Lưu Niệm Lâm nở một nụ cười gian tà hết mức, lấy một bịch bột màu vàng cam rải thành hình tròn, cách ghế của Kha Nguyệt một bước chân, sau đó lại cách ra hai bước chân rải thêm một vòng tròn to hơn.
Mùi bột hùng hoàng nồng đến mức khó chịu bay vào mũi khiến Kha Nguyệt nhăn chặt mi tâm lại, không dám tin mở miệng: “Lưu Niệm Lâm, cô định làm gì?”
Ánh mắt Lưu Niệm Lâm nhìn Kha Nguyệt vô cùng độc ác khiến Hoắc Uyên đứng bên cạnh cũng cảm thấy có chút không quen.
“Niệm Lâm, em định làm gì? Chúng ta bắt người là đã phạm pháp rồi!”
“Anh im đi, anh thì biết gì! Khó khăn lắm em mới có cơ hội hành hạ con nhỏ này, sao em có thể bỏ qua được.
Em sẽ cho nó chết, cho nó biết thế nào là sống không bằng chết!”
Lưu Niệm Lâm nói xong liền mở chiếc túi vải ra, tiếng khè khè vang lên dù nhỏ nhưng cũng đủ rơi vào tai khiến Kha Nguyệt run rẩy một cách sợ hãi.
Rắn? Cô ta muốn dùng rắn để hành hạ cô…
Ánh mắt sợ hãi của Kha Nguyệt rơi vào mắt làm cho nụ cười của Lưu Niệm Lâm càng trở nên điên dại, bàn tay của cô ta cũng nhanh chóng dốc ngược chiếc túi khiến ba con rắn bên trong bò ra ngoài, rơi vào vòng tròn lớn mà cô đã vẽ sẵn.
Mùi bột hùng hoàng khiến ba con rắn sợ hãi mà trở nên điên cuồng.
Bọn chúng chỉ có thể bò vòng vòng bên trong vòng tròn, muốn bò ra ngoài không được, muốn phóng về phía Kha Nguyệt cũng không xong nên chỉ có thể tức giận thè chiếc lưỡi dài của mình ra bên ngoài.
Sắc mặt của Kha Nguyệt trở nên trắng bạch khi nhìn thấy ba con rắn ở gần mình đến mức chỉ cần phóng một cái là có thể chạm đến.
Hai bàn tay cô run rẩy nắm chặt lại với nhau, mồ hôi trên trán cũng túa ra như tắm.
Hoắc Uyên nhìn bộ dạng sợ hãi của Kha Nguyệt cũng cảm thấy không nỡ, nhưng anh lại không thể ngăn cản Lưu Niệm Lâm.
Bộ dạng run lẩy bẩy của Kha Nguyệt khiến Lưu Niệm Lâm vui vẻ cười đến mức không khép được miệng, giọng nói vang lên cũng tràn ngập sự khinh miệt.
“Kha Nguyệt, cô không ngờ tôi lại biết bí mật này của cô phải không? Có trách cũng trách cô quá ngu thôi, ở trong hang cọp thì nên tiết chế nỗi sợ của mình lại, đừng để người khác nắm được điểm yếu của mình chứ, đúng không? Ha ha.”
Kha Nguyệt sợ hãi nhìn ba con rắn cứ lởn vởn trước mặt mình, mồ hôi trên trán càng lúc túa ra càng nhiều, cả người cũng run rẩy đến mức sắp không thở được.
Hoắc Uyên khó hiểu nhìn Kha Nguyệt, trong lòng nổi lên sự nghi vấn về tình trạng của cô.
Chỉ là mấy con rắn nhỏ, cô ta có cần sợ hãi đến mức như thể gặp ma vậy không?
Không lẽ cô ta…
Kha Nguyệt cố gắng hết sức để không chú ý đến bọn chúng nhưng tiếng khè khè cứ vang vọng bên tai khiến cô không thể xem như không nghe thấy.
“Đưa chúng đi đi…”
Lưu Niệm Lâm nghe thấy giọng nói thỏ thẻ của Kha Nguyệt vang lên, lập tức phì cười như điên như dại: “Tôi không đưa chúng đi thì cô làm gì được! Sợ? Cô cũng biết sợ cơ à?”
Hoắc Uyên cuối cùng cũng hiểu được tại sao Kha Nguyệt lại có biểu hiện như vậy.
Thì ra cô mắc hội chứng sợ rắn!
Nếu cô có hội chứng nặng thì ba con rắn này cũng đủ lấy mạng cô ta rồi.
Anh chỉ nhận được giao phó là ‘hù dọa’ chứ không phải ‘hù chết’ cô.
Anh cũng không muốn vô cớ lại mang trên người tội danh giết người có tổ chức đâu!
“Niệm Lâm, em ngừng lại được rồi đó! Em vừa được toại ngoại rồi lại muốn quay trở vào à, đây là mạng người đó!”
Lưu Niệm Lâm mặc kệ lời can ngăn của Hoắc Uyên, khóe miệng vẫn nở nụ cười độc ác, điềm nhiên trả lời lại anh giống như mạng người đối với cô là cỏ rác bên ngoài đường vậy.
“Hoắc Uyên, anh về phe ai, hả? Cô ta chết thì đã sao? Anh quan tâm làm gì, chết thì càng tốt!”
“Niệm Lâm…”
Lưu Niệm Lâm mặc kệ Hoắc Uyên can ngăn mình, cũng mặc kệ Kha Nguyệt đang sợ hãi ở kia, chỉ nhanh chóng vứt điện thoại của cô xuống đất rồi nhanh chóng rời đi.
“Đi thôi.
Anh muốn quan tâm cô ta hay sao mà còn không đi?"
Kha Nguyệt nghe bước chân của bọn họ dần đi xa, cảm xúc cũng không kìm nén được nữa.
"Đi đi! Tránh ra!"
Khè! Khè!
Kha Nguyệt thật sự không cần nhìn đến bọn chúng, chỉ cần tiếng khè khè vang vọng liên tục như vậy cũng khiến cô nổi hết da gà.
Nếu như tay chân cô không bị trói chặt vào ghế, cô có thể ngã khuỵu xuống đất chứ đừng nói đến việc bỏ chạy.
Khè! Khè!
"Đi đi! Tránh ra! Làm ơn tránh ra!"
Kha Nguyệt sợ hãi đến mức mặt mũi đều trắng bạch, mồ hôi trên trán vã ra cũng to như hạt đậu.
Cả người cô như được dính băng keo mà dán chặt vào ghế, một chút cũng không dám nhúc nhích.
Kha Nguyệt cảm giác cơ thể không còn là của cô nữa, tiếng khè của bọn rắn cưa vang lên liên tục khiến não của cô xoay vòng như một chiếc quạt gió, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, ý thức cũng trở nên mơ hồ hơn.
Khi đôi mắt của cô dần khép chặt, một tiếng 'rầm' vang lên khiến cô lấy lại một chút tỉnh táo.
Chỉ thấy sau khi cánh cửa ngã xuống là một bóng dáng cao lớn, mặc dù cô mơ hồ đến mức không nhìn thấy mặt mũi nhưng cô vẫn có cảm giác quen thuộc.
Người kia dùng một khúc gỗ bên vệ tường đập chết ba con rắn dưới chân, vừa vội vàng mở trói vừa lớn tiếng gọi.
"Kha Nguyệt! Kha Nguyệt! Cô không được ngủ! Tỉnh lại đi!"
Nghe giọng nói quen thuộc, Kha Nguyệt lúc này mới biết người đến là Dương Trình, nhưng cô hiện tại không còn một chút sức lực nào nữa, chỉ thều thào như một người đứt hơi cố gắng nói.
"Dương… Trình…"
"Là tôi! Yên tâm, không sao rồi.
Có tôi đây! Có tôi đây!"
Trói được cởi ra, Kha Nguyệt như một con diều đứt dây mà ngã nhào xuống mặt đất, cũng may được Dương Trình nhanh tay đỡ lấy cô.
Nhìn sắc mặt không còn một chút máu của Kha Nguyệt, Dương Trình hoảng hốt đến mức không biết nên làm gì tiếp theo, chỉ có thể vỗ vỗ vào má để đánh thức cô.
"Kha Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, mau tỉnh lại đi.
Nguyệt Nguyệt!"
Nhận thấy mọi chuyện không ổn, Dương Trình lập tức bế xốc cô lên, phóng như bay xuống khỏi căn nhà rồi một mạch lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Thiển Hi và Đoàn Quang nhận được tin tức cũng vội vàng đến bệnh viện.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Dương Trình giống như một người mất hồn mà ngồi bệt xuống sàn.
Trong đầu anh lúc này chỉ còn lại cảnh tượng Kha Nguyệt nằm trong lòng anh, cả người mềm nhũn không có một chút sức lực nào.
Giây phút đó, trái tim anh… thật sự cảm thấy đau, vô cùng đau lòng!
Nhìn thấy cô nằm trong lòng, cả người như mảnh giấy mỏng manh, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ cũng có thể thiêu cháy.
Anh sợ… sợ cái cảm giác đó!
Giống như, anh sợ mất đi cô vậy!
Có phải đối với cô, anh đã rung động rồi không?
Thiển Hi vừa đến nơi liền nhanh chóng túm lấy Dương Trình, hốt hoảng lớn tiếng hỏi anh.
"Có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại vào phòng cấp cứu?"
"Không biết."
Thiển Hi nghe anh trả lời một cách dừng dưng như vậy liền tức giận nắm lấy cổ áo anh, gằn giọng.
“Anh nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi đến nơi thì không có ai cả, chỉ thấy cô ấy bị trói trên ghế, xung quanh có bột hùng hoàng và ba con rắn.”
Thiển Hi nghe Dương Trình nói xong liền không dám tin mà lùi lại mấy bước, hai cánh tay đang siết chặt cổ áo của anh cũng buông thõng xuống, giọng nói vang lên cũng run rẩy.
“Rắn? Anh nói anh thấy rắn? Anh chắc chắn?”
Dương Trình và cả Đoàn Quang cũng không hiểu chuyện gì lại khiến Thiển Hi sợ hãi đến mức như vậy, cả khuôn mặt của cô tái xanh giống như tàu lá chuối non.
Cái gật đầu của Dương Trình càng khiến Thiển Hi run rẩy hơn, giọng nói vang lên không những run rẩy mà còn lắp bắp.
“Tại sao lại có thể là rắn? Nguyệt Nguyệt sợ rắn, chị ấy bị hội chứng sợ rắn rất nặng!”.