“Tiểu Kiều, tiểu Phượng, các ngươi cũng đi đào măng à?” Nói chuyện chính là Hồng Mai khuê nữ của La bàn tử, có quan hệ rất tốt với tiểu Kiều tiểu Phượng.
“Đúng vậy, ngươi cũng đi hả?” Tiểu Phượng vội chào hỏi.
“Ta đi theo ca ta xem có bắt được thỏ không!” Hồng Mai cười nói.
Ca ca La Hồng Mai thích bẫy thỏ trên núi, chính là dùng sợi dây vướng chân thỏ, có lúc thật sự có thể bắt được thỏ đấy, nghe nói vào mùa đông, nhà Hồng Mai bắt được mấy con.
Tiểu Phượng vừa nghe, mắt sáng lên, nàng cũng muốn đi xem, khi nói chuyện, Binh tử ca ca Hồng Mai đã đi tới, “Ta đi cùng ca ta đây.
Nếu không, các ngươi cùng đi nhìn xem? Chơi cũng vui!”
Hồng Mai nói với Binh tử: “Ca, mang theo cả tiểu Phượng và tiểu Kiều nhé.”
Binh tử cười gật đầu, lúc này Gia An cũng đi tới, hỏi Binh tử, “Có phải lên núi nhìn thỏ không?”
Binh tử gật đầu, “Hôm trước mới cột dây, cũng không sai biệt lắm.”
Gia An thấy tiểu Kiều và tiểu Phượng đang không hiểu gì, nói rằng: “Đi thôi, còn dây dưa cái gì?”
Tiểu Phượng kéo cả tiểu Kiều tới, bởi vì bẫy thỏ thật sự rất thú vị.
Hồng Mai nói nàng đã từng xem rồi, thỏ này bị vấp dây, chạy không chạy được, thêm nữa đặc biệt mập.
Nói đến tiểu Phượng muốn chảy cả nước miếng.
“Bắt thỏ này có phải rất đơn giản không?” Tiểu Phượng hỏi.
Gia An nghe được nói: “Nếu đơn giản, tất cả mọi người đều biết!”
Tiểu Phượng trợn trắng mắt, ta không hỏi ngươi, nói chuyện khó nghe vậy!
Nhưng chút chuyện nhỏ này không ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người, mấy người đi theo Binh tử ca ca Hồng Mai tìm chỗ bẫy thỏ, càng chạy càng sâu, càng về sau, quả nhiên nhìn thấy có mấy con thỏ bị cột trên sợi dây, giãy cũng không thoát được.
“Thỏ này thật lớn.” Tiểu Phượng trơ mắt nhìn thỏ này.
Hận không thể nó là của mình.
Binh tử đưa cho tiểu Phượng một con, “Con này cho ngươi nè.”
“Cho ta? Thôi, đây không phải là của ta, ta không thể nhận.” Tiểu Phượng vẫn cự tuyệt hấp dẫn, mặc dù nàng rất muốn một con.
“Cho ngươi thì ngươi cứ cầm đi, Binh tử không phải người hẹp hòi!” Gia An nói.
Tiểu Phượng cảm thấy Gia An này nói chuyện đặc biệt nhằm vào, nên nói: “Cũng không phải ngươi làm ra, nói giống như của mình vậy!”
Mắt thấy hai người sắp cãi vã, tiểu Kiều vội cùng Hồng Mai khuyên giải, Binh tử cũng cười nói: “Hôm nay ta bẫy được nhiều, ngươi cứ cầm đi, lát nữa Gia An cũng có.”
Hồng Mai cũng nói: “Đúng vậy, lần sau ca ta còn có thể bẫy được mà, tiểu Kiều, tiểu Phượng, các ngươi cứ cầm đi.” Kết quả cuối cùng vẫn cầm rồi, lần này ca ca Hồng Mai quả thật bẫy được hơi nhiều, tầm năm sáu con, đủ cho bọn họ ăn và bán đi.
Nhưng chuyện này cần kinh nghiệm, không phải người bình thường có thể làm được.
Sau đó bọn họ cũng giúp tiểu Kiều và tiểu Phượng đào măng dại, lúc này mấy người mới xuống núi đi về.
“Tỷ, có phải trước kia tỷ và Gia An ca từng cãi nhau không.” Nhìn khí thế bọn họ hôm nay không hề thuận chút nào, tiểu Kiều lại hỏi.
Tiểu Phượng nói: “Không có gi? Khi còn bé từng đánh một trận.” Tiểu Phượng cẩu thả nói: “Tỷ đánh hắn gục xuống, hắn mang thù chứ sao.”
Còn có chuyện như vậy hả, tiểu Kiều nói, sao không biết chút gì nhỉ.
Nhưng mà tiểu oa tử nông thôn khi còn bé ai mà chưa từng đánh lộn chứ, là chuyện quá mức bình thường rồi.
Lập Hạ và Ngô thị nhìn thấy hai tỷ muội cầm thỏ, biết là Binh tử cho, Ngô thị nói: “Bản lĩnh trên núi của nhi tử La bàn tử này không nhỏ, thỏ này thật lớn.
Tiểu Phượng, lát nữa chúng ta vào vườn rau hái chút rau mới mẻ, đưa qua nhà Hồng Mai.” Có qua có lại mới là con đường lâu dài.
Trong nhà tiểu Kiều trồng rau xanh tốt, đưa qua cũng không tụt hậu.
Tiểu Phượng vội vàng nói: “Được, con đi lấy ngay bây giờ.”
Con thỏ này khiến cả nhà ăn mấy ngày, Ngô thị còn đặc biệt giữ lại một nửa chờ Diệp Trụ từ ngoài về, còn Lưu thị vẫn quan tâm đến hôn sự của Lập Xuân.
“Ngược lại có mấy nhà, hiện giờ ta không xác định được, không phải cái này không tốt chính là cái kia không tốt, bây giờ mới biết, tìm con dâu thật sự khó khăn, may nhờ ta chỉ có một nhi tử, nếu không chẳng phải ta mệt đến vỡ tim sao? Nhị đệ muội, về sau muội phải quan tâm nhiều.” Lưu thị cười nói, mặc dù còn chưa định ra ai, nhưng người nói rõ coi trọng Lập Xuân nhà mình cũng nhiều, đây không thể không nói là một chuyện tốt, nếu không có ai nhìn trúng, vậy ngươi chỉ có khóc.
Lưu thị tới đây, là muốn để Ngô thị cho mình chủ ý, nhưng Ngô thị chỉ có thể đề xuất ý kiến, cụ thể nên định ai, vẫn là bọn họ làm phụ mẫu nói mới tính, kể cả bản thân Lập Xuân cũng không thể đương gia làm chủ, đây chính là thời điểm lệnh của cha mẹ.
Nói cách khác, Lập Xuân chỉ chờ cưới nàng dâu là được, những chuyện khác không cần quan tâm gì.
Bởi vì Lưu thị chỉ có một nhi tử là Lập Xuân, cho nên chọn con dâu cần nghiêm khắc chút, nếu không thật sự cưới về một giảo gia tinh, vậy nửa đời sau sẽ không sống yên ổn.
Hỏi thăm phẩm hạnh của cô nương đối phương, đây là cực kỳ quan trọng, tiểu Kiều đã nhìn thấy nương và đại nương cùng đi thôn khác, còn làm thần thần bí bí, tiểu Phượng nói là nương và đại nương đi nghe ngóng vị đại tẩu tương lai kia.
Tiểu Kiều nghĩ, vậy đến khi mấy ca ca cưới nàng dâu, phải làm sao.
Lưu thị bận rộn đến tận tháng sau mới định ra khuê nữ của Thôi Quý ở Thôi gia thôn, khuê nữ này là lão đại trong nhà, dưới nàng cũng có đệ đệ muội muội, sở dĩ Lưu thị coi trọng cô nương Thôi gia này, chính là nhìn trúng nàng là lão đại, làm lão đại nhất định chăm sóc đệ đệ muội muội phía dưới, Lập Xuân là lão đại, về sau không tránh được phải chung đụng với đệ đệ muội muội phía dưới, làm đại tẩu tâm tính không rộng rãi một chút thì không được.
“Thôi gia thôn cách Diệp gia thôn chúng ta rất xa.” Diệp Tiểu Kiều nói.
Làm bà mai này thật đúng là có bản lĩnh, thôn xa như vậy cũng có thể tìm ra người.
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là duyên phận sao?
Đối với việc trong nhà có tẩu tử sắp vào, trong lòng tiểu Mễ vẫn có ý kiến, dù sao không phải chỉ nhiều thêm một người.
Cảm giác không quen, “Tiểu Kiều tỷ, tỷ nói nếu tẩu tử không thích muội đến lúc đó phải làm sao.”
Tiểu Kiều nói: “Tiểu Mễ của chúng ta tốt như vậy, khẳng định sẽ thích.” Làm con dâu nhà người, chỉ cần có chút đầu óc, đều chắc chắn sẽ không đối nghịch với tiểu cô tử, tiểu Mễ hoàn toàn lo nghĩ bậy bạ.
Một người đến hoàn cảnh xa lạ, sợ phải là đối phương mới đúng.
Tiểu Mễ nói: “Nương ta nói, chúng ta lại tích tiền một năm, sau đó mới cưới tẩu tử vào cửa.” Nhưng như vậy, nam nữ đính hô, đến ngày lễ ngày tết, đàng trai sẽ phải đi tặng đồ cho nhà mẹ vợ tương lai, cho nên ở nông thôn rất nhiều người đều không thích như vậy, đính hôn định thời gian dài, đến lúc đó đưa đồ đi nhiều, không đáng.
Bình thường quyết định hôn sự, qua một hai tháng sẽ thành thân, giống như Lưu thị, là hiếm thấy.
Nhưng Lưu thị nói rồi, mặc dù đính hôn, nhưng không có gì chuẩn bị cả, cả đời này nàng chỉ cưới con dâu một lần như vậy, phải chuẩn bị tốt.
Thêm với Lưu thị cò chưa nói hết, thời gian một năm này, nếu như Thôi gia có gì không ổn, khi đó đồi ý còn kịp.
Như vậy là vì tính toán về sau, thà bị ăn chút thua thiệt hiện tại, cũng không thể thua thiệt cả đời.
Giống như Từ thị vậy, thoạt nhìn sáng sủa, nhưng không dùng được, làm việc không được, chỉ sót lại cái miệng.
Lời này là Lưu thị vụng trộm nói với Ngô thị, vốn Diệp Căn thông qua thi huyện, Từ thị sắp bay cả người lên rồi, nhìn thấy mọi người cảm giác mình là nương tử tú tài, chờ sau khi Diệp Căn qua thi phủ, cảm giác này càng mãnh liệt hơn, nhưng Diệp Căn cuối cùng không thông qua thi viện, chỉ thành một đồng sinh, chỉ có cuộc thi lần sau thông qua thi viện, mới có thể gọi là tú tài, nhưng thi huyện và thi phủ trước đó không cần phải thi lại nữa.
Mặc dù trong lòng lão gia tử hơi tiếc nuối, nhưng vẫn cảm thấy kiêu ngạo vì tứ nhi tử có thể thành đồng sinh, vì thế, còn cố ý lên phần mộ tổ tiên tảo mộ, tự mang theo Diệp Căn đi dập đầu cho tổ tiên.
Tất cả đều là loại kém chỉ có đọc sách cao, thời đại này cũng như thế, mặc dù trước kia Diệp Căn làm rất nhiều chuyện không biết điều, nhưng hắn trở thành đồng sinh, vẫn khiến một số người trong thôn lựa chọn quên đi chuyện cũ của hắn.
Thượng phòng bên kia cũng có người đi qua khen tặng.
Hận không thể hiện giờ gọi Diệp Căn là Diệp tú tài.
Nhưng trong nhà tiểu Kiều đều không đi tham gia náo nhiệt, thay vì lãng phí phần thời gian đó, còn không bằng kiên định làm xong việc.
Mặc dù bây giờ nhà bọn họ vẫn còn là nông dân điển hình, nhưng tiền càng ngày càng nhiều.
Tất cả mọi người thương lượng, muốn đổi phòng gạch mộc này thành phòng gạch ngói đấy.
“Sao lại tới rồi.” Diệp Tiểu Kiều nhìn hai nha đầu chờ bên ngoài, có phần không nhịn được.
Hai nha đầu này là người nhà chồng Diệp Huệ Nhi, bây giờ đã đến mùa thu rồi, Diệp Huệ Nhi cũng có thai, là lúc kim quý nhất, khoai tây nhà tiểu Kiều đã kiếm một khoản dữ dội, mọi người cũng đã quen thuộc với khoai tây, rất nhiều người đều tới đây thỉnh giáo Diệp Trụ.
Kể cả Huyện thái gia cũng biết chuyện này, còn mời Diệp Trụ tới huyện nha, hy vọng Diệp Trụ có thể dạy mọi người trồng khoai tây.
Dĩ nhiên Huyện thái gia không phải để người ta làm công không, trừ mua một nửa khoai tây nhà tiểu Kiều trồng ra, lại còn thưởng bạc cho Diệp Trụ, bên kia cũng có người bắt đầu trồng khoai tây, nhưng nếu mời từ phía nam tới, đó là quá xa, Diệp Trụ là người bản xứ, mời hắn không thể tốt hơn.
Vì chuyện này, một đời cha tiểu Kiều cũng có phần nổi danh, nhưng dù sao là chuyện đồng áng, không hấp dẫn bằng làm quan làm đồ tể, cộng thêm với Diệp Trụ làm người rất điệu thấp, kể cả được Huyện thái gia mời, cũng không bành trướng bao nhiêu, nói tất cả biện pháp trồng khoai tây cho quan viên cai quản việc nhà nông trong huyện, bản thân ngược lại không hề tham công mà đi về.
Vì chuyện này, Chương gia từ trước đến giờ không hề đi lại với nhà mình, hiện giờ bắt đầu đi lại trong nhà tiểu Kiều, ngày lễ ngày tết đều đưa lễ vật phong phú.
Gần nhất Chương gia tới đây, lại không phải vì trong nhà tiểu Kiều, mà bởi vì biểu ca tiểu Kiều là Ngô Sơn trúng Cử nhân rồi, người Chương gia biết được, nên muốn thông qua nhà tiểu Kiều trộn lẫn quan hệ với biểu ca tiểu Sơn, dù sao tuổi trẻ tài cao, về sau nói không chừng sẽ thi đậu Tiến sĩ, trở thành quan viên, không nói chỗ tốt, tối thiểu là có lợi cực lớn.
Hôm nay qua đây là một bà tử lớn tuổi và hai nha đầu của Chương gia, bà tử này gọi là Chương ma ma, đang nói chuyện bên cạnh Ngô thị đấy, nhìn thấy tiểu Kiều từ bên ngoài về, nên cười nói: “Tiểu Kiều tiểu thư vẫn chuyên cần như vậy, đã làm việc về rồi.” Để Chương ma ma nói, bà hơi xem thường Diệp gia này, nói là đã được Huyện thái gia mời qua, nhưng Chương gia được Huyện thái gia mời đi còn ít lần sao?
Không cần phải đi nịnh bợ bọn họ, nhưng lời của lão phu nhân, không ai dám nói chữ không..