Nguyệt Quang Của Dương Thiếu


Nhà hàng Nam Lân - Phòng VIP.
Bên trong phòng được bố trí một chiếc bàn tròn lớn với mâm xoay vô cùng hiện đại.

Hiện tại tất cả mọi người đã đến đủ, chỉ còn thiếu hai nhân vật chính - Dương Trình và Kha Nguyệt.
Mục đích cuộc gặp mặt lần này của hai nhà là để gặp mặt chính thức, cho nên những người lớn trong nhà cũng không thể không có mặt.
Tuy Dương lão thái đang chăm chú nói chuyện với con dâu của mình là Hàn Viên Viên, nhưng ánh mắt của bà vẫn chăm chú để ý đến hai người đối diện, là bố mẹ của Kha Nguyệt.
Hàn Viên Viên thấy ánh mắt của mẹ chồng thì cũng hiểu được, lập tức nói nhỏ vào tai của bà: “Con thấy hai người họ không được tự nhiên cho lắm.”
“Ừ, hai người bọn họ có vẻ cũng không an phận đấy.” - Dương lão thái gật đầu, nhỏ giọng đáp lại con dâu của mình.
Dương Trác cũng được coi là con cáo già trong xã hội, không cần nhìn cũng biết được có hai cặp mắt đang chăm chú nhìn mình.

Trong lòng ông lại thầm mắng Kha Nguyệt chậm chạp, đi lâu như vậy khiến bọn họ ngượng ngùng không ít.
Tiếng mở cửa vang lên, hai người Dương Trình và Kha Nguyệt bước vào.
Dương Trình vẫn là một bộ vest đen như cũ, không hề thay đổi.

Còn Kha Nguyệt lúc này tuy không trang điểm đậm, không quần áo cầu kỳ, chỉ là một chiếc váy dài màu trắng đơn giản nhưng lại toát lên một vẻ đẹp dịu dàng.
Có lẽ chính hai người cũng không biết rằng, giây phút này họ cực kỳ xứng đôi, một trắng một đen trông có vẻ đối nghịch nhưng lại vô cùng hòa hợp.
Kha Nguyệt nhìn thấy bên trong đông người như vậy liền cảm thấy hơi ngại ngùng, không biết nên làm gì cho phải.
Dương Trình cũng nhìn thấy được biểu tình này của cô nên nhanh chóng ấn cô ngồi xuống ghế, rồi hướng về bàn lớn cất lời trước.
"Xin lỗi mọi người, con có việc nên đến hơi trễ.

Mong mọi người thông cảm."
Mấy khi có cơ hội nghe được hai chữ 'xin lỗi' từ miệng cháu trai, Dương Viêm tất nhiên cũng không thể không nắm bắt mà châm chọc mấy câu.
"Cháu dâu, tên gì ấy nhỉ? Kha… à, Kha Nguyệt! Cháu rất tuyệt vời đấy, rất giỏi.


Có thể khiến tảng băng lâu năm nhà họ Dương tan chảy, cháu có chiêu nào lợi hại không, cho chú thỉnh giáo với, được không?"
Câu hỏi của Dương Viêm tuy nhẹ nhàng, cũng rất chính đáng nhưng lại chứa đầy dao nhọn, khiến ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Kha Nguyệt.
Kha Nguyệt không quan tâm ông ta có suy nghĩ gì, nhưng cô biết được một điều, người này chính là không có ý tốt.
Dương Trình vừa muốn lên tiếng giải vây thì giọng nói nhỏ nhẹ của cô lại vang lên trước: "Xin lỗi.

Chú là…"
Dương Trình thấy cô đánh trống lảng 'đúng vấn đề', cả khuôn mặt đen lại vì bị ngó lơ của người nào đó liền mỉm cười, vừa chỉ tay đến từng người vừa nhỏ giọng tiếp lời cô.
"Suýt thì quên mất.

Anh giới thiệu một chút, đây là bà nội, ba và mẹ anh.

Còn đây là chú ba, em trai ruột của ba anh."
Kha Nguyệt nghe anh nói xong liền gật chào, nhỏ giọng đáp lại: "Thì ra là chú ba.

Cháu xin lỗi.

LLần đầu tiên gặp mặt, con là Kha Nguyệt.

Gia đình con không có nhiều người, đây là ba và dì của con."
Tố Vy nghe cô dùng từ "dì" để nói về mình thì liền khó chịu ra mặt, mạnh tay véo vào đùi của Kha Hào, ý muốn ông làm chủ cho mình.
Nhưng Kha Hào lại đâu có mặt mũi lớn như vậy, dám ở trước mặt Dương gia lấy lại công đạo cho vợ.

Ông chỉ có thể đá vào chân Kha Nguyệt, nhắc nhở cô việc tiếp theo phải làm.
Kha Nguyệt mặc kệ hành động của ông, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười coi như đáp lễ.
Thấy cô lờ đi hành động của mình, Kha Hào hừ lạnh một tiếng, đứng dậy khỏi ghế, vừa tự tay rót cho mình một ly rượu vừa lớn tiếng nói với người nhà của Dương Trình.

"Nguyệt Nguyệt nhà tôi có phúc tám đời mới có thể trở thành một thành viên của Dương gia.

Con bé còn trẻ người non dạ, mong bà nội, lão Dương và chị có thể lượng thứ."
Dương lão thái cũng chú ý đến hành động nhỏ này của Kha Hào, lập tức trong ánh mắt hiện lên vài tia không hài lòng.

Nhưng ánh mắt nhìn về phía Kha Nguyệt thì lại rất nhân từ.
Bà nhìn về phía Kha Nguyệt, nhẹ giọng nhắc nhở: "Nguyệt Nguyệt đúng không? Hôn sự này tuy do đám người già này quyết định nhưng người thực hiện lại là người khác.

Cho nên ta mong hai đứa có một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ.

Vậy là đủ rồi."
Hàn Viên Viên nghe bà nói liền vỗ nhẹ lên mu bàn tay của bà, an ủi: "Mẹ vẫn còn khỏe mạnh, phải dưỡng sức để còn bế chắt chứ.

Đúng không nào?"
Lời nói của Hàn Viên Viên khiến mọi người vui vẻ cười thành tiếng, nhất là Kha Hào.

Thấy không khí vui vẻ như vậy, ông ta lập tức bày ra một bộ mặt hết sức lấy lòng, hướng về phía Dương Trạc, vừa cười vừa dẫn chuyệnn.
"Hôn sự này đã quyết rồi, vậy chúng ta có nên nói đến chuyện công ty không? Hiện tại chúng ta coi như là người một nhà rồi, có thể…”
Kha Hào chưa kịp dứt lời thì đã bị Kha Nguyệt cướp lời, khiến cho ông tức giận không nói nên lời.
Cô làm sao không hiểu điều ông muốn nói là gì.

Nhưng hiện tại điều đó không thích hợp để nói ra, dù có thích hợp, cô cũng sẽ ngăn cản.
“Bác Dương, cháu nghe danh bác đã lâu.

Hôm nay mới được gặp, cháu thật sự rất vui.”
Dương Trác nghe cô nói xong, khóe môi cũng khẽ cong lên vui vẻ: “Miệng Nguyệt Nguyệt ngọt thật đấy, bác nghe xong tâm liền vui vẻ hẳn.

Vậy ta có thể hỏi con một vài vấn đề không?”
“Dạ được.”
Dương Trác xoay mâm tròn giữa bàn, đưa đĩa tôm nõn cuộn khoai tây sợi chiên giòn đến trước mặt Kha Nguyệt, giọng nói trầm thấp vang lên.
“Món này có vẻ hợp với con đấy, mau ăn đii.

Theo như ta biết thì con từng đi du học, đúng không?”
Kha Nguyệt cũng hiểu được thâm ý của ông, chỉ lịch sự nhẹ nhàng đáp lại.

Quả nhiên là người đứng đầu Tam Thần Á, bất kỳ tình huống nào cũng có thể quan sát người khác.
“Dạ vâng.

Con từng du học thạc sĩ tại Đức, chuyên ngành thiết kế.”
Dương Trình nghe cô nói mình là thạc sĩ thì vô cùng bất ngờ, ánh mắt nhìn cô cũng có một chút thay đổi.

Thạc sĩ không chỉ là một cái bằng, mà còn là cả một quá trình học tập và rèn luyện rất dài.
Dương lão thái nghe cô nói cũng gật đầu ưng thuận, nhỏ giọng tiếp lời: “Thạc sĩ lận cơ à.

Tiểu Nguyệt cũng giỏi quá.


Hiện tại con đang làm ở công ty nào? Có gần nhà không?"
Kha Nguyệt còn chưa kịp trả lời, Tố Vy đã tranh trả lời trước.
"Bà Dương, thật ra Nguyệt Nguyệt vẫn chưa có việc làm.

Con bé cũng thật là, từ lúc du học trở về đều không có việc làm ổn định.

Lần này gặp được Dương gia, quả là thuận cả đôi đường rồi, phải không chị thông gia?”
Câu nói của bà ta khiến ánh mắt của Dương Trác đanh lại, trong đầu ông cũng hiện lên hai chữ ‘dã tâm’ to đùng.

Bà ta nói như vậy chứng tỏ bọn họ xem Dương gia là bàn đạp để thăng tiến à?
Dương lão thái cũng tỏ thái độ không hài lòng với cách nói của Tố Vy.

Mắc dù bà rất thích Kha Nguyệt nhưng không có nghĩa là có thể lợi dụng để mưu cầu cho tương lai.
Kha Nguyệt nhìn thấy sắc mặt không được tốt lắm của người nhà Dương Trình, vội vàng đứng dậy, hướng về Dương gia cúi đầu tạ lỗi: “Con thay mặt dì xin lỗi bà và chú, dì còn trẻ nên cách cư xử không đúng khiến mọi người không vui.

Con thành thật xin lỗi, cũng mong bà và chú đừng để lời của dì trong lòng.

Con hiện tại vẫn làm thiết kế online cho một vài dự án nhỏ.

Tương lai của con.

con nhất định sẽ tự tay xây dựng nó mà không cần dùng thứ gì khác để đánh đổi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận