Chương 1
Sáng sớm hôm sau.
“Ca! Sao huynh không chờ đệ về? Nếu lại phát bệnh thì sao đây?”
Sáng nay Nam Cung Lễ Bình mới về nhà, nghe mọi việc đã được xử lý, vội vàng tới chỗ hắn. Thấy Nam Cung Nhược Hư tái nhợt, lo lắng vô cùng, oán hận kêu ầm ĩ.
Được người hầu hạ, Nam Cung Nhược Hư vừa thức dậy, thấy đệ đệ chạy cả đêm về đây, mặt đầy mệt mỏi, chỉ cười nói: “Thân mình ta trước giờ vẫn vậy, đệ đâu phải không biết, ngạc nhiên như vậy làm gì.”
“Ca…..” Nam Cung Lễ Bình không có cách nào, thở dài, “Cũng may không phát bệnh. Lần sau tuyệt đối không thể như thế.”
Nam Cung Nhược Hư dựa nửa người vào giường, cầm khăn nóng lau tay, cười mà không đáp, chỉ nói: “Đệ đi đường mệt nhọc, về nghỉ nhanh đi.”
“ Đệ mang về vài thứ, chút nữa cho người đưa tới, đại ca nhìn xem có thích gì không.”, Nam Cung Lễ Bình đứng lên.
Nam Cung Nhược Hư cười nói: “Ta cũng không phải trẻ con…. đệ đi nghỉ đi, cả người hẳn đã mệt mỏi lắm rồi.”
“Đã biết, đã biết. Đệ đi nghỉ một lát, tối qua đây ăn cơm cùng đại ca.”
Nam Cung Nhược Hư gật gật đầu, nhìn đệ đệ đi ra ngoài, ngoài sân lộn xộn, hạ nhân đang dọn dẹp, Hắn giật mình, đêm qua mưa to, lại giống như ác mộng….
Hắn chậm rãi đi đến trước bàn sách, nơi vốn để nghiên mực lại có một tập thơ, nghiên mực đã biến mất vô tung.
Thì ra đúng là có người đến.
“Chưởng quầy!!”
Một cái nghiên mực dùng vải thô màu lam bọc lấy được đẩy đến, một cô gái tầm mười bảy, mười tám tuổi đứng phía ngoài.
Chưởng quầy mập mạp cẩn thận quan sát nghiên mực, liếc mắt nhìn khách một cái, cười hỏi: “Cô nương muốn bao nhiêu bạc?”
Ninh Vọng Thư nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói “Chưởng quầy ông nói giá đi.”
Chưởng quầy hiệu cầm đồ giơ 3 ngón tay.
“Chỉ có ba mươi lượng?” Ninh Vọng Thư nghĩ thầm, nhíu mày lắc đầu.
Chưởng quầy hiệu cầm đồ do dự một chút, giơ 4 ngón tay. Ninh Vọng Thư vẫn lắc đầu.
Khẽ cắn môi, chưởng quầy mở bàn tay, nói “Không thể nhiều hơn. Cô nương còn không hài lòng, mời qua nhà khác thôi.”
Ninh Vọng Thư thở dài: “Vậy được rồi. Nhưng thứ này ta còn muốn chuộc lại, ông phải giữ cẩn thận.”
“Đương nhiên đương nhiên.” Chưởng quầy viết phiếu, đưa ngân phiếu và biên lai cho nàng, “Cô nương nhớ cuối tháng đến chuộc, qua cuối tháng sẽ khó nói.”
“Được!”
Ninh Vọng Thư nhận ngân phiếu, đi ra ngoài. Ra đến cửa, nàng mới nhớ nên đối chiếu ngân phiếu.
“Năm trăm lượng!!! Không phải năm mươi lượng?” Nàng trợn tròn hai mắt, không thể tin vào mắt mình. Thực sự không nghĩ một cái nghiên mực khá cũ lại bán được giá ấy….. Cái tên ốm yếu kia thật có tiền!
Cầm ngân phiếu, nàng nghĩ nghĩ rồi đi về phía cửa hàng bán nghiên mực Hương Trai Lý.
Nam Cung thế gia, Trúc viên.
Trời vừa tối, cảm giác mát mẻ từ bàn chân chạy lên, Nam Cung Nhược Hư ngồi trên ghế dựa trong đình viện, nhìn lô trà bên cạnh, xuất thần.
Sau khi nghỉ ngơi, Lễ Bình tới đây dùng cơm chiều với hắn, dường như rất hưng trí, kể lại những tin đồn thú vị chọc cười hắn. Mặc dù hắn không khỏe cũng không muốn đệ đệ mất hứng, ăn chút đồ ăn. Bây giờ có hơi mệt, nghỉ ngơi trong đình cạnh Trúc viên một lát.
Uống thuốc xong, nước trà đã pha, hạ nhân đặt vào nước nóng, đưa cho hắn, hắn cho bọn họ lui ra trước.
Vị cay, đắng trong miệng còn chưa tan. Hắn lấy một viên táo đỏ bỏ vào miệng. Không biết có phải ảo giác không, chỉ cảm thấy thuốc Tiết đại phu đưa ngày càng đắng. Táo đỏ mặc dù ngọt, vào miệng lại chua xót.
Chợt nghe rừng trúc sau lưng rung sàn sạt, hắn quay đầu lại, thấy một cô gái thanh tú tuyệt tục mặc đồ đen đang cầm lấy cành trúc, cố ý lắc lắc cây trúc trong tay, không để ý lá khô rơi xuống người. Thấy hắn quay đầu, nàng ngừng tay, le lưỡi, cười cười nói: “Ta sợ đột nhiên nhảy ra sẽ làm huynh hoảng nên…..”
“Cô nương là?” Hắn không hiểu chuyện gì, hình như không quen biết nàng.
Ninh Vọng Thư phủi lá rụng trên người, đến cạnh hắn khoa chân múa tay nói: “Huynh không nhớ sao? Buổi tối hôm qua, chuyện cái nghiên mực ấy!”
Nam Cung Nhược Hư giật mình, đánh giá nàng một phen: “Cô, cô chính là người đêm qua?”
Ninh Vọng Thư gật đầu: “Đúng vậy! Nghiên mực của huynh thực đáng giá, được năm trăm lượng bạc.”
“Năm trăm lượng bạc?” Hắn mỉm cười, “Nghiên mực kia ít nhất cũng đáng hai ngàn lượng bạc, cô bị hố rồi.”
“Hai ngàn lượng?” Ninh Vọng Thư hít một hơi, ảo não nói, “Sao huynh không nói sớm! Ta đã nhận biên lai cầm đồ rồi!”
Nam Cung Nhược Hư mỉm cười.
“Đúng rồi, ta mua một cái nghiên mực mới, huynh cứ lấy dùng tạm, nghiên mực kia chờ ta xong chuyện sẽ chuộc về trả huynh” Nàng lấy ra một cái nghiên mực mới tinh màu xanh ngọc, cười nói: “Đây cũng là đồ tốt, ta mua ở Hương Trai Lý, mười lăm lượng bạc một cái.” Thật là đau lòng.
“Đa tạ, cô nương cứ để đó.” Hắn cũng không đưa tay nhận, thản nhiên nói. Thật ra hắn không thiếu nghiên mực, nhưng nếu từ chối cũng mất không ít công phu, nên cứ nhận thôi. Huống hồ, đạo tặc nghĩa hiệp như vậy thật sự rất ngạc nhiên.
Nàng để nghiên mực lên bàn trà, tiện tay lấy táo đỏ, đang muốn bỏ vào miệng, lại ngừng lại, ngượng ngùng hỏi: “Có thể chứ?”
“Cô nương mời dùng.”
Nàng cũng không khách khí, bỏ vài quả táo đỏ vào miệng, hương vị ngọt ngào.
“Bệnh của huynh đỡ chưa?”
“Cô… đêm qua cô thay ta xoa bóp gân cốt sao?” Hắn ngượng ngùng hỏi.
“Ừ, ta còn điểm vài đại huyệt bảo vệ tâm mạch cho huynh.” Nàng nuốt táo, nhìn hắn, “Huynh có biết tâm mạch của huynh rất yếu, suýt nữa không chống đỡ được?”
Hắn không nói, ánh trăng chiếu lên mặt hắn, vẻ mặt hờ hững.
“Đêm qua, có phải bộ dáng của ta rất đáng sợ không?” Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng.
“Đương nhiên, mặt xanh mét, vô cùng dữ tợn, còn hơn cả trúng độc.” Ninh Vọng Thư vuốt tóc, cười nói: “Dù sao huynh cũng là kẻ có tiền, có thuốc tốt, từ từ sẽ khỏi thôi.”
Nam Cung Nhược Hư cười nhẹ: “Cũng biết vậy.”
Không biết vì sao, thấy hắn nói thản nhiên như vậy, nàng lại thấy ảm đạm trong lòng.