Nhà Bên Có Sói

Cuộc họp phòng ban lúc
sáng sớm, thấy Cố Lãng đáy mắt không che giấu nổi chán chường uể oải, Tần Tiểu
Mạn tự nhiên cảm thấy xấu hổ, huých huých khuỷu tay anh, rất lấy lòng đưa cho
anh một tách cà phê.

Cố Lãng hừ nhỏ một tiếng,
nghiêng mặt tỏ ra hết sức chăm chú nhìn sơ đồ công tác quý mà Nam Tịch Tuyệt
đang trình bày. Tần Tiểu Mạn ngượng ngùng cúi thấp đầu, bất an mân mê vạt áo.

Tất cả hành động đó đều
không thoát khỏi con mắt Lục Nhược, khiến hắn hài lòng thoải mái không tả nổi,
hai tay chống cằm, ánh mắt trông mong nhìn Cố Lãng. Cố Lãng quay sang nhìn
người nào đó, ánh mắt đầy sát khí sắc bén tới cực hạn, người nào đó lập tức
hoảng sợ, không tự chủ được liếm môi một cái.

Họp xong, Nam Tịch Tuyệt,
Cố Lãng và Lục Nhược ở lại, những người khác đều lục tục ra ngoài.

Tần Tiểu Mạn bận rộn thu
dọn đồ đạc, chậm rãi sắp xếp lại văn kiện, thấy Nam Tịch Tuyệt đang mải nói
chuyện gì đó với Lục Nhược, len lén kéo ống tay áo Cố Lãng. Ai biết một cái cúc
trên ống tay đã bị lỏng, bị cô túm lấy tất nhiên rơi ra, lập tức làm mất giá
luôn bộ âu phục đen tuyền của anh. Tần Tiểu Mạn cam chịu nhắm tịt mắt lại, thật
sự không may mà!

Cố Lãng nhìn ống tay áo,
tức cũng không được, không tức cũng không xong. Nhìn cô lật đật chạy ra cửa,
cầm tách cà phê đã lạnh ngắt uống liền một hơi. “Khục khục!” Cái nha đầu chết
tiệt, bỏ cả một đống đường như thế này, ngọt chết anh!

Nhìn xung quanh không có
ai, Lục Nhược ngồi lên bàn họp, đôi chân dài khẽ đong đưa, chiếc quần trắng không
dính một tí bụi dán chặt lên đôi chân dài khỏe mạnh, lộ ra đường cong đẹp mắt.
Lục Nhược trước giờ đều bị Cố Lãng chỉnh, khó khăn lắm mới được một lần túm gáy
người khác, mừng rỡ nói bóng nói gió, “Nhị ca làm sao vậy? Thật ủy khuất nha!”

“Không liên quan đến
chú.” Cố Lãng nhìn Nam Tịch Tuyệt, “Anh không phải muốn đi sao?”

Khóe môi Nam Tịch Tuyệt
nhếch lên, cười nhạt: “Tất nhiên. Tôi nghĩ rồi, tất cả đều là của tôi. Kế hoạch
cũng đã định sẵn rồi. Lần này sẽ đường đường chính chính bắt cô ấy trở về.”

Cố Lãng gật đầu, “Tùy
anh!”

Lục Nhược giả giọng the
thé kêu lên: “An Nhiên ta đời này ngoại trừ Nam Tịch Tuyệt sẽ không lấy ai! Há
há há, ca, con cái cũng có rồi, anh với chị dâu còn cãi nhau gì nữa?”

Nam Tịch Tuyệt luôn luôn
không chịu nổi miệng lưỡi Lục Nhược, trừng mắt liếc hắn một cái: “Đừng nói
không thắt lưng lại đau. Anh với Cố dù thế nào so với cậu vẫn tốt hơn. Anh đây
là người có con cái rồi, chị dâu chú sớm muộn gì cũng sẽ quay về. Tiểu Mạn thì
đối với Cố một lòng một dạ. Cậu thì sao, cái gì cũng không có.”

Lục Nhược bị đả kích
không nói nên lời, kinh ngạc nhìn Nam Tịch Tuyệt, làm thế nào mà anh ta lại
chua ngoa vậy?

Cố Lãng nhún vai, “Không
có việc gì tôi đi trước đây. Nam Tử bị An Nhiên dày vò cũng đến lúc mãn kinh
sớm. Đừng chấp hắn đi.”

Lục Nhược uống chén nước

cho nhuận giọng, đồ giết người không dao, đồ mồm miệng cay độc.

Cố Lãng đi ra cửa lại nhớ
ra cái gì đó, quay lại nhìn hai người anh em của mình. “Ta đây mới là nhất. Hai
người các ngươi, yêu người biến thái, bản thân cũng biến thái, đường tình định
trước là trắc trở rồi. Ha ha ha ha ha!”

Chén trà trong tay Nam
Tịch Tuyệt “xoảng” một tiếng đập vào cửa kính đằng sau Cố Lãng, Lục Nhược cả
kinh tới quên cả phẫn nộ….

Aizzz…



Cho dù là ở trước mặt bạn
bè tốt nhất, mọi người vẫn đều có thói quen che giấu đi góc tối của bản thân
mình. Thế nhưng, trên đời này làm gì có ai vĩnh viễn đều có thể xuất hiện một
cách hoàn hảo? Cố Lãng vân vê sợi chỉ đứt trên ống tay áo, đứng bên cửa sổ quan
sát toàn cảnh thành phố S.

Đằng sau lưng, một tiếng
ho khan vờ vịt vang lên, không cần quay đầu lại cũng biết là ai!

Tần Tiểu Mạn chậm rãi
đứng ở đằng sau Cố Lãng, lúc này cũng gần trưa rồi, phòng làm việc trống trơn,
cũng không có nhiều người ra vào. Cô đánh bạo ôm chầm lấy anh từ phía sau, “Cố
Lãng….” Đôi môi của cô ép chặt lên áo anh, theo nhịp nói mà cọ cọ vào, hơi ấm
nhè nhẹ phả lên người anh, luồn qua từng thớ vải đi vào, toàn thân Cố Lãng bắt
đầu rục rịch ngọ nguậy. Cô vòng tay qua thắt lưng ôm lấy anh, áy náy nhũn nhặn
nói: “Em sai rồi, được không? Đừng giận nữa mà.”

Một câu nói mà cũng đòi
anh nhượng bộ? Còn lâu!

Cố Lãng nghiêm mặt: “Em
muốn anh, hay muốn con chó kia?”

“Cố Lãng!” Tiểu Mạn gấp
gáp năn nỉ anh, “Em sai rồi, anh phạt em là được.”

“Em sai ở đâu?” Cố Lãng
nghe mấy lời này thấy chua cực kỳ. Tối hôm qua, anh miễn cưỡng đồng ý cho cô
mang Cầu Cầu lên giường, trong lòng vừa rầu rĩ vừa khó chịu, chịu rồi, chịu
nữa, chịu mãi, rồi lại không kìm được mà tức giận. Cứ nghĩ mình lại đi ghen với
một con chó khiến anh thấy bị hạ nhục kinh khủng. Thế nhưng, Tần Tiểu Mạn lúc
nào cũng có cách để khiến anh mất bình tĩnh, tận cho tới lúc anh bừng bừng lửa
giận, thực sự bùng phát cô mới thèm để ý tới anh. Muộn rồi! Anh nhất định bắt
cô phải chọn.

Tần Tiểu Mạn quấn quýt
một lúc lâu mới lưu luyến buông tay ra.

Cố Lãng tức giận nghiến
răng nghiến lợi, khó khăn lắm mới nhẫn nại không túm lấy cánh tay cô lại.

Tần Tiểu Mạn hấp háy mũi,
dè dặt bước từng bước một ra ngoài, “Vậy được rồi, Cố Lãng, hôm nay em mang Cầu
Cầu ra ngoài. Anh nhớ ăn uống cho tốt.”

Cố Lãng thực sự nổi trận
lôi đình rồi. Không ngờ, anh trong tim cô lại không bằng một con chó.

Quay đầu lại đi, quay đầu
lại đi! Tần Tiểu Mạn lắc lắc đầu chằm chằm nhìn bóng lưng Cố Lãng, trong lòng

thầm kêu.

“Ôi!” người nào đó thình
lình kêu lên một tiếng, Tần Tiểu Mạn mới phát hiện ra mình đã vô tình va phải
Lục Nhược

Thấy thân hình ẩn nhẫn
cứng ngắc của Cố Lãng, Lục Nhược rạng rỡ, không cãi nhau mới là lạ! Một cánh
tay giang ra đỡ lấy Tiểu Mạn, “Chị dâu, cãi nhau với ca phải không?”

Tần Tiểu Mạn gật gật đầu.

“Nói cho đệ nghe xem, xảy
ra chuyện gì vậy?” Lục Nhược âm hiểm muốn bức cung.

Tần Tiểu Mạn không muốn
đem chuyện riêng tư nói cho người ngoài, tỏ ý có chuyện phải đi.

Cánh tay đang giữ ngang
eo Tiểu Mạn thuận thế vòng xuống, cúi đầu hít hít má cô, “A, thật thơm!”

Tần Tiểu Mạn vừa tức giận
vừa ngạc nhiên nhìn anh ta. Lục Nhược nhìn lại cô, chớp chớp mắt vài cái. Cô
lập tức hiểu ý, yêu kiều kêu lên một tiếng, “Lục tổng, thôi đi mà!” Âm cuối cố
ý kéo dài một chút, Lục Nhược nghe thấy muốn mềm xương, cánh tay run lên thiếu
chút nữa thì không đỡ nổi…...

“Đừng đùa quá!” Lục Nhược cúi đầu xuống nói khẽ vào tai Tiểu Mạn.

“Biết rồi!” Tần
Tiểu Mạn khẽ bám lấy cánh tay hắn, chăm chú chờ đợi Cố Lãng mất kiềm chế.

Kết quả, Tần Tiểu Mạn
cùng Lục Nhược, anh một câu tôi một câu một lúc lâu sau, Cố Lãng cuối cùng mới
quay người lại.

Tần Tiểu Mạn đắc ý, ánh
mắt Lục Nhược không giấu nổi bội phục, hóa ra bà chị dâu ngốc này cũng có chút
năng lực. Ai mà ngờ, Cố tổng chẳng thèm liếc mắt đến bọn họ một cái, lại bàn
làm việc kéo ghế da ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc.

“Thư ký Hoa, đem báo cáo
kết quả công tác quý trước lên đây.”

Điện thoại vừa buông
xuống chưa đầy một phút, thư ký Hoa đã lắc mông đi vào gọi “Cố tổng.” nghe hết
cả hồn.

Cố Lãng tiếp nhận đống
giấy tờ, giở qua giở lại xem một chút rồi gọi giật thư ký Hoa lại: “Chỗ này có
chút vấn đề, cô qua đây.”

Thư ký Hoa kinh ngạc,
liền sau đó đã kích động chạy lại gần, cúi xuống chăm chú nghe Cố Lãng chỉ bảo.

Mặt Tần Tiểu Mạn nhất thời xám xịt, sao phải dựa vào
gần như vậy, gần như vậy! Cái cô kia trời mùa đông không lạnh hay sao mà mặc hở
hang vậy, cổ áo trễ xuống để hở cả một đống da thịt, đã thế lại còn đong qua
đưa lại trước mắt Cố Lãng. Ánh mắt Lục Nhược ngay lập tức chuyển sang thương
hại, liên tục lắc đầu, chậc chậc, nhị ca quả nhiên đạo hạnh cao thâm!




Tiệm cà phê, Tần Tiểu Mạn
thút tha thút thít khóc, không ngừng đưa tay lên gạt nước mắt.

“Được rồi được rồi, đừng
khóc nữa.” Lục Nhược nhìn cô khóc phát rầu, rút tờ giấy ăn ra đưa cho cô.

Tần Tiểu Mạn cầm lấy,
chùi chùi nước mũi, than thở khóc lóc kịch liệt lên án Cố Lãng: “Tôi cùng lắm
chỉ giận lẫy anh ấy vài câu. Cũng chỉ là để anh ấy, để anh ấy chịu nuôi Cầu Cầu
thôi. Cầu Cầu nhỏ như vậy sớm muộn gì cũng bị anh ta hù chết cho mà xem. Rõ
ràng là anh ta cố ý!”

“Cầu Cầu là cái gì vậy?”

“Là con chó con anh mua
cho tôi đấy.” Tần Tiểu Mạn uống một ngụm cà phê, càng nghĩ càng thấy ấm ức,
“Anh ta dám nói yêu tôi, cả con chó con cũng không cho tôi nuôi. Chó con lớn
lên không phải rất đáng yêu, rất thông minh sao? Lại còn dám cùng với nhân viên
nữ thân mật, yêu đương chỗ công sở, bảo Nam Tử sa thải anh ta đi.” Tần Tiểu Mạn
tiếp tục oán thán, hoàn toàn không biết xấu hổ là gì, hoàn toàn quên mất hình
như chính mình mới là nữ nhân vật chính.

Lục Nhược bất đắc dĩ nhìn
cô, cô gái này làm thế nào lại có thể khiến Cố Lãng mở miệng nói yêu cô ta được
nhỉ, điều này có ý nghĩ thế nào, cô không hiểu sao? Nếu đổi lại là anh, cô gái
anh yêu thương lại cả ngày chỉ quấn quýt với con chó, anh cũng muốn đem nó vứt
đi cho rồi.

Tần Tiểu Mạn cùng Lục
Nhược ngồi trong quán cà phê của công ty, mắt to trừng mắt nhỏ, cố ý nán lại
tới tận trưa, vậy mà đến cả bóng dáng Cố Lãng cũng không thấy. Tần Tiểu Mạn vốn
nghĩ Cố Lãng sẽ đến tìm cô, không ngờ anh lại dám mặc kệ cô, chẳng thèm để cô
vào đầu.

Lục Nhược ngồi đến tê rần cả cái mông, trong lòng đã
có chút cáu kỉnh, nhưng lại cũng không có can đảm để lên trên lầu, hiện tại đã
bắt đầu hối hận vì dám ăn gan gấu vuốt râu hùm.



Tan tầm, Cố Lãng rất
không có tính người, lạnh lùng phóng xe qua trước mặt Tần Tiểu Mạn.

Tiểu Mạn đứng trong gió,
bỗng dưng cảm thấy như mình bị cả thế giới ghét bỏ.

“Tiểu Mạn, Tiểu Mạn, tôi
đưa chị về.” Lục Nhược nhiệt tình kéo cô lên xe. Nhìn cô ngơ ngác vậy thật sự
rất đau lòng. Tặc lưỡi, lắc đầu, dậm chân ga lái xe đuổi theo Cố Lãng. Đây là
cái chuyện náo nhiệt gì đây? Còn cố ý dặn anh phải lái xe đưa Tiểu Mạn về nhà.
Lục Nhược anh trở về là để làm tài xế cho Cố Lãng sao?

Chưa hết, lại còn phải đi
theo bảo vệ Tiểu Mạn nữa.

Về tới nhà, thấy hành lý
của cô đã được xếp đống ở cửa, Cầu Cầu yêu quý bị đặt ở trên cùng, nhìn từ xa
đã thấy khoảng cách từ đó xuống mặt đất rất cao. Nhìn thấy cô, nó ai oán sủa
một tiếng, dốc sức nhảy xuống, thoáng cái đã bị ngã xuống đất.

Tiểu Mạn chạy lại ôm lấy
con chó, chăm chú nhìn cánh cửa đóng chặt, ý thức được mình đã bị đuổi ra khỏi
nhà rồi.

Có gì hơn người sao? Tần
Tiểu Mạn hướng về phía cửa phỉ nhổ, rất có khí phách khiêng đống hành lý xuống
dưới lầu.

Xuống tới nơi, cô sờ túi
trái lại sờ túi phải, phát hiện ra mình không có mang tiền. Thôi xong, liệu có
thể về ký túc xá của công ty được không? Chẳng lẽ cô phải lang thang đầu đường
xó chợ sao?

Tần Tiểu Mạn ngửa mặt lên

nhìn, chợt phát hiện ra bóng dáng Cố Lãng đang đứng trên ban công nhìn xuống.
Ánh mắt hai người không hẹn mà gặp, Tần Tiểu Mạn thề có trời, rõ ràng khóe
miệng Cố Lãng cong lên, nở nụ cười vừa khiêu khích vừa uy hiếp. Anh hướng cô
vẫy vẫy tay, trên bàn tay thon dài rõ ràng là một vật gì đó cực-kỳ-quen-thuộc.

“Cố Lãng, anh là đồ khốn
nạn!” Tiểu Mạn nổi giận, anh ta dám lấy trộm ví của cô.

Điện thoại khẽ rung lên,
Tần Tiểu Mạn lấy ra đọc tin nhắn, đã giận lại còn giận thêm. Trên màn hình là
tin nhắn của một kẻ nào đó đang đắc chí vô cùng, tự mình diễu võ giương oai:
“Tức chết em đi, tức chết em đi!”

Thấy Tiểu Mạn tức giận
chạy đi, nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi Cố Lãng tắt ngấm. Lòng tự trọng của
anh mà lại để một con chó tổn hại sao!!.. Tuy biết rằng như vậy rất ấu trĩ,
nhưng anh không cách nào nuốt trôi cục tức này.

“Oái!” Tiểu Mạn tức giận
không để ý đường, chạy ra ngoài cửa lớn vô ý đụng phải người khác.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Tiểu
Mạn liên thanh, ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, nhất thời ngơ ngẩn, “Dì!”

Không sai, người bị Tiểu Mạn va phải chính là Cố mẹ,
liếc mắt nhìn sang bên cạnh, một người đang xách một túi bánh tét to tướng, cô
run rẩy kêu lên: “Chú.”



“Ai cho con dám bắt nạt
Tiểu Mạn?” vừa vào đến cửa, đồ đạc còn chưa đặt xuống, Cố mẹ đã bắt đầu quở
trách con trai nhà mình.

Dựa hơi cha mẹ Cố Lãng,
Tiểu Mạn cũng ôm con chó con đáng-chết-ngàn-lần bước vào.

Cố Lãng đang muốn phản
bác lại bị Cố cha ho khan vài tiếng cảnh cáo, nghiêng đầu, hấp háy mắt ý chỉ
Tiểu Mạn đang ngồi trên sofa. Không có cách nào khác, Cố Lãng đành phải đến bên
Tiểu Mạn, ăn năn hối lỗi, “Xin lỗi, anh sai rồi.”

Vẻ mặt Cố mẹ lập tức rạng
rỡ, vô cùng thân thiết ôm lấy Tiểu Mạn, liên thanh nói: “Tiểu Mạn ngoan, Lãng
Lãng cũng xin lỗi rồi mà. Con tha thứ cho nó đi nha. Vợ chồng ở chung sao tránh
khỏi ầm ĩ, cho qua đi là được rồi.”

Ai làm vợ chồng với anh
ta? Tần Tiểu Mạn trong lòng mặc dù ngàn lần không muốn vẫn không đành để hai vị
trưởng bối vừa từ xa tới phiền lòng, miễn cưỡng “Dạ” một tiếng.

“Cha mẹ, hai người tới
đây bằng gì? Sao không nói sớm với con một tiếng?” Cố Lãng nghĩ tới làm con mà
thật sơ suất, để cha mẹ tuổi đã cao mà phải chạy đi chạy lại xa xôi như vậy.

“Cha và mẹ con tới thăm
một người họ hàng xa.” Cố cha kiệm lời nhưng ý sâu xa.

Chăm sóc hai vị phụ huynh
nghỉ ngơi xong đã gần nửa đêm rồi. Tần Tiểu Mạn vốn là muốn ngủ chung với Cố
mẹ, kết quả cô nói cái gì, bà cũng không đồng ý, đẩy thẳng cô vào lòng Cố Lãng.

Cố Lãng cũng không phản
đối, ôm lấy cô rồi chúc cha mẹ ngủ ngon, đem cô trở về phòng ngủ.

“Thả ra.” Tần Tiểu Mạn
nhớ tới chuyện hồi chiều, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không muốn tha thứ cho ai đó. Cố
Lãng nhẹ giọng nói: “Nói nhỏ thôi, cha mẹ anh còn chưa ngủ đâu.”

Vào phòng, anh lập tức
buông cô ra.

Tiểu
Mạn giận dỗi ngồi lên ghế, quay lưng lại với anh. Cố Lãng chẳng hề để ý, thản
nhiên chiếm lấy toàn bộ giường, lại còn tắt đèn, đắp chăn đi ngủ….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận