Nhà Bên Có Sói

Bởi vì chuyện ngày hôm
qua, Tần Tiểu Mạn đi làm tập tễnh bước thấp bước cao. Vương Tả qua đưa văn kiện
cho Cố Lãng kí, thấy Tần Tiểu Mạn mặt tái nhợt muốn dọa người, gõ gõ vào cửa
kính, “Cô không sao chứ?”

Tối qua uống nhiều nước,
Tần Tiểu Mạn hai mắt phù thũng, yếu ớt khoát khoát tay, dùng khẩu hình nói với
Vương Tả: “Bị rong huyết.”

Vương Tả gật gật đầu,
“Tần Tiểu Mạn, về nhà uống chút nước gừng với đường là tốt rồi.”

“Cảm ơn.” Tiểu Mạn trong
lòng cảm động, cô ấy tuy rằng nghiêm khắc nhưng thực ra thật tốt.

Nước gừng? Thư ký Lưu làm việc ngay bên cạnh chẳng
biết từ lúc nào đã dỏng tai lên nghe.



“Đây, vẫn đang còn nóng nhé.”

Một cốc nước đường vẫn
còn bốc hơi ấm đặt ở trước mặt Tiểu Mạn, cô vừa kinh ngạc vừa vui vẻ tiếp nhận,
uống một ngụm lớn, “Cảm ơn thư ký Lưu.”

“Không khách khí.” Thư ký
Lưu đẩy gọng kính trên chóp mũi, ôn hòa cười, “Thân thể khó chịu thì xuống
phòng y tế nghỉ chút đi.”

Tần Tiểu Mạn thụ sủng
nhược kinh, “Không cần, tôi không sao.” Trong lòng mừng thầm, thư ký Lưu cũng
thật tốt a! Không những không thành kiến với cô, lại còn kiên trì chỉ bảo công
việc cho cô nữa. Nghĩ như vậy lại càng nhìn thư ký Lưu tươi cười xán lạn.

Cô ta thế nhưng là bảo
bối của Cố tổng, nếu cô ta té xỉu ở đây ai dám chịu trách nhiệm chứ. Thư ký Lưu
nhìn gò má Tần Tiểu Mạn bắt đầu hồng hào trở lại, thở phào nhẹ nhõm.

“Thư ký Lưu, Cố tổng gọi
anh.”

“Tốt, tôi đến đây.” Thư ký Lưu rời bàn làm việc đi
đến. Nghĩ tới gần đây nghiêm túc nghiên cứu quy tắc làm việc chỗ công sở thật
áp dụng quá tốt, tuyệt đối không được mạo phạm tới hoàng thân quốc thích. Mới

rồi Cố tổng với giám đốc ở bên này nhìn qua, thấy mình chiếu cố tiểu mật nhà
anh ta, chắc chắn sẽ có thưởng cho xem.

***

Kết quả, lúc tan tầm,
Tiểu Mạn thu dọn xong xuôi vẫn thấy thư ký Lưu còn đang múa bút thành văn,
không khỏi ghé qua hỏi thăm, “Vì sao anh còn chưa về?”

Thư ký Lưu xoa xoa mồ hôi
lạnh trên trán, “Tôi xem ra lại phải tăng ca rồi.”

“Oa, Thư ký Lưu thật là
lợi hại nha,” Tần Tiểu Mạn nhìn đống văn kiện trên bàn anh ta, bội phục nói,
“Một mình có thể đảm nhận nhiều chuyện như vậy.”

Thư ký Lưu đau khổ, ậm ờ gật gật đầu, “Ừm, cảm ơn.”

***

Chắng mấy khi Cố Lãng tâm
tình tốt, chủ động nói muốn làm cơm cho Tiểu Mạn ăn, cô thật đúng là cầu cũng
không thấy. Lúc bé, cha mẹ hai nhà đều bận, cơm nước đều do Cố Lãng nấu, tay
nghề có thể nói cực kỳ cao siêu.

Tiểu Mạn đẩy xe đi đằng
sau Cố Lãng, không ngừng lấy xuống chocolate, đồ ngọt…v…v

Cố Lãng nhìn xe đẩy ngập
đồ ăn, “Em không phải đang giảm béo sao? Ăn nhiều như vậy lại béo lên bây giờ.”

“Mấy ngày này sẽ không bị
béo lên đâu!” Tần Tiểu Mạn không chút để ý, lấy hai gói chocolate M&M bỏ
vào. Cố Lãng lắc đầu, không nói gì nữa, lôi cô sang khu bán thực phẩm.

“A, Cố Lãng, em đi mua
cái này đã.” Tần Tiểu Mạn để lại xe đẩy cho anh, tự mình chạy đi mua băng vệ
sinh.

Nhìn cô cầm một túi băng vệ sinh to tướng cười hì hì
nhét vào xe đẩy, Cố Lãng mấp máy môi, muốn nói cái gì lại thôi, nhãn thần có
chút ai oán.




“Lãng.” Thấy Cố Lãng quay
đầu lại, Trầm Tịch trong lòng khẽ run rẩy, đúng là anh ta. Có điều, vừa thấy
Tiểu Mạn đứng bên cạnh, khóe miệng đang nhếch lên lập tức mím chặt lại. Lúc nãy
cô nhìn thấy anh, anh đã nắm tay con nhỏ kia, thỉnh thoảng lại còn vuốt tóc nó,
giơ tay nhấc chân đều không che giấu chút nào sự sủng nịnh.

Từ lúc Tần Tiểu Mạn xuất
hiện ở nhà trọ Cố Lãng, Trầm Tịch đã cảm thấy bất an. Trực giác của phụ nữ nói
cho cô, cái con nhỏ ngu ngốc này dù thế nào cũng sẽ có vị trí không nhỏ đối với
anh ấy. Cô đành duy trì khoảng cách với Cố Lãng, muốn có thể cùng anh dây dưa
mập mờ. Cho đến đêm đó lúc cô từ bỏ tự tôn của bản thân đi tìm anh, cảm nhận
dục vọng trong con người anh lại càng lo lắng, tất cả những thứ đó đều không
phải do cô mà có. Đêm đó, ôm mỹ nhân trong ngực, phong lưu phóng khoáng như Cố
tổng lại chấp nhận làm Liễu Hạ Huệ, cô liền hiểu rõ, mình đã thua triệt để. Đàn
ông, chỉ có khi trái tim xác định ở một chỗ mới có thể quản trụ được thân thể
mình.

“Đi tính tiền đi.” Cố
Lãng xoa xoa vai Tiểu Mạn, dắt cô lại chỗ quầy thu ngân.

Tần Tiểu Mạn cẩn thận đi tính tiền, trong lòng ai oán,
nếu như Cố Lãng cùng cái người kia có chút xíu nào đụng tay đụng chân, cô sẽ
không bao giờ, không bao giờ… yêu anh nữa!

Tần Tiểu Mạn xách hai
chiếc túi to đùng đứng chờ ở cửa, làm cái trò gì mà lâu như vậy!

Thấy Cố Lãng đi ra, cô
mất hứng xoay người đi trước. Cánh tay mạnh mẽ từ phía sau ôm chặt lấy thắt
lưng cô. Tiểu Mạn càng giãy giụa lại càng bị ôm chặt hơn, bị lôi ra ngoài.

Mở cốp xe, Tần Tiểu Mạn
nhét đống đồ vào bên trong, cúi đầu không thèm để ý tới Cố Lãng, chui vào xe.
Cô giận. Nếu ở cung một chỗ với anh, Tiểu Mạn cũng sẽ không quá để tâm tới quá
khứ của anh, dù sao, tuổi tác chênh lệch cũng đã định trước hai người bọn họ sẽ
bỏ qua rất nhiều chuyện. Thế nhưng, bạn gái cũ của anh cứ như thế xuất hiện
trước mặt anh, cô khó chịu, cô ấm ức!

Cố Lãng im lặng theo cô
vào trong, đóng cửa xe, muốn quay sang ôm cô, Tiểu Mạn lại không cho anh đụng
vào, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ủy khuất cắn môi, nước mắt bắt đầu đảo
quanh hốc mắt. Làm sao mà không để ý được? Khổ sở đố kỵ tựa như hàng ngàn con

sâu nhỏ gặm nhấm trái tim cô.

Đôi môi ấm áp nhẹ nhàng
dán lên gáy cô, Tần Tiểu Mạn run rẩy, nước mắt lã chã rơi xuống. Phải chăng anh
chỉ là có cảm giác đối với thân thể cô mà thôi? Tiểu Mạn bi ai nghĩ.

Cố Lãng cẩn thận ôm lấy
cô, hôn hôn lên cái gáy, “Thân thể em hoàn toàn không đủ để anh phải say mê.”

Anh có ý gì! Tiểu Mạn nổi
giận, anh dám chế nhạo cô!

Ngón tay Cố Lãng vuốt ve
khuôn mặt bị nước mắt thấm ướt, cúi đầu cụng vào chóp mũi cô, “Anh biết em ấm
ức, nhưng mà, chúng ta không cách nào thay đổi quá khứ rồi. Có điều, chuyện
trước đây thì không thể nhưng anh hiện tại muốn đem tất cả thời gian còn lại
trao cho em, có được không?”

Đây là… Tần Tiểu Mạn ngơ ngác nhìn anh, đây là ước hẹn
chăng?

Cố Lãng dịu dàng hôn lên
môi cô, kéo một đường ẩm ướt lên tới tận vành tai.

“Anh yêu em.”

Đầu óc Tần Tiểu Mạn chợt
trống rỗng, anh nói gì đó? “Anh, anh nói lại lần nữa.”

Cố Lãng đỏ mặt không chịu
nói.

“Anh nói lại đi, em vừa
rồi không nghe rõ.” Tần Tiểu Mạn níu chặt tay áo anh nhất quyết không chịu
buông.

Cố Lãng tim rất nhanh,
đẩy tay của cô ra trở lại ghế ngồi, thắt dây an toàn, họ nhẹ một tiếng, “Ngồi
vững đi.”

Xe chạy rất nhanh, Tần
Tiểu Mạn hoảng hốt nhìn nhà cửa xung quanh lao vun vút về phía sau, không cam
lòng lầm bầm, “Lặp lại một lần nữa đi mà.”

“Nói thêm một chữ nữa thì
đêm nay xem anh xử em thế nào!” Cố Lãng buồn bực dọa cô, đưa tay lên vuốt ve
đôi môi của cô, ngón tay thon dài dọc theo khóe miệng khẽ đi vào trong.

Tiểu Mạn ngồi ngây như
phỗng, nước miếng nhễu xuống bị Cố Lãng nhân cơ hội lau đi.


Cô xấu hổ móc khăn tay ra
chùi, sợ đến mức không dám nói thêm gì nữa.

Cố Lãng thấy cô đã an
tĩnh lại, thỏa mãn híp híp mắt, trái tim nhảy nhót nãy giờ cũng dần dần chậm
rãi trở lại. Liếm liếm ngón tay, cười tà ác, “Ngọt quá, còn có chút cay cay. A,
là nước gừng.”

Cầm thú! Tần Tiểu Mạn thầm mắng. Có điều, cô đành ngậm
chặt miệng không dám hé răng, nhỡ may chọc anh giận, sợ chuyện cầm thú gì anh
cũng dám làm.



Tần Tiểu Mạn vì câu nói
kia mà kích động không ngừng, hớn hở cười khúc khích, cũng không cảm thấy ấm ức
nữa. Vừa về đến nhà liền ôm chặt lấy anh từ phía sau, nhắm mắt quấn quýt theo
đuôi anh, không chịu buông tay.

Cố Lãng bị người nào đó
thân thể mềm mại quấn lấy khiến trong lòng nhộn nhạo, ném chìa khóa lên bàn,
“Em đi xem TV đi, đừng quấy rối anh!” bị cô ôm chặt lấy cuối cùng cũng không
nhịn được nữa.

Tần Tiểu Mạn xấu xa không
buông tay, “Cố Lãng, em muốn hôn anh, quay qua đây cho em hôn.” *Chị bắt đầu lộ
bản chất sói J)*

Anh vốn rất cao, Tiểu Mạn
bình thường đi giày cao gót cũng mới đứng tới vai, lúc này đi dép trong nhà lại
càng thấp hơn.

Cuối cùng anh cũng đành nhường cô, khom lưng xuống, để
mặc cô ôm ghì lấy, một chút cũng không dám đáp lại, chỉ sợ không khống chế được
bản thân. Đầu lưỡi cô mềm mại chủ động khiêu mở khớp hàm, liếm liếm khoang
miệng, nhẹ nhàng nhưng quyết liệt khơi dậy nên dục vọng của anh.



Một hồi phát tiết thú
tính xong, Tần Tiểu Mạn từ phòng bếp chạy ra, vùi đầu vào chăn xấu hổ vô cùng.

“Tiểu Mạn, lại ăn đi.” Cố
Lãng dọn bàn ăn xong, quay sang nhìn người nào đó như rùa rụt cổ, chỉ để lộ ra
cái mông. “Đừng quên thứ sáu là ngày mấy!”

“Oái, ăn, ăn.”

Cuối cùng cũng nói rồi nhé các bạn ^^. Mí bạn mấy chap
trước tức giận giờ hạ hỏa rồi nhóe, anh Cố Lãng nhà tớ ngoan lắm, biết yêu rồi
là chỉ có Tiểu Mạn thôi :*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận