Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy


“Chà, Chương công tử đối xử với Huệ Nhi của chúng ta thật tốt, riêng lễ tiểu định này đã tặng hai mươi lượng bạc!” Từ thị khoa trương nói với mấy chị em bạn dâu đối diện.
Tuy rằng bạc này nhiều, nhưng lão thái bà lại thu vào, bản thân không hề thấy chút gì.
Kể từ sau khi Từ thị biết được hôn sự với Chương gia đã thành, đã đổi thành nịnh bợ Quách thị rồi, dù sao đây chỉ có chỗ lợi không hề có chỗ xấu cho mình, hiện giờ lão thái bà thương nam nhân của mình, vậy chỗ tốt có được chẳng phải của hai phu thê mình sao, ba người kia không chiếm được gì, nghĩ đến đây, Từ thị đã bật cười trong lòng.
“Huệ Nhi của chúng ta, từ khi tiến vào cánh cửa nhà chúng ta đã biết nàng là một người có phúc khí, có thể thấy được ta nói đúng, nhìn thử xem, lập tức sẽ thành thiếu nãi nãi rồi đó, đây chính là hạng nhất của lão Diệp gia chúng ta, ai cũng không so được!” Diệp Huệ Nhi nghe lời Từ thị nói, đầu càng kiêu ngạo ngẩng lên, chuyện như vậy vốn chính là chuyện tốt đối với nàng, nhưng nghĩ đến bị thất bại chỗ Tề công tử, nàng còn chưa cam tâm, mặc dù Chương công tử không tồi, nhưng nào tốt bằng Tề công tử? Vóc người đẹp, trong nhà cũng có tiền, còn chưa từng cưới, lại là một tú tài, thật đúng là không so không biết, vừa so sánh đã giật nảy mình, nhưng bên chỗ Tề công tử dầu muối không vào, nàng để tứ ca giúp một tay, lần trước tứ ca bị Tề công tử dọa sợ quá mức, nói gì cũng không chịu, mà bên chỗ nhị ca và nhị tẩu, vốn không giúp một tay.
Nàng thật sự không có cách nào, mới lùi lại cầu người tiếp theo chọn Chương công tử, hừ, ngươi không yêu thích ta, tự nhiên có người yêu thích ta, về sau nói không chừng người nào đó phải cầu xin ai đó.

Mọi người cứ chờ coi! Nàng nhất định phải khiến người xem thường mình hối hận, đều nói đại tỷ nhị tỷ mình gả tốt, nhưng bây giờ so sánh với mình, thì xem là gì chứ? Mình chính là muốn làm thiếu nãi nãi, bên chỗ Chương gia chỉ ma ma nha hoàn đã có nhiều như vậy, hoàn toàn không cần bản thân động thủ, mình nuôi lâu như vậy, trong thôn đã sớm có người nhìn không quen, hiện giờ ai dám nói gì?
Đây cũng là mệnh mà, số mệnh chú định mình phải làm thiếu nãi nãi nhà giàu, ngăn cản cũng không cản nổi! Diệp Huệ Nhi càng nghĩ càng hài lòng, nhìn sắc mặt ba tẩu tử rất không tốt, nói rằng: “Về sau nếu có chuyện gì, cứ đi tìm muội, nói gì các tẩu đều là tẩu tử của muội, muội không giống như những người khác, không biết nể tình.

Nhất định sẽ giơ tay giúp đỡ, cho dù thiếu tiên, muội đều có thể lấy ra được.”
Lưu thị và Ngô thị Hách thị nghe được đều tức cành hông, đây là lời gì chứ, mọi người ai muốn chiếm ánh sáng của nàng ta chứ, giờ còn chưa gả vào, đã nói lời kiêu ngạo như vậy, đừng chín quá hóa nẫu!
Nhưng không có ai thích cãi cọ với cái chày gỗ này, như vậy chỉ có thể là tự tìm phiền toái cho mình.

Chỉ mong nàng ta sớm gả đi, tất cả mọi người đều sẽ thở phào, nhưng năm nay không có ngày đẹp, gả cưới phải chờ năm sau, cho nên nói Diệp Huệ Nhi còn phải ở lại đây qua Tết, sau đó chính là thành người Chương gia.
Cá trong ao của Lập Hạ được giá tốt chính vào mùa đông, trừ cung ứng cho nhà Chu đại hộ ra, Hối Tân lâu muốn chỗ cá còn lại, cho giá không thấp, đến mùa đông, việc làm ăn của tửu lâu lại tốt hơn nhiều, cộng thêm Hối Tân lâu làm ra mấy món ăn từ khoai tây, càng khiến người có tiền thích nếm đồ ăn tươi vui thích, cho nên buôn bán thật sự thịnh vượng, Phương chưởng quỹ hợp tác buôn bán với bên Lập Hạ càng vững chắc.
Suy cho cùng vì hắn đề cử món ăn khoai tây này mà nhận được đông gia thưởng thức, đây chính là vinh hạnh đặc biệt chưa từng có, tiền tháng cũng tăng lên vài lần, phải nói hơn phân nửa là do hợp tác với Diệp gia này mới có thành tích hiện giờ.
Tôn quản sự been kia ngược lại sau đó có đi tìm Lập Hạ thương lượng chuyện khoai tây, nhưng chờ sau khi hắn tìm tới, mới biết chỗ Lập Hạ đã ký văn thư với Hối Tân lâu rồi, trong lòng có mất hứng, nhưng cũng biết đông gia của Hối Tân lâu có bối cảnh, hắn một quản sự nhà đại hội chẳng lẽ còn định đoạt mối làm ăn với người khác sao? Vậy quá không biết tự lượng sức, cũng may bên chỗ Lập Hạ bảo đảm cá cho hắn sẽ không thiếu, Tôn quản sự biết trứng chọi đá, nên thôi, hiện giờ mùa đong còn có thể lấy được cá mới mẻ như vậy quả thật không dễ dàng gì, việc gì phải khiến quan hệ căng thẳng chứ? Mấy măn nay cũng đã kiếm được không ít thứ từ chỗ Diệp gia, coi như không tệ rồi.
Mà mấy người Diệp Tiểu Kiều cũng thừa dịp vào đông, lấy đậu đũa khô muốn bán ra, khoảng thời gian trước những đậu đũa khô này còn treo xà nhà hong gió, bởi vì rất nhiều người bán thứ này, vào mùa đông cũng dễ bị nổi mốc, mặc dù mùa hè thoạt nhìn đã phơi khô tanh tách rồi, nhưng vẫn bị tích chút hơi nước trong đó, không làm tốt sẽ bị mốc trắng, có ai thích mua chứ.
“Nếu không chúng ta đưa cho Hối Tân lâu một ít đi? Không biết bọn họ có muốn không?” Tiểu Phượng nói.
“Chúng ta vẫn đi bán mấy lần trên chợ đi, ta thấy thứ này bình thường đều mua ăn vào dịp năm mới.

Đến Tết không phải Hối Tân lâu cũng ngừng kinh doanh sao?” Tửu lâu ở đây cũng giống như hiện đại, càng gần Tết buôn bán càng tốt, đều nói ăn Tết ăn trong nhà, có tiền chú trọng đoàn viên, càng không thể nào ăn trong tửu lâu được.

Cho nên đến Tết Hối Tân lâu sẽ ngừng kinh doanh.
Vì vậy mọi người bàn bạc khi đi chợ thì bán, không thể không nói, chủ ý này thật không tồi, bước sang năm mới rồi, không có rau dưa mới mẻ gì, đến lúc đó đậu đũa khô hầm cùng thịt trong bếp lò, mời khách càng đơn giản lại tiện lợi, thêm nữa còn ăn ngon.

Nhà bình thường đều sẽ mua một ít, mấy người bọn họ chạy chợ vài lần, đã bán được hai trăm cân, hơn nữa còn bán theo giá tiền hai mươi hai văn.

Về sau càng đến gần Tết, giá tiền này khẳng định còn tăng lên, cho nên giá đậu đũa khô này hoàn toàn tốt đẹp.
Còn có một vài nhà thương hộ, mua mười mấy cân, có người mua nhiều chút, chuẩn bị bán trong tiệm của mình, trước kia không thấy nhà nào bán nhiều đậu đũa khô như vậy, đều là kiểu mang một rổ đến bán, bọn họ muốn nhập vào một chút cũng không có cách nào, đây chính là mấu chốt buôn bán.
Xét thấy vì muốn sớm bán đồ đi, Lập Hạ và mấy thương hộ đã thỏa thuận xong, hẹn đến nhà, bán tất cả đậu đũa khô còn dư lại đi, đều chiếu theo giá tiền hai mươi hai văn, bởi vì càng về sau giá sẽ càng đắt, những thương hộ này nhất định có bí quyết, đến lúc đó bán được ba mươi văn cũng có thể, cho nên không thể khách khí với bọn họ, sau này mới không thua thiệt.
Mà mấy thương hộ mua đậu đũa khô chỗ bọn họ đều ước định xong sang năm tiếp tục hợp tác, bọn họ sẽ đích thân tới cửa thu mua, đồ có thể kiếm tiền ai mà không định ra tay trước thì chiếm lợi thế chứ? Nhưng Lập Hạ cũng không đáp ứng quá dứt khoát, chỉ có thể nói cố hết sức, mấy thương hộ càng thêm nóng nảy trong lòng, hận không thể lưu lại tiền đặt cọc, nhưng Lập Hạ đã nói, nếu có, sẽ cố gắng để lại cho bọn họ, lúc này bọn họ mới lưu luyến không rời mà đi.
“Xem ra, sang năm chúng ta phải trồng nhiều một chút!” Lập Hạ nói với tiểu Kiều, thật sự không nghĩ tới đậu đũa khô này được hoan nghênh như vậy, tiểu Kiều cuối cùng tính toán, bán được bốn trăm cân, tổng cộng thu được tám ngàn tám trăm văn, cũng chính là tám lượng tám tiền.
“Đây chính là kiếm được tiền chúng ta mua trâu về, thật tốt!”
Ngô thị cười nói: “Hôm nay mỗi người chúng ta đều làm một bộ quần áo mới, thích gì làm nấy, nói với nương, nương đi mua cho các con.”
Có quần áo mới mặc, tự nhiên vui mừng, cuộc sống này càng ngày càng tốt.
Còn dư lại một ít đậu đũa khô, Ngô thị làm chủ phân cho mấy chị em bạn dâu một ít, dĩ nhiên cũng tặng cho nhà mẹ mấy cân.

Mấy thân thích đều có phần, nhưng Ngô thị không đưa cho bên thượng phòng, bởi vì người của thượng phòng bây giờ đã không lạ gì thứ này, khi Chương gia ăn tết, sẽ đưa quà ngày tết, đồ không biết tốt hơn nông thôn bao nhiêu, những thứ đồ quê này người ta đều sẽ không thèm khát rồi.
Hiện giờ Diệp Huệ Nhi thành bảo bối của bên kia, cung phụng đều không quá.
Diệp Tiểu Kiều nghĩ, đúng là củ cải và rau xanh ai cũng có sở thích riêng, chính là như tiểu cô, Chương công tử còn coi như bảo bối, thật đúng là khủng khiếp.
Diệp Tiểu Kiều cũng đã thấy dượng út tương lai kia, khi nhận nhau, tất cả mọi người qua gặp mặt, kính mến còn tặng đồ cho mỗi người bên này, mặc dù Quách thị đau lòng, nhưng không có cách nào ngăn cản, lại nói, đây là con rể bà cho bà mặt mũi, bà không tiện tặng đồ rồi còn đòi lại đi, như vậy chẳng phải quá mất mặt rồi sao?
Bây giờ có Chương gia, bà không thể so đo chuyện nhỏ được.

Kể cả lão gia tử nhìn thấy Chương công tử cũng cười, cảm thấy Chương công tử này không tệ.

Chỉ có Diệp Tiểu Kiều nhìn thấy Chương công tử này sao cảm thấy không thoải mái vậy? Nhìn ánh mắt hắn có cảm giác nhớp nháp, dù sao cũng không thoải mái, đặc biệt là khi hắn cười với Diệp Tiểu Kiều, cảm giác như nuốt con ruồi.
May nhờ không gặp hắn được mấy lần, nếu không Diệp Tiểu Kiều nhất định sẽ ghê tởm chết được.
Diệp Tiểu Kiều không nghĩ gì khác, dù sao hiện giờ mình mới chín tuổi, qua năm mới mười tuổi, vẫn còn là một tiểu nữ oa, trừ phi dượng út tương lai này có đam mê đặc biệt, nếu không sao có thể như vậy chứ? Diệp Tiểu Kiều nhìn Chương dượng út đưa mắt nhìn tiểu cô Diệp Huệ Nhi, ánh mắt cũng nhớp nháp như vậy, Diệp Huệ Nhi núp trong khe cửa đắm đuối đưa tình với hắn, cảm giác buồn nôn này sâu hơn.
Sao không biết kiêng dè chút nào vậy? Nam nữ chưa cưới gả, trước ngày thành thân không được phép gặp mặt, chẳng lẽ Diệp Huệ Nhi này cố ý treo ngược Chương dượng út như vậy? Nếu thật sự là vậy, không thể không nói Diệp Huệ Nhi này đã biết suy nghĩ rồi.
Nhưng vậy thì sao chứ? Đối với Diệp Tiểu Kiều mà nói, bây giờ mình đã là người ngoài cuộc, nhìn người chính phòng trước mặt đang tỏ vẻ nở mày nở mặt thôi.

Nàng không thèm khát chút nào đâu.
Diệp đại cô và Diệp nhị cô cũng biết Diệp Huệ Nhi đính hôn với công tử Chương gia, Chương công tử là người Khang huyện, họ biết càng nhiều hơn chút, nghe nói là gia đình giàu có trung đẳng, gia cảnh cũng được, nhưng lão bà Chương công tử này chết rồi vẫn không tục huyền, hiện giờ đột nhiên định ra Diệp Huệ Nhi, thật sự không thể tưởng tượng nổi, bởi vì Diệp Huệ Nhi ở nông thôn, tính khí lại không tốt, thật sự nghĩ không thông.
Diệp đại cô nói: “Dù sao chúng ta nói chuyện cũng vô dụng, chính bọn họ chọn, về sau không trách được người khác.”
Ngô thị hỏi vội: “Chương công tử này có gì không tốt?”
Diệp đại cô nói: “Nghe nói nha đầu bên cạnh thật nhiều.” Cũng chính là háo sắc, cũng đúng, nếu như không háo sắc, sao có thể bí mật gặp mặt Diệp Huệ Nhi được? Nhưng không liên quan gì đến Diệp đại cô, người ta cầu một gia đình tốt, nếu mình nói gì, còn tưởng rằng mình đỏ mắt, không nhìn nổi bọn họ sống tốt, cho nên nàng hỏi cũng lười hỏi, vốn quan hệ không tốt, cần gì chọc một thân dơ.
Ngô thị nghe xong không hỏi gì, đúng vậy, nếu nói sẽ bị người ta nói có ý đồ xấu, nàng cũng không ngốc như vậy, bản thân khiến mình không tự nhiên, hơn nữa nàng cũng không có ý định nói với nam nhân mình, tránh cho trong lòng hắn không thoải mái, hiện giờ hôn sự này đã quyết định, về sau là khóc là ngọt đều là mình sống, nói không chừng mình cảm thấy đắng, người ta vẫn cảm thấy ngọt đấy.
Đảo mắt đã tới Tết, Ngô thị làm quần áo mới cho mọi người, cho rằng không kịp, cho nên mua đồ may sẵn, kiểu dáng cũng đẹp, đây chính là lần đầu tiên cả nhà đều có quần áo mới ăn Tết, trước kia Diệp Trụ không nỡ mặc, năm nay do Ngô thị làm chủ, mua cả quần áo mới cho Diệp Trụ, một năm này nam nhân nhà mình cống hiến cũng lớn, thêm với không giống như trước kia chuyện gì đều nghe thượng phòng, là một tiến bộ không nhỏ, cuộc sống càng ngày càng tốt rồi, mua một thân quần áo mới thì như thế nào? Nếu không phải Diệp Trụ phản đối, nàng khẳng định còn mua thêm một bộ nữa cho hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui