Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy

Editor: Puck - Diễn đàn

Chẳng lẽ tiểu cô này bản thân cũng không ăn? Đột nhiên Diệp Tiểu Kiều nghĩ tới cô út lâu không mở cửa như vậy, không phải trong phòng nàng ta có đồ ăn ngon, sau đó giấu đi tìm thời gian.

Tiểu Phượng và tiểu Kiều cùng nghĩ đến đó, “Được rồi, ta liền ấn như vậy mà làm, đến lúc đó nàng ta có ăn không, vậy cũng không phải là chuyện của chúng ta rồi.”

Thế nhưng dầu có vài giọt, quả thật quá keo kiệt đi, nhiều người như vậy, nữ nhân trẻ con đều có, còn có mấy ca ca, đang tuổi lớn, buổi sáng còn làm việc nửa ngày, không có dầu nào còn nhiệt tình. Diệp Tiểu Kiều đập mạnh gáo múc nước vào trong chum nước, nhưng còn nhỏ khí lực nhỏ, không nhấc lên được bao nhiêu sóng gió.

“Được rồi, đừng nóng giận, tỷ sớm biết là dáng vẻ này. Mấy người bọn họ không có ở đây, mấy người chúng ta tính là gì? Có thể cho muội ăn đã không tệ. Liền thích hợp ăn một bữa đi.” Tiểu Phượng nói.

Diệp Tiểu Kiều thật muốn nhéo người, quá oan uổng rồi, quá oan uổng rồi! Hít sâu, hít sâu, giữ vững bình tĩnh, giữ vững bình tĩnh! Không phải đã sớm như thế này rồi sao? Còn tức giận cái gì? Mình tự chọc tức mình, đến lúc đó người ta còn chưa thèm để ý đây nè.

“Ban đầu ai khuyên không cần khoe khoang? Như bây giờ? Tỷ đã sớm nói với muội, người ta sẽ không có tâm tư để ý đến chúng ta đâu, cho nên khi ta vui mừng nhất định phải nắm chặt vui mừng, được rồi, đừng nóng giận.” Tiểu Phượng cười nói với tiểu Kiều.

Cuối cùng nấu một nồi cháo, bên trong chỉ một chút xíu gạo, sau đó đều là bắp, người thôn Diệp gia gọi thứ này là hỗn loạn, món ăn chính là bỏ dầu vào, đặt nồi lên, so sánh với khi Diệp Tiểu Kiều ở nhà cô, và nhà cậu được gọi là khác nhau một trời một vực, đúng là kém một vạn tám ngàn dặm. die nda nle equ ydo nn

Chỉ có điều người khác chỉ cảm thấy có thể ăn no là được, đều không nói gì, còn Diệp Huệ Nhi quả nhiên như Diệp Tiểu Kiều dự đoán, không đi ra ăn cơm, đương nhiên khi gọi nàng ta, nàng ta nói không đói bụng.

Chờ tất cả thu dọn xong, Diệp Tiểu Kiều hỏi tiểu Phượng: “Tỷ, khi nào bà nội trở lại?”

“Muội đã quên? Miếu này cách chỗ chúng ta thật xa đó, chưa đến trời tối chắc không về được.” Tiểu Phượng nói.

Vậy thì tốt! Diệp Tiểu Kiều nói: “Tỷ, mợ út còn cho muội tiền.”

Tiểu Phượng vui mừng nói; “Mợ chúng ta thật tốt! Tiền muội cũng biết chỗ giấu đi, đừng để cho người phát hiện được, nếu không thì không phải là của muội.”

“Tỷ, chẳng lẽ tỷ cũng không muốn mua đồ ăn sao? Xế chiều nay người bán hàng rong chắc sẽ đến đây đi.” Diệp Tiểu Kiều nói.

“Cái này, cái này…” Tròng mắt tiểu Phượng đảo tròn, “Muội kêu muội để tỷ canh chừng cho muội?”

“Dù sao muội thấy đại ca nhị ca bọn họ cũng không ăn no, một chút dầu mỡ cũng không có, không tốt cho thân thể, muội muốn mua đường cho bọn họ.”

Người khác nàng không quản được, nhưng hai ca ca mình, nàng lại đau lòng. Bổ sung chất đường cũng là cách, đứa bé mới mười  mấy tuổi, cha à, nương à, chính là hiếu đạo nữa, cũng phải suy nghĩ một chút cho con mình đúng không?

Có phải Diệp Tiểu Kiều nghĩ đơn giản một chút không? Vẫn bất tri bất giác mang theo quan điểm hiện đại? Đều áp bức đến tàn nhẫn như vậy, còn không biết phản kháng. Khó trách ở đây có cách nói ngu dân, quan niệm ăn sâu bén rễ trong đầu, nào có thể vừa nói liền thay đổi?

“Được! Không hổ là muội tử của tỷ! Tỷ biết rõ người bán hàng rong đi qua đâu, đến lúc đó chúng ta nhanh chóng mua liền chạy về, khẳng định không gặp được người khác.” Tiểu Phượng nói. d1en d4nl 3q21y d0n

“Vậy chúng ta cũng mang giỏ, làm thành đánh cỏ heo, người khác cũng sẽ không nói gì.” Diệp Tiểu Kiều nói.

Vì vậy hai tỷ muội đều làm thành giống như đặc vụ đeo giỏ trúc của mình ra ngoài đánh cỏ heo, sau đó thật sự gặp được người bán hàng rong vào thôn ở chỗ đó, nói giá tiền với ông ấy, mua năm văn đường.

Lúc này mùi vị và chất lượng đường không tốt, nhưng cũng là đường, có thể bổ sung dinh dưỡng. Hai người giấu bọc đường vào trong giỏ đựng cỏ heo, sau đó lại đi về nhà.

Cũng may buổi chiều thím ba và Triệu thị đều đi ra ngoài, mấy đứa bé cũng không ở đây, tiểu Phượng canh chừng, tiểu Kiều thuận lợi chuyển bọc đường vào trong phòng ngủ của bọn họ.

Hừ hừ, như vậy đến buổi tối, có thể cho hai ca ca ăn.

Tiểu Mạch từ xa nhìn thấy tiểu Phượng và tiểu Kiều nói gì đó với người bán hàng rong, nhưng cách hơi xa, nàng nghe không rõ ràng, nhưng nàng cảm giác hai người này gạt mọi người chuyện gì, đúng là không hề có tường không có gió lùa, tiểu Phượng và tiểu Kiều tự cho rằng làm rất tốt, không ai phát hiện, nhưng lại có người phát hiện.

Nàng đánh xong cỏ heo cũng không đi nữa, hôm nay Quách thị vẫn chưa về, cho nên có thể lười biếng, nhìn thấy hai tỷ muội đều ở trong phòng không hề đi ra, phải đi tìm cô út Diệp Huệ Nhi thì thầm đi.

Tiểu Kiều và tiểu Phượng làm chuyện như vậy cũng hơi vui mừng, hi hi ha ha với nhau, “Tiểu Phượng, tiểu Kiều, cô út gọi các ngươi!” Tiểu Mạch liền trực tiếp tiến vào, bởi vì ban ngày đóng cửa, ngược lại đưa tới sự chú ý của người khác, cho nên hai tỷ muội cũng không đóng cửa, chỉ cảm thấy chỉ trong thời gian chốc lát, cũng sẽ không có ai đi tới, không ngờ tiểu Mạch này liền tiến vào.

“Cô út không nói với ngươi, vào nhà người khác phải gõ cửa sao?” Tiểu Phượng căm tức nói.

Tiểu Mạch cười nói: “Đây không phải vì cô út tìm các ngươi rất gấp sao? Ta cũng gấp gáp.”

Tiểu Phượng nhìn tiểu Mạch cười ha ha không ngừng, nói với tiểu Kiều: “Đi, chúng ta nể tình cô út tìm chúng ta gấp gáp như vậy có chuyện gì! Đi thôi, nhà của ta, cũng không thể để cho người tùy tiện tiến vào. Tiểu Mạch, ngươi nói đúng không?”

“Ha ha.” Tiểu Mạch cũng cười nói, “Đúng vậy, tiểu Phượng nói rất đúng. Tiểu Kiều, ngươi phải nghe lời tiểu Phượng tỷ của ngươi nói.” dinendian.lơqid]on

Đến trước mặt Diệp Huệ Nhi, mấy người đã gọi cô, Diệp Huệ Nhi nhìn hai tỷ muội tiểu Kiều, nói: “Có phải các ngươi gạt mọi người len lén mua đồ không?”

Tiểu Phượng vội nói: “Cô, người nào xử oan chúng cháu, chúng cháu nào có tiền? Ngài cũng không thể nghe người khác nói lung tung.” Tiểu Phượng vốn định nói chuyện tiểu Mạch ăn trộm đồ của Diệp Huệ Nhi ra, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn không nói, tiểu  Kiều nói rất đúng, lúc này nói ra, nói không chừng còn cho rằng cố ý oan uổng người đâu. Ngươi được đấy tiểu Mạch, thật sự không muốn để cho chúng ta tốt hơn.

Diệp Huệ Nhi cũng biết tiểu Phượng tương đối tinh ranh, khó mà nói, mà tiểu Kiều nhỏ hơn một chút, liền lạnh giọng nói với tiểu Kiều: “Tiểu Kiều, ngươi nói! Có phải ngươi theo người bán hàng rong mua đồ ăn không? Phải nói lời nói thật, nếu không nói với cha ngươi, phải đánh ngươi cành mận gai!”

Tiểu Kiều rụt rè nói: “Cô, hôm nay cháu nhìn thấy người bán hàng rong!”

Tiểu Mạch vui mừng kẻ ngu này, lập tức bị hù dọa ra rồi, còn tiểu Phượng thì vụng trộm gấp gáp, sao lá gan của tiểu Kiều nhỏ như vậy?

“Vậy có phải ngươi mua đồ không? Sớm lấy ra cho ta, nếu không cho da ngươi căng thẳng một chút!” Diệp Huệ Nhi tiếp tục lạnh giọng nói, “Chờ một lát tìm ra rồi, vậy không phải dễ nói chuyện như bây giờ, để buổi tối cho ngươi quỳ trong viện, để con sói trên núi ngậm ngươi trong mồm tha đi!”

Diệp Tiểu Kiều oa một tiếng bật khóc, vừa khóc vừa nói; “Hôm nay chính là lúc cháu đánh cỏ heo gặp được người bán hàng rong, ông ấy nói với cháu nhà Trương địa chủ trong thôn làm việc xong chưa! Lần trước ông ấy tới đây nhà Trương địa chủ làm việc, ông ấy đến thẳng trước cửa nhà Trương địa chủ bán được rất nhiều đồ, lần này cũng định qua đó. Cháu thật sự không mua đồ, cháu không muốn bị con sói ngậm trong mồm tha đi!” Nói xong Diệp Tiểu Kiều càng lớn tiếng khóc lên!

Tiểu Phượng vội nói: “Cô, rốt cuộc là ai nói cho cô chúng cháu mua đồ, tiền trong nhà này chúng cháu nào có? Tiểu Kiều, đừng khóc, muội vừa khóc, tỷ cũng muốn khóc, cũng có kẻ nhìn chúng ta không vừa mắt, thích tố cáo sau lưng, ta nguyền rủa kẻ tố cáo sau lưng này ra cửa bị thiên lôi đánh chết!”

Diệp Huệ Nhi nheo mắt, “Được rồi! Khóc lóc cái gì! Không phải thì không phải! Cũng chỉ hỏi một chút, không có coi như thôi! Khóc lòng người phiền! Được rồi, tiểu Phượng, dẫn muội muội của ngươi đi ra ngoài đi, chuyện lớn gì, đáng để khóc như vậy! Không biết còn tưởng rằng tay đây làm trưởng bối bắt nạt người rồi, đi mau đi mau!”

Ngươi như vậy không phải bắt nạt người ta thì là gì? Tiểu Phượng phỉ báng trong lòng, nhưng không thích ở lại chỗ này, len lén trừng mắt liếc tiểu Mạch, lôi tiểu Kiều đi!

Diệp Tiểu Kiều còn thỉnh thoảng nức nở một tiếng, giả vờ giả vịt cũng phải giả bộ cho giống mới đúng. Meo meo, đấu với ta đây! Đủ cho các ngươi ăn mệt một lần đấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui