Nguyệt Thượng Trọng Hỏa

Sau khi Tuyết Chi thấy người khiêu chiến trên lôi đài, nháy mắt đã không có tiếng động. Sau khi Hạ Khinh Mi bước lên, không nhiều người kinh ngạc, nhưng ngược lại, các cô gái lại thét chói tai. Một nửa nữ nhân ở đây đều là người của Tuyết Yến giáo. Trong đó, giọng của Nguyên Song Song là lớn nhất. Cầu Hồng Tụ nhìn qua đám Tiểu cô nương đó, nhướng mày hạ giọng nói: “ Theo lý mà nói, ta không phải dạng chướng mắt mấy cô gái khác, nhưng sao nhìn thấy mấy tiểu cô nương kia, ta chỉ muốn bóp chết các cô ấy ngay tại chỗ vậy?”

Tuyết Chi quay đầu lại, mắt không biến sắc nói: “Không chỉ là tỷ, muội cũng muốn giết chết họ. Nhất là cái cô họ Lâm kia.”

“Họ Lâm sao?”

“Lâm Phụng Tử, cái người gầy gầy cao nhất ấy.”

“À, biết muội nói ai rồi.” Cầu Hồng Tụ trầm ngâm một lát nói: “Cô ta không tồi đâu, thật là xinh đẹp thanh khiết.”

Trọng Đào cũng nhìn qua: ‘Woa, rõ ràng chính là một tiên nữ mà, đúng không Đầu trọc?”

“Chi nhi xinh hơn chút.”

Tuyết Chi quay đầu liếc nhìn Thượng Quan Thấu: “Không cần huynh nịnh! Ghét! Muội kệ cô ta có xinh đẹp hay không, muốn ghét cô ấy, ghét từ trong ra ngoài luôn!”

Thượng Quan Thấu lại không nghe thấy.

Người trên đài đã bắt đầu động thủ.

Trong quá trình luận võ ỡ Binh khí phổ đại hội, nếu một người sử dụng kiếm, tần suất sử dụng kiếm pháp nhất định cao nhất. Hạ Khinh Mi sử dụng Khôn Nguyên kiếm, mở màn đã dùng Linh Không kiếm pháp. Qua mấy chiêu, Hạ Khinh Mi mới đổi thành Khôn Nguyên thần kiếm, mấy chiêu tiếp theo lại đổi thành Hư Cực Thất kiếm, dù sao tất cả kiếm pháp của Linh Kiếm sơn trang y đã dùng qua, nhưng nói chung vẫn không phạm quy, Khôn Nguyên thần kiếm được sử dụng nhiều nhất. Mỗi lần Hạ Khinh Mi xuất chiêu, các cô nương dưới đài lại hét lên một tiếng. Nhất là lúc y sử dụng khinh công bay lên, đai lưng phiêu dật cũng lượn theo.

Mục Viễn như đang chấp hành nhiệm vụ, vẫn sử dụng Hỗn Nguyệt kiếm, kiếm lại không như Hạ Khinh Mi tưởng tượng, rất sắc bén, nhiều lần xém đánh trúng Hạ Khinh Mi nhưng lại hụt mất.

Trọng Đào nói: “Ta không hiểu tại sao Mục Viễn lại nhường hắn.”

Tuyết Chi: “Làm sao có thể? Không thể đâu. Võ công của Hạ công tử không kém mà.”

Thượng Quan Thấu nói: “Qủa thật không kém, nhưng so với Mục Viễn thì kém rất nhiều. Huynh nghĩ nhìn chung Trọng Hỏa Cung và Linh Kiếm sơn trang có quan hệ với nhau. Hơn nữa, huynh chắc chắn trận này Hạ Khinh Mi sẽ rớt kiếm hoặc rơi xuống lôi đài.”

Tuyết Chi mặt mày mờ mịt nhìn Thượng Quan Thấu.

“Không có gì đâu, Chi nhi cố gắng nhìn cho kỹ, sau này đối với võ công của muội rất có ích đấy.”

Sau khi qua mấy chục hiệp, kiếm khí của Mục Viễn và Hạ Khinh Mi đều đối lập nhau, hướng về đối phương. Kiếm của Linh Kiếm sơn trang thường dài hơn  so với môn phái khác, nên kết quả là, làm khó đối thủ trong khi mình vẫn bình an vô sự. Nhìn thấy Khôn Nguyên kiếm của Hạ Khinh Mi sắp đánh trúng mặt Mục Viễn, Mục Viễn lộn ngược ra sau một cái, một chân đá trúng gối Hạ Khinh Mi. Hạ Khinh Mi quỳ một chân xuống. Lúc này, Trọng Đào nhéo vào mặt một cái, la lên: “Đau quá.” Như chính y bị đánh trúng vậy.

Tuyết Chi chợt nhớ, có thể vết thương của của Hạ Khinh Mi chưa lành, lúc này lại đánh trúng yếu điểm đó. Nhất thời trừng mắt nhìn Thượng Quan Thấu một cái, nhưng Thượng Quan Thấu vẫn không có phản ứng.

Cùng lúc đó, kiếm của Mục Viễn đã chỉ vào Hạ Khinh Mi.

“Trọng Hỏa Cung – Hỗn Nguyệt Kiếm !” Thích Viêm phía sau lớn tiếng tuyên bố.

Thiếu niên nhân tài Hạ Khinh Mi vẫn chưa bước xuống, có một thanh ảnh gầy màu tm1 bay lên.

“Ta đánh với ngươi.” Lâm Phụng Tử múa roi nói, “Đánh bại một người bị thương, không tính là ngươi thắng.”

Mục Viễn ngạc nhiên: “Hạ công tử, người bị thương sao?”

“Không có.” Hạ Khinh Mi vội nói, “Sư muội thấy ta thua, không phục nên nói bừa. Mục đại hộ pháo thân thủ cao cường, tại hạ cam bái hạ phong.”

Trọng Đào thở dài: “Xem ra, ở trên đài thì bị Mục Viễn đánh bại, ở dưới thì bị người ta hành hung, đúng là người sau hơn người trước nửa mà ….”

“Chiêu Quân tỷ tỷ, huynh chưa nói muội biết tại sao huynh đánh người ta đấy!”

“Huynh nói huynh đánh hắn khi nào?”

“Huynh …….!”

“Chi nhi ngoan đi, xem đánh nhau kìa.”

Mục Viễn liếc nhìn Phụng Tử một cái, thấp giọng nói: “Tại hạ không muốn động thủ với cô nương.”

“Vậy tính là ngươi thua nhé.”

Mục Viễn bỗng nhiên ngẩng đầu, tiến thoái lưỡng nan.

Tuyết Chi cao giọng nói: “Mục Viễn ca huynh làm gì vậy? Thấy cô ta yếu đuối thì ngại à? Đè bẹp cô ta! Đè bẹp cô ta đi!”

Phụng Tử trên đài nhìn xuống: “Tỷ tỷ, muội vẫn ở phe tỷ, vậy mà tỷ kêu người khác đánh muội, tỷ ….”

“Hoàng mao tiểu nha đầu này, còn dám nói mấy lời ghê tởm đó hả, xem ta đè bẹp ngươi này!” Tuyết Chi như sắp nhảy lên đài, lại bị Thượng Quan Thấu nắm lại: ‘Chi nhi, muội không có môn phái, không lên được đâu.”

“Muội hôm nay gia nhập Nguyệt Thượng cốc, muội thay Nguyệt Thượng cốc đánh!”

“Nguyệt Thượng cốc có Trượng pháp và Đao pháp, muội biết dùng cái nào?”

Vẻ mặt Tuyết Chi tức giận, cắn răng nhịn.

Luận võ ngay lập tức tiếp tục phân thắng bại. Phụng Tử tủi thân vung roi, chỉ vào Mục Viễn n ói: “Ta có thể bị tỷ tỷ đánh bại, nhưng người khác thì không! Ta Lâm Phụng Tử một ngày nào đó sẽ đánh bại ngươi!”

Mục Viễn bị cô ta nói vậy có chút xấu hổ, đang muốn tiến lên nói vài câu thì Phụng Tử đã nhảy xuống đài rồi.

Người thắng ba trận liên tiếp sẽ được nghỉ một vòng. Mục Viễn xuống đài nghỉ ngơi.

Đợi đệ tử của Thiếu Lâm và Nga My tỷ thí xong, Nga My thắng, sau đó có thể khiêu chiến Mục Viễn. Các Đại chưởng môn thấy bây giờ không phải lúc lên đấu, còn các đệ tử khác lại không dám khiêu chiến. Mục Viễn đứng trên lôi đài, lại có chút giống như Độc cô cầu bại.

“Mục Viễn ca giành hết danh tiếng rồi, thật lợi hại.” Tuyết Chi quay qua Thượng Quan Thấu, nhưng lại không thấy y đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui