Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy


“Chậc, ta biết ngay muội tử là người dễ nói chuyện, muội tử, không phải ta nói chứ, hiện giờ muội gả vào Chương gia, đó chính là thiếu nãi nãi Chương gia, ta nghe nói Chương gia có bao nhiêu cửa tiệm, muội phải nắm chặt lấy, muội xem đi vào trong, trên đầu đều không phải người của mình, hỏi gì nói không chừng còn có thể giấu giếm, haizzz, nếu như có người mình ở bên ngoài trông chừng cho muội, nói cho muội nghe, đó chẳng phải mạnh gấp trăm lần rồi sao, muội tử, mặc dù ta không lớn lên trong gia đình giàu có, nhưng cũng biết trên tay không có tiền, cái gì đều không đáng tin, muội ấy, vào Chương gia, vậy phải nắm chặt lấy tiền, không nói gì khác, muội phải suy nghĩ vì oa tử của mình, không phải người trước còn lưu lại không chỉ một oa sao? Muội nói nếu mẹ chồng muội thiên vị, để lại hết đồ cho hai oa tử này, đó chẳng phải không còn gì cả sao? Cho nên chúng ta cần phải tính toán ngay từ đầu, đừng bị người lừa gạt đến không biết có chuyện gì.”
Lời Triệu thị nói khiến Diệp Huệ Nhi nhớ tới ngày thứ hai gặp mẹ chồng, hai tiểu oa tử bên người bà ta, mẹ chồng vô cùng thương yêu hai đứa, không hề đặt mình vào trong mắt, cũng không biết về sau mình sinh oa, có phần nào của chúng không? Gian khổ này không thể, trước kia khi biết nương mình làm mẹ kế cho người, nhưng chờ mình làm mẹ kế, trong lòng sao mà khó chịu?
Khi nương đến đây, trên đầu còn không có mẹ chồng đâu, mấy oa tử đều đã lớn, không giống hai đứa này, còn nhỏ, mẹ chồng đau lòng đấy.

Nhưng mà nếu như mình có thể giống như nương, nắm chặt lấy nam nhân nhà mình, đó chẳng phải chuyện gì đều không có rồi sao?
Nhưng Triệu thị này nói cũng đúng, cửa tiệm Chương gia quả thật phải bắt đầu nhúng tay, Triệu thị thấy Diệp Huệ Nhi bị nói động lòng, nói tiếp: “Nếu muội tử cảm thấy lời ta nói đúng, vậy suy nghĩ cẩn thận xem, bình thường ba nhà này đối xử với chúng ta không tốt, dù sao không phải từ cùng trong một bụng mẹ ra ngoài, cách một tầng bụng đấy, vẫn là chúng ta tốt, chất nhi muội Vũ Thủy, đó chính là nghe lời muội đấy, bình thường đều nói tiểu cô hắn tốt nhất, nếu muội để hắn đi hướng đông, hắn tuyệt đối không đi hướng tây.

Còn có, nếu Chương muội phu thương muội như vậy, an bài người vào trong cửa tiệm còn chẳng phải một đĩa đồ ăn sao? Muội nũng nịu chút là được.”
Triệu thị cảm thấy mình nói miệng đắng lưỡi khô, đây chính là cả đời mình chưa hề nói nhiều như vậy, nàng luyện thời gian thật dài, còn có tiểu Mạch ở bên cạnh nhắc nhở, nếu không sao có thể nói lưu loát được như vậy?
Hôm nay có cơ hội tốt như vậy, không chuẩn bị tốt công việc cho Vũ Thủy, vậy thật có lỗi với bản thân rồi.
Triệu thị lại khen Diệp Huệ Nhi thật lâu, không thể không nói, Diệp Huệ Nhi bị nói động lòng, cảm thấy nếu Chương công tử thích mình, như vậy an bài người trong cửa hàng khẳng định không có vấn đề, đó là biểu hiện thương yêu mình, thêm với nói cho cùng Vũ Thủy cũng là cháu mình, có hắn ở trong cửa hàng nhìn coi cho mình, còn tốt hơn không biết gì, sau đó nàng sẽ chậm rãi nắm lấy đồ trong nhà.
Từ thị bất an liếc nhìn cửa phòng Diệp Huệ Nhi, hồi lâu sau Triệu thị mới từ trong đó ra ngoài, đối diện với Từ thị, Từ thị cười lạnh một tiếng, Triệu thị khinh bỉ trong lòng, cười ta, ngươi còn không phải như vậy, muốn biết chút chỗ tốt sao? Ai mà chẳng giống nhau, xem thường ai chứ?
Lưu thị và Ngô thị lén lút nói, Triệu thị này không giống trước kia, nào còn vẻ đàng hoàng tử tế như trước? Hoàn toàn biến thành người khác rồi.
Trước kia Diệp Tiểu Kiều còn không biết vì sao Đàm Ngưu thúc và Triệu thị sẽ sinh một tiểu oa tử tính nết như tiểu Mạch, nhưng bây giờ nhìn Triệu thị như vậy, mới biết chuyện này có gốc rễ, trước kia tính cách Triệu thị bị đè nén, bây giờ buông ra, chẳng phải là dáng vẻ như hiện giờ sao?
Kiểu thấy lợi sáng mắt.
Ai có chỗ tốt thì đối xử tốt với người đó, nhớ năm đó tiểu Mạch còn không phải không ngừng nịnh bợ Diệp Huệ Nhi sao? Còn nhỏ tuổi, đã học được thói đầu cơ, khiến tất cả mọi người đều rất không thích nàng ta.
Ở bên kia Chương cô phụ và mấy người đang buôn chuyện, lão gia tử càng nhìn càng thích, cảm thấy giống như lúc trước còn chưa phân gia, vui vẻ hòa thuận.
Cảm thấy được gả nữ nhi quá đúng.
Mấy người Diệp Tiểu Kiều và tiểu Phượng, tiểu Mễ, tiểu Điệp nhận được đồ Diệp Huệ Nhi đưa, mỗi người một đóa hoa lụa, nghe nói từ phủ thành mang về, nhưng mà đưa đồ cho các nàng đều giống như bố thí, khiến người ta rất không thoải mái.
Nếu không phải nể hôm nay là ngày nàng ta lại mặt, mấy người tiểu Kiều đều hận không thể ném hoa lụa lên mặt nàng ta, mọi người đều không phải ăn xin, việc gì phải tỏ vẻ cao cao tại thượng chứ?
Khó khăn lắm Diệp Huệ Nhi và nữ tế của nàng ta mới đi, chuyện này coi như yên ổn, trong nhà Diệp Tiểu Kiều chuẩn bị cho cày bừa vụ xuân, Ngô Sơn cũng bắt đầu đi thi Cử nhân, kể cả Diệp Căn đều dời đến trong thành chuẩn bị đi thi, Từ thị muốn đi cùng chăm sóc Diệp Căn, kết quả bị Quách thị chửi mắng cho một trận, cảm thấy nàng ta định đi lười biếng, nào có nam nhân đi học, nàng ta đi theo chứ? Bên nhà Chương gia không có người? Còn cần nàng ta đi hầu hạ?
Cộng thêm hơn nửa năm nay thân thể Từ thị không có động tĩnh gì, Quách thị càng thêm không hài lòng.

Ngoài miệng đều mắng chửi tùy tiện, bởi vì Diệp Huệ Nhi gả tốt, cho nên Từ thị đành nhịn, nhưng lại bí mật chạy đến trong nhà Diệp Tiểu Kiều oán trách với Ngô thị: “Nói ta không mang thai, vậy có thể trách ta sao? Một mình ta có thể sinh sao? Làm mẹ chồng này cũng quá độc ác đi.”
Ngô thị nghe vậy cau mày, nói: “Tứ đệ muội, ở chỗ ta còn có oa tử đấy, về sau muội đừng nói lời này ở chỗ ta.”
Không thể đuổi nàng ta đi,cũng không biết vì sao nàng ta cứ thích chạy đến đây oán trách, bất ngờ tới, chẳng lẽ cảm thấy bên mình và thượng phòng có mâu thuẫn, kẻ địch và kẻ địch chính là bằng hữu? Nàng ta đúng là quá biết suy nghĩ, cho dù nàng có mâu thuẫn với thượng phòng, cũng sẽ không oán trách giống như nàng ta, ai biết Từ thị này có thể đảo mắt đã nói lời oán trách của mình cho Quách thị nghe hay không?
Từ thị bĩu môi, nói: “Nhị tẩu, tẩu quá thành thực rồi, tẩu cảm thấy tiểu cô gả tốt sao? Muội thấy, chính là phân tiểu con lừa sáng bóng mà thôi, muội nghe nói, khi muội phu này của chúng ta còn chưa cưới Huệ Nhi, đã có một nha đầu mang thai, không hề để Huệ Nhi vào trong mắt chút nào đâu, nếu không phải Diệp Căn và muội phu quan hệ tốt, chuyện như vậy có thể thành sao? Lại nói đều là Diệp Căn của chúng ta kéo dây, hiện giờ ngược lại nói chúng ta thơm lây rồi.”
Ngô thị lười nghe Từ thị nói ra nói vào, ngươi đã cảm thấy gả không tốt, ngươi còn nói đây là do lão tứ giật dây sao? Đây không phải mâu thuẫn lẫn nhau sao?
Diệp Tiểu Kiều ở cửa vào kêu: “Tứ thẩm, hình như nãi cháu đang đi sang đây, có phải tới tìm thẩm không?”
Từ thị nghe vậy vội đứng lên, trong miệng nói: “Luôn không để ta nghỉ một lúc, coi người như gia súc dùng à.” Mặc dù nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn nhấc mông lên rời đi.
Ngô thị cười gõ đầu tiểu Kiều, “Nãi con thật sự tới sao?”
“Con nói là hình như, ai bảo mông của nàng ta nặng như vậy, hồi lâu không lên nổi, nương, nương đã không muốn nghe rồi, nàng ta còn coi như không thấy.” Nếu không nói như vậy, còn không biết nàng ta định nói bao lâu nữa đấy.
“Hài tử lanh lợi!” Ngô thị cũng cười.
Năm ngoái bốn đầu heo mập bán ba đầu, kiếm không ít tiền, năm nay tiếp tục nuôi, ruộng cũng nhiều, không sợ không có đồ nuôi heo, còn gà trên tay Diệp Tiểu Kiều cũng có hơn trăm con rồi, chờ tiết trời ấm lên, một ngày có thể đẻ được gần một trăm trứng gà, còn có vịt, may nhờ viện tử này khá lớn, nuôi được nhiều thứ như vậy.
Ban đầu mua mảnh đất này thật sự quá có lời.

Ao cá thứ hai của Lập Hạ cũng đang nuôi cá, nếu lại phát triển tiếp, sẽ phải mướn người làm rồi.

Nhưng mà đối với vài mẫu khoai tây này, Diệp Trụ lại không muốn để cho người khác giúp một tay, hắn cảm thấy một mình hắn cũng làm được, đây là một kiểu tinh thần ký thác, tất cả mọi người đồng ý hắn làm như vậy, bởi vì Diệp Trụ trồng tốt.

Xem chừng về sau người trồng khoai tây sẽ càng ngày càng nhiều hơn, thời gian muốn làm buôn bán độc nhất vô nhị càng ngày càng ít.

Nhưng cho dù như vậy, kinh nghiệm này cũng không phải ai muốn học là có thể học được.
Mùa xuân cũng là lúc lao động cưỡng bức, lý chính Ngũ đại gia đã thông báo cho các nhà các hộ, mỗi nhà phải phái một người đi tu sửa kênh mương, không đi cũng được, nhưng phải giao tiền.

Diệp Trụ đã trồng xong hoa màu, hiện giờ đang lúc nông nhàn, nên hắn quyết định bản thân đi lao động cưỡng bức, Diệp Dũng và Diệp Điền đều thương lượng cùng đi, thượng phòng bên kia, Diệp Căn đi học trong thành, không đi được, Quách thị vốn định để ba huynh đệ bọn họ làm cho Diệp Căn, nhưng bên trên không đồng ý, nói rất hay, hoặc người đi, hoặc bỏ tiền, Quách thị còn định để Lập Xuân và Lập Hạ thay thế, sau đó không biết lão gia tử nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn lấy tiền ra, lúc này mới xong việc.
Sau đó Diệp Tiểu Kiều mới biết vì sao lão gia tử lại như vậy, bởi vì sợ Diệp Căn thi đậu tú tài, đến lúc đó vì chuyện này mà danh tiếng xấu rồi, cho nên mới kêu Quách thị lấy tiền, nhưng Diệp Tiểu Kiều nghĩ, trước kia tứ thúc làm mấy việc kia, nào còn danh tiếng gì, cho rằng thời gian lâu rồi, sẽ không có ai nhớ sao?
Kênh mương bên kia cứ hai năm sẽ phải đào một lần, chính là thanh trừ nước bùn, bảo đảm kênh mương thông suốt, không phải kiểu lao động cưỡng bức vô duyên vô cớ, lúc này xã hội tương đối ổn định, tất cả mọi người không có câu oán hận gì.

Mọi người trong thôn đi cùng nhau, cũng có chăm sóc lẫn nhau.
Cũng không biết có phải vận số Diệp Căn đặc biệt tốt không, năm nay hắn tham gia thi huyện, thế mà lại thông qua, Quách thị và lão gia tử vui mừng định tế tổ, thậm chí còn nói nếu Diệp Căn thi đậu tú tài, vậy sẽ xin mở từ đường, chẳng lẽ thật sự vì tiên sinh nhà Chương cô phụ có học vấn đặc biệt tốt, lần này xem như đã vượt qua?
“Qua đi, qua đi, tốt nhất đến lúc đó thi đậu chuyển đi, vậy bên chúng ta sẽ ít chuyện phiền toái.” Tiểu Phượng nói.
Có mấy người kia ở đây, chuyện phiền toái thật sự tới cửa nhiều.

Từ một khía cạnh khác mà nói, thượng phòng sống càng tốt, càng có lợi cho nhà mình, không phải nói thơm lây, là bọn họ sống tốt rồi, vậy sẽ ít nhớ thương nhà mình, nếu sống không tốt khổ sở, nhìn nhà mình càng ngày càng tốt, vậy chẳng phải sẽ nhanh chóng tìm cách đến kiếm chác?
Cho nên Diệp Tiểu Kiều cảm thấy lời tiểu Phượng nói có đạo lý nhất định.
“Đâu phải đạo lý nhất định, là rất có đạo lý! Đừng nhìn tỷ không biết nhiều chữ lắm, tỷ biết nhiều đó.” Tiểu Phượng không phục nói, “Còn muội nữa, muội nên học chút thêu thùa đi, đừng luôn trông cậy vào tỷ.” Tiểu Phượng nói.
Tiểu Phượng là người tính tình không chịu ngồi yên, nhưng lại có thể làm tốt may vá, còn tiểu Kiều, lại không giỏi ở phương diện này, thật đúng là ông trời rất công bằng.
“Tỷ, bây giờ tỷ lấy may vá kiếm tiền, muội nuôi gà nuôi vịt kiếm tiền, đều giống nhau, may vá này, muội từ từ học, nhất định có thể học được.” Tiểu Kiều định chạy ra, vừa gặp phải vấn đề may vá, nàng đã cảm thấy nhức đầu, rất nhức đầu.
Nàng nhìn tay mình, còn rất nhỏ, sao không làm được may vá chứ, thật sự bất đắc dĩ.
“Được, muội cứ như vậy đi, đến lúc đó khẳng định hối hận chết muội.” Tiểu Phượng không nói được tiểu Kiều rồi, dạy bao nhiêu lần, còn chưa thành.
“Muội thấy măng trên núi đều mọc rồi, lát nữa muội đi đào một chút, đến lúc đó chúng ta xào măng non ăn.” Măng dại mùa xuân, vừa non lại nhiều nước, ăn được gọi là mỹ vị.
“Vậy muội chờ tỷ nhé, tỷ cũng muốn đi.” Hình tượng thục nữ mà tiểu Phượng duy trì trước đó không còn, mang sọt đi theo lên núi đào măng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui