Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy


Vừa đúng đại ca Ngô thị buôn bán sản vật núi rừng, biết trong núi có người bán trâu, về giá tiền tự nhiên tiện nghi hơn thị trường la ngựa nhiều, chỉ cân giao chút phí dụng trong nha môn ghi danh một cái là có thể, Diệp Trụ đã hẹn đại cữu ca đi xem gia súc, gia súc tốt phải xem răng, thêm với chọn kỹ, sức lực đầy đủ.
Một con trâu giá thị trường là tám lượng bạc, người bình thường chắc chắn sẽ không tiêu tám lượng bạc này đi mua, đây chính là một món tiền cực lớn.
Nhưng nhà Diệp Tiểu Kiều lúc này mua trâu là bắt buộc phải làm, có tiền rồi, tiêu chỗ nên tiêu mới là chính đạo.

Trong nhà muốn tiến thêm một bước, công cụ giao thông này phải nâng cao một bước.
Hôm nay mọi người đều hơi hưng phấn, dù sao nhiều năm như vậy chưa từng có gia súc, mắt thấy trời sắp tối, trên đường quan vẫn chưa có ai trở lại, Diệp Tiểu Kiều và Lập Thu đều đang chờ bên cạnh cầu đá, mặt trời dần dần xuống núi, có vài gia đình nông dân trong thôn đi xuống ruộng làm việc vác cuốc chậm rãi từ ngoài trở về.


Nhìn thấy Diệp Tiểu Kiều và Lập Thu đều cười híp mắt chào hỏi bọn họ.

Phần lớn dân quê đều chất phấc, mặc dù xảy ra chuyện cô nãi nãi Diệp gia nhận khuê nữ nuôi, nhưng người ta chỉ tức giận Diệp cô nãi nãi kia với một nhà Diệp Vạn Phúc, mặt khác cũng có ý bất mãn với một nhà bán khuê nữ, nhưng dù sao không phải là chuyện nhà mình, không nói phải thế nào.
Mà tiểu Kiều và Lập Thu cũng không dối gạt mọi người chuyện nhà mình muốn mua trâu, chuyện này không gạt được, mọi người sớm muộn gì đều biết, huống chi cũng không phải chuyện mất mặt, không thể coi tất cả mọi người nhìn thành kiến rồi sẽ đỏ mắt, phần lớn người trong thôn vẫn rất đơn giản.
Cho nên khi những người này hỏi hai huynh muội ở đây làm gì, đều nói thẳng, những người đó quả nhiên cười, chỉ nói nhà Diệp Trụ càng ngày càng sống tốt.

Thật ra có tiền rồi, người tôn kính càng nhiều.
Chờ khi mặt trời đã xuống núi, mới nhìn thấy trên đường quan cách đó không xa có hai người đi tới đây, tiểu Kiều và Lập Thu đều gấp gáp chạy tới, “Cha, cậu cả!”
Ngô đại cữu ôm tiểu Kiều lên trên xe trâu, cười đến rất lớn tiếng, oa tử nhà muội tử thật tốt, nhìn xem, muội phu về muộn chút, lo lắng không thôi, kể cả chính hắn làm cậu đều cảm thấy cao hứng.
Tiểu Kiều cũng cười híp mắt ngồi lên xe trâu, Lập Thu rất hưng phấn, “Cậu cả, cha, đây chính là trâu của chúng ta!” Có xe trâu rồi, trâu mua về này là một con trâu trẻ tuổi, trâu khí lực lớn, làm việc đặc biệt dùng ít sức, Diệp Tiểu Kiều nhớ tới trước kia xem ít tranh mục đồng, phần lớn đều cưỡi trâu, có thể thấy được ở cổ đại trâu là gia súc thực dụng cỡ nào.
Diệp Trụ cũng cười gật đầu, cùng đi về với đại cữu ca, bởi vì đi cùng với Diệp Trụ đến nhà bán trâu trong núi kia, còn tới huyện nha trong thành làm văn thư, thời gian không còn sớm, cho nên Ngô đại cữu đã cùng muội phu trở về, hiện giờ cả nhà muội phu có phòng ốc riêng, cuộc sống cũng càng ngày càng tốt rồi, hắn cũng có thể ở đây qua đêm.
Chờ khi gia súc này đến sân nhà tiểu Kiều, tự nhiên bị những người khác vây xem một lần, dĩ nhiên cũng hỏi xem mua bao nhiêu tiền, “Còn nhờ đại cữu ca, vốn cần tám lượng bạc, sau đó lại bớt cho ta hai trăm văn, thêm với đi nha môn lập văn thư, lại tốn năm trăm văn, tổng cộng dùng tám lượng ba bạc.” Giá tiền này đã rất tiện nghi, mấy người Ngô thị thật vui mừng, bởi vì đại ca Ngô thị muốn lưu lại qua đêm, nên vội vàng đi sắp xếp chỗ ở, trong nhà bình thường đã chuẩn bị giường đệm sạch sẽ, chỉ chờ có người tới đây làm khách đấy.

Mà tiểu Kiều và tiểu Phượng lại đi phòng bếp chuẩn bị thức ăn, họ cũng biết cậu cả thích vài món ăn, đốt lửa, trong phòng bếp náo nhiệt lên
Buổi tối Diệp Trụ và Ngô đại cữu đều rất cao hứng, Ngô đại cữu uống mấy ly rượu, mặt lập tức đỏ lên, giọng nói chuyện cũng lớn, “Muội phu à, nhìn cuộc sống của các ngươi càng ngày càng tốt lên, ta đây vui mừng trong lòng, lời của người già, đắng trước ngọt sau mới phải, sau này, Lập Hạ chống môn hộ, Lập Thu đọc sách ra ngoài, các ngươi còn gì phải buồn?” Diệp Trụ biết trước kia cho Ngô thị rất nhiều uất ức, đại cữu ca cũng không hài lòng về mình, hắn dựa vào uống rượu, bảo đảm với đại cữu ca về sau nhât định đối tốt với nương các oa tử.
“Các ngươi phúc khí nhiều năm, oa tử cũng có bốn, ngươi là như thế nào ta cũng biết rõ, lòng dạ mềm, sợ mất mặt, nhưng mọi việc đều phải nhìn xem, nếu trong lòng mình còn lão bà và oa tử, bọn họ là trách nhiệm của ngươi, đừng khiến bọn họ bởi vì ngươi mà bị người khác khi dễ, ngươi nhìn ngươi bây giờ thật tốt, có hai nhi tử tốt, còn có hai khuê nữ ngoan ngoãn nghe lời, ta và lão nhị đều vô cùng hâm mộ, măt thấy các ngươi sống càng ngày càng náo nhiệt, chúng ta cần phải quý trọng.”
“Ca, ca đừng uống nữa, cha oa tử đối xử với muội vô cùng tốt, chàng chỉ hiền lành, nhưng hiền lành này cũng là chuyện tốt, không thoải mái vài năm nay trong lòng muội, đã phát giận trên người chàng ấy rồi, hiện giờ không buồn bực.” Ngô thị nói.
“Được rồi được rồi, biết nữ nhi hướng ngoại, ta không nói hắn nữa.

Muội tử, hiện giờ đại tỷ có khỏe không.” Từ trước đến giờ đại tỷ có khúc mắc với trong nhà, Ngô đại cữu chỉ có thể thông qua Ngô thị để hỏi thăm.
Ngô thị vội nói: “Đại ca, hiện giờ đại tỷ sống vô cùng tốt, tôn tử cũng có, tỷ phu cũng tốt, muội thấy đại tỷ chính là miệng nói khó nghe chút, thật ra cũng nhớ cha nương.” Làm nương thời gian dài như vậy, không nói hiểu hết cha nương mình, nhưng khẳng định ít đi rất nhiều khúc mắc, nhưng tính tình đó của đại tỷ sẽ không chủ động đến cửa, nếu đại tỷ có thể giúp đỡ cả nhà mình, khẳng định vẫn nhớ tình thân.
“Haizzz, vẫn là do ta đây làm đệ đệ vô dụng, khiến đại tỷ bị uất ức, chờ mấy ngày nữa, ta mang theo tiểu Sơn đến chỗ đại tỷ một chuyến, cha nương lớn tuổi, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng rất nhớ đại tỷ đó.” Ngô Sơn là tú tài, lại là chất nhi của đại di mẫu, hắn đi một chuyến, chắc là cho đại di mẫu mặt mũi rất lớn.

Ngô thị gật đầu, nàng cũng thích huynh đệ tỷ muội của mình có thể chung đụng tốt đẹp.
Ngô đại cữu qua cả đêm ở nhà muội tử, hôm sau đã về nhà từ rất sớm rồi, Ngô thị đưa khoai tây mình lưu trữ cho Ngô đại cữu mang về một ít, Ngô đại cữu thật vui mừng, gia đình hắn không coi là nhiều ruộng, cũng không định trồng thứ này, thứ quý giá gì đó không dễ trồng, hắn cũng không có thời gian, thu sản vật núi rừng không bớt được thời gian, hơn nữa tiểu Sơn thành tú tài, hắn làm cha tú tài, có lúc cũng phải chú trọng chút.

Nhưng muội tử và muội phu đưa thứ hiếm lạ này cho mình, điều này có thể không khiến người ta cao hứng sao?
Tiểu Phượng ngược lại rất đau lòng, nếu khoai tây này giữ lại, đến lúc đó có
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận