Nguyệt Thượng Trọng Hỏa

Tuy rằng phá hư công trình công cộng là xấu xa, hư hại đất đai là rất hổ thẹn, nhưng Nguyệt Thượng Cốc vẫn hơn Trọng Hỏa Cung. Thượng Quan Thấu vừa bước đến, Trọng Đào đã choàng vai bá cổ mà chúc mừng y, Cầu Hồng Tụ cũng cười khanh khách khen Thượng Quan Thấu tốt. Riêng Tuyết Chi không nhìn y cái nào, chạy một mạch đến chỗ Mục Viễn. Thượng Quan Thấu định nói lại thôi, chỉ yên lặng nhìn phía trước.

Cầu Hồng Tụ bỗng nhiên chồng cằm, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nói mau, Nhất Phẩm Thấu đi lại trên giang hồ đã lâu như vậy, lại có rất nhiều nữ nhân, vậy mối tình đầu cùa hắn là lúc nào?”

“Hắn? Ta còn sợ là lúc hai tuổi ấy chứ.” Trọng Đào nghĩ một lúc nói: “Không đúng, nam nhân hai tuổi sao có thể cùng nữ nhân lên giường được. Vậy chắc khoảng mười ba mười bốn đó.”

Cầu Hồng Tụ cười lạnh: “Trong mắt nam nhân các người, hóa ra mối tình đầu chính là đêm đầu tiên.”

“Đàn bà con gái các cô đừng nói lung tung!” Trọng Đào giận dữ nói: Đêm đầu tiên của ta là lúc mười sáu tuổi, nhưng mối tình đầu là năm hai mươi tuổi kia!”

“Hai mươi tuổi? Lâu như vậy rồi à? Thì ra ngươi cũng có lúc không thích ngực người khác sao?”

Trọng Đào nhìn cô thật lâu, bất đắc dĩ nói: “Bởi vậy ta đã nói là nữ nhân toàn ngu ngốc và đần độn, vậy mà Đầu truọc hắn không đồng ý.”

“Ngươi vĩnh viễn không hiểu được việc phải tôn trọng nử nhân. Nhất Phẩm Thấu hắn không không giống ngươi.” Cầu Hồng Tụ lại chống cằm nói: “Nhưng mối tình đầu của Nhất Phẩm Thấu là lúc nào nhỉ? Ta đang tò mò không biết lúc hắn thích người khác thì sẽ thế nào nhỉ?”

“Đáp án sẽ tổn hại hình tượng hắn lắm, nàng khỏi đoán.”

“Sao ngươi biết?”  Tính bà tám của Cầu Hồng Tụ lại nổi lên, “Nói nhanh, mau nói ta biết.”

“Không nói, hắn không cho ta nói mà. Tình bạn của nam nhân bọn ta là kim thương không vỡ, nữ nhân các nàng đừng mơ phá hoại.”

Cầu Hồng Tụ bỗng nhiên dựa vào lòng Trọng Đào: “Nanh sói ca ca thật là xấu mà, mau nói cho người ta nghe đi ….”

“Không có.”

“Không có?”

“Đêm đầu tiên Đầu trọc đã qua cả trăm lần, nhưng chưa hề có mối tình đầu.”

“Chuyện này … sao có thể được? Hắn ta chỉ đối phó nữ nhân thọi, không yêu, chuyện này … làm sao học được chiêu đó vậy?”

“Lừa một cô gái lên giường và yêu cô ấy là hai chuyện khác nhau. Nghe nói lúc bốn tuổi hắn đã bắt đầu trêu ghẹo con gái người ta rồi, nhưng nói đến chuyện bị nữ nhân cưa cẩm, thật sự chưa lần nào. Đôi khi thấy ta thấy nữ nhân khác tổn thương, không đành lòng liền đi khuyên hắn. Ai dè hắn bực mình nói ta biết, hắn thật không biết cảm giác bị người khác làm tổn thương là thế nào, nếu biết được, không chừng sau này hắn sẽ không dễ dàng làm tổn thương cô nương người ta nửa.”

Hồng Tụ lẩm bẩm nói: “Trời ơi, Nhất Phẩm Thấu không có tình cảm của con người mà ….”

Lúc đó, ở phía Trọng Hỏa Cung.

Rõ ràng là Mục Viễn bị thương không nhẹ. Bình thường, nếu hắn có thể chịu được vết thương thì nhất định sẽ không đi băng bó. Nhưng lần này, hắn vẫn dựa vào dưới hiên, băng bó vết thương ở bụng, sắc mặt tái nhợt. Tuyết Chi không còn như trước, mọi người trong Trọng Hỏa Cung đều không nhận ra nàng là Thiếu cung chủ, chặn nàng ở bên ngoài. Nhóm người hộ pháp đã đỡ Mục Viễn đi, Tuyết Chi chỉ được đứng đằng xa gọi Mục Viễn ca.

Thật lâu sau, Mục Viễn mới từ từ quay đầu lại, nhìn thoáng qua Tuyết Chi, thấp giọng nói: “Thiếu cung chủ …. Thật xin lỗi.”

Đây là lần thất bại đầu tiên trong đời Mục Viễn, không chỉ riêng lòng kiêu hãnh của chính mình, mà còn liên quan đến Trọng Hỏa Cung.

Mấy canh giờ trước, Tuyết Chi còn đang nghĩ mình rời khỏi Trọng Hỏa Cung cũng tốt, nhưng lúc này, hơn bao giờ hết nàng hy vọng mình là người của Trọng Hỏa Cung.

Tuyết Chi đứng sau đám người Trọng Hỏa Cung lớn tiếng nói: ‘Mục Viễn ca! Đừng lo, chúng ta còn thời gian mà! Hỗn Nguyệt Kiếm bị hạ thì còn Liên Thần Cửu Thức của phụ thân! Sau này hòa là có thể ….”

Đám người đã sớm đi xa.

Phía sau có người nói nhỏ: “Tiểu nha đầu đó thật tội nghiệp, Liên Thần Cửu Thức luận võ năm ngoái vừa rớt bảng mà cũng không biết.”

Những lời này lại bị Trọng Tuyết Chi nghe được.

Ngay tức khắc, nàng xoay đầu lại: “Ngươi không được nói lung tung!”

Người kia liếc nhìn nàng một cái, rồi vội xoay người đi.

Tuyết Chi điên cuồng chạy đến Bí kíp bảng. Tên đầu tiên rõ ràng viết là “Niết Bàn Công” của phái Nga My.

Bời vì Bảng bí kíp khá lớn, bất luận là chính hay tà vẫn được đề danh trên bảng, mọi người bàn tán xôn xao, cho nên kết quả của bảng này không phải ở đại hội quyết định, mà tham khảo ý kiến của mọi người. Mặc dù lúc Trọng Liên mười lăm tuổi đã tham gia Binh khí phổ, dùng “Liên Thần Cửu Thức” áp đảo quần hùng, thay đổi toàn bộ lịch sử của Binh khí phổ, sau này lại không tham gia, cũng không ai dám khiêu chiến, sau đó Liên Thần Cửu Thức vẫn đứng đầu bảng. Cho đến ba năm sau khi Trọng Liên qua đời, chưởng môn Hoa Sơn – Phong Thành mới khiêu chiến Liên Thần Cửu Thức, đánh vỡ cục diện bế tắc này.

Trọng Liên đã chết, “Liên Thần Cửu Thức” không có truyền nhân.

Vì vậy, các đại môn phái tranh nhau đứng đầu bảng, mấy năm nay ngoài sáng trong tối đều cạnh tranh khốc liệt.

Trong quy định của Binh khí phổ đại hội, nếu khiêu chiến liên tục năm năm không có hồi âm, sẽ tự động hạ bảng. Ba năm trước, Phong Thành khiêu chiến Liên Thần Cửu Thức, mặc dù không ai ứng chiến, nhưng  vẫn đứng đầu bảng đến hai năm sau mới có thể thay.

Tuyết Chi nhìn một hàng xuống dưới, đến tên thứ hai, “Long Hoa Quyền” của Võ Đang, thứ ba là “Thập Bát Thủ La Hán Thần Đả” của Thiếu Lâm, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy …. Đọc kỹ từng chữ, thậm chí đến tên thứ mười hai, “Xích Viêm Thần Công” của Trọng Hỏa Cung, thứ mười chính là “Thiên Khải Thần Long Trảo” của Trọng Hỏa Cung, đến một trăm cái tên sau, không biết là môn phái nhỏ bé, vô danh nào nhưng vẫn không tìm được bốn chữ “Liên Thần Cửu Thức”.

Trọng Tuyết Chi cũng không để ý đến Binh khí phổ nửa, cũng chẳng thèm để ý đến kết quả.

Nhưng mà, sau khi Trọng Cửu Chi soạn ra “Liên Dực”, Trọng Liên là người duy nhất luyện thành “Liên Thần Cửu Thức”.

Trong chốn võ lâm Trung Nguyên sớm đã có khái niệm: Trọng Liên tức là “Liên Thần Cửu Thức”. “Liên Thần Cửu Thức tức là Trọng Liên.”

Trọng Tuyết Chi không thể chấp nhận được, người mình sùng bái nhân đời, được người đời ca tụng là thần thoại của võ lâm, mời qua đời chưa đến bảy năm, đã bị người đời quên lãng, hủy diệt vào quá khứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui