Hai người Kha Nguyệt và Thiển Hi đang chăm chú thì tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, người bước vào là Dương Trình và Đoàn Quang đã mất tích cả một ngày.
Dương Trình lạnh lùng nhìn Kha Nguyệt đang ngồi trên giường một cái rồi cũng không nhìn đến cô nữa.
Kha Nguyệt cũng chẳng thèm quản tới thái độ anh, chỉ hướng về Thiển Hi nhướng mày một cái rồi khó chịu lên tiếng: “Hai người họ là ai, tại sao lại có thể đi vào phòng của tôi? Mời ra ngoài cho!”
Lúc này Dương Trình mới đem cơn tức của bản thân thể hiện ra bên ngoài đến mức bàn tay thả lỏng bên hông cũng nắm chặt lại thành quyền, giọng nói vang lên cũng trầm xuống.
“Kha Nguyệt, cô đừng có quá đáng! Là các người đưa chúng tôi đến đây, giờ cũng là các người muốn đuổi chúng tôi đi.
Chúng tôi là con rối bị các người tùy ý sai khiến đúng không?”
“Tôi không biết hai người là ai, đến đây làm gì, nhưng đây là phòng tôi! Mời hai người ra ngoài!”
Thiển Hi nhìn Kha Nguyệt nói xong liền lên giường đắp chăn thì cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể đẩy hai người bọn họ ra ngoài rồi đưa đến phòng đọc sách.
Phòng đọc sách được trang trí với gam màu đen - trắng làm chủ đạo, giá sách hay bàn làm việc cũng được chế tác từ các loại gỗ đắt tiền.
Bên trên được đặt những quyển sách về kinh tế và kinh doanh.
Dương Trình vừa bước vào đã bị thu hút bởi một bức tranh lớn được treo bên cạnh giá sách.
Ánh mắt của anh nhìn thấy bức tranh đó tựa như không dám tin, cũng tựa như không thể tin được.
Bức tranh đó chẳng phải là Ưu Đàm Thiên Sứ - thiết kế của Sella đã tặng cho anh ba năm trước hay sao?
Anh tìm kiếm người đó rất nhiều năm, mọi tung tích dù là nhỏ nhất anh cũng không bao giờ bỏ sót.
Không ngờ ‘đi mòn gót giày tìm không thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay'!
Ban đầu chỉ là sự nghi ngờ, anh cứ nghĩ rằng là người trùng tên người, cũng không có mấy hy vọng là anh đã tìm đúng người.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy thiết kế này, anh mới dám tin rằng… Kha Nguyệt chính là người anh cần tìm!
Thiển Hi nhìn thấy ánh mắt của Dương Trình tối lại khi nhìn thấy bức tranh treo trên tường cũng hiểu được suy nghĩ của anh.
“Anh có vẻ thích bức tranh đó nhỉ? Nó là tác phẩm đầu tay của Nguyệt Nguyệt.”
“Tôi biết.”
Dương Trình dù trả lời nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bức tranh dù chỉ một chút.
Trong lòng anh hiện tại thật sự vô cùng rối như tơ vò…
Đoàn Quang không thèm để ý đến bộ dáng ngẩn ngơ của Dương Trình, chỉ tập trung nói chuyện với Thiển Hi.
“Hi Hi, cô gọi chúng tôi đến đây có chuyện gì vậy?”
Thiển Hi đưa một tập tài liệu đến trước mặt hai người, giọng nói vang lên nhẹ nhàng nhưng cũng có vài phần cố chấp.
“Dương Trình, Đoàn Quang, cảm ơn hai người đã giúp Lưu gia cứu Nguyệt Nguyệt, cũng cảm ơn hai người đã chấp nhận cùng chúng tôi tìm cách cứu MW.
Đây là thành ý của chúng tôi để cảm ơn mọi người.”
Lời nói của Thiển Hi lọt vào tai khiến ánh mắt của Dương Trình đanh lại, sắc lẹm đầy nguy hiểm: “Cô đây là đang đuổi chúng tôi đi? Thế nào? Không còn giá trị nữa nên không cần!”
Thiển Hi lập tức nở một nụ cười, miễn cưỡng đáp lại anh: “Dương Trình, anh hiểu nhầm rồi.
Hiện tại dù tôi có giải thích cũng chỉ khiến anh khó chịu thêm, cho nên mong anh hiểu cho chúng tôi.”
“Hiểu? Chúng tôi cũng không phải là kẻ vô dụng! Là cô mời chúng tôi đến đây, hiện tại mọi chuyện chưa đâu vào đâu thì cô đã ra một cái giá để đuổi chúng tôi đi.
Thiển Hi, cô quá coi thường người khác rồi đó.”
Thiển Hi cũng không biết giải thích thế nào cho bọn họ hiểu, với tình hình hiện tại, càng ít người xuất hiện ở đây thì càng tốt.
"Hai người nghĩ sao cũng được nhưng tốt nhất vẫn nên rời đi.
Chúng tôi sẽ chuẩn bị máy bay cho mọi người."
Đoàn Quang nhíu chặt chân mày, hướng về Thiển Hi khó chịu lên tiếng chất vấn.
"Thiển Hi, tôi không ngờ các người lại như vậy đấy.
Nếu có chuyện gì khó có thể nói ra, chúng tôi cũng có thể giúp đỡ."
"Tôi biết, tôi cũng hiểu được.
Nhưng mong hai người hiểu cho."
Dương Trình nhìn Thiển Hi kiên định như vậy cũng không muốn nói qua nói lại nhiều nữa.
Anh chỉ im lặng đẩy tập tài liệu đó về phía cô rồi nhanh chóng rời khỏi.
Đoàn Quang thấy anh rời khỏi cũng không nán lại nữa, trước khi đi còn không quên liếc một ánh mắt có phần hơi lưu luyến về phía Thiển Hi.
Thiển Hi quay về phòng đã nhìn thấy ở Kha Nguyệt an tĩnh đứng ở ban công.
Tuy cách một lớp kính trong suốt nhưng nhìn cô vẫn tỏa ra sự xa cách hơn cả dải ngân hà.
Kha Nguyệt nghe tiếng bước chân liền biết Thiển Hi đã quay lại, cho nên cũng không sợ hãi mà vẫn giữ nguyên hiện trạng, giọng nói vang lên mo ganh như sợi chỉ được kéo căng.
"Mọi chuyện sao rồi?"
Tuy chỉ thấy bóng lưng nhưng Thiển Hi cảm nhận được một điều, Kha Nguyệt đã thay đổi.
Cô ấy không còn là một cô gái yếu đuối lúc trước nữa, tuy mất trí nhớ là giả vờ nhưng khí chất bên trong vẫn không thể thay đổi được.
"Hai người bọn họ sẽ được sắp xếp máy bay để rời khỏi đây.
Chị yên tâm đi."
“Cũng tốt.
Hiện tại ở đây không được thái bình, huống hồ Hứa Phân chắc cũng không an phận được bao lâu nữa đâu.”
Thiển Hi tự rót cho mình một ly rượu vang rồi đến ngồi bên cạnh Kha Nguyệt, ánh mắt sâu thẳm cũng nhìn ra bầu trời đêm sâu hun hút kia mà cảm thán một câu.
“Bọn họ không hiểu cũng tốt, dù sao chúng ta cũng chẳng thể kéo người ngoài vào việc này mãi được.”
Sau câu nói của Thiển Hi, không gian căn phòng cũng chìm vào yên lặng.
Bọn họ sỡ dĩ có thể tự nhiên bởi vì cả căn phòng đều được lắp cách âm với bên ngoài.
Vài ngày trôi qua, sức khỏe của cả Lưu Phàn Thanh và Kha Nguyệt cũng dần ổn định lại.
Cuối cùng bọn họ cũng có cơ hội để ngồi lại nói chuyện cùng nhau.
Lưu Phàn Thanh nhìn Kha Nguyệt ngây ngô trước mặt, ánh mắt già nua cũng trở nên mềm mại, không có quá nhiều toan tính như thường ngày.
“Nguyệt Nguyệt, con đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Kha Nguyệt vẫn là một bộ dạng ‘mất trí nhớ’ nên lúc này cô trông giống như một con nai tơ ngơ ngác...
Thiển Hi thấy Kha Nguyệt không có ý định trả lời liền nhanh chóng đáp lại ông: “Nguyệt Nguyệt cũng khỏe nhiều rồi ông ạ.
Ông đừng lo lắng quá.”
Lưu Phàn Thanh nghe Thiển Hi nói xong liền thở dài một hơi có chút lực bất tòng tâm.
“Ta biết là không nên lo lắng.
Nhưng hiện tại làm sao có thể không lo cho được!”
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Thiển Hi, ông cũng không có ý định giấu giếm hai người nữa nên cũng chậm rãi thú nhận.
“Ta biết con đang rất cần bản di chúc đó nhưng hiện tại ta không mang nó bên người.”
Kha Nguyệt nghe ông trả lời xong liền khẽ nhíu mi tâm lại nhưng rất nhanh liền giãn ra.
Quả nhiên đúng như cô nghĩ, không phải ông không nghĩ cho cô mà ông đang sợ thứ đó sẽ rơi vào tay người khác, bởi vì nó căn bản cũng không nằm trong tay ông!
Thiển Hi nửa tin nửa ngờ hỏi lại thêm một lần nữa: “Vậy hiện tại nó đang ở đâu?”
“Ở Lưu gia.”
Lời nói của Lưu Phàn Thanh vừa dứt, đôi mắt đen nháy của Thiển Hi lập tức nhìn về phía Kha Nguyệt đang ngồi ở bên cạnh.
Nếu bản di chúc còn ở Lưu gia, bọn họ chẳng phải trở về đó một chuyến hay sao.
“Chúng ta phải quay về Lưu trạch một chuyến rồi.”
Thiển Hi nghe Lưu Phàn Thanh nói xong liền cảm thấy có một sự nguy hiểm không nói nên lời.
Nếu thật sự bản di chúc còn ở đó thì khả năng rơi vào tay Hứa Phân là rất lớn.
Bọn họ bắt buộc phải tìm ra nó trước bà ta!.