Nhà Bên Có Sói

Tiểu Mạn cởi váy ngủ của
mình ném sang một bên, khẽ nuốt nước bọt,cúi xuống hôn lên đôi môi Cố Lãng thăm
dò rồi lại ly khai.

Bởi vì hai vị phụ huynh
đến, hai người đều ăn mặc cực kỳ bảo thủ. Cố Lãng nóng đến khó chịu, yếu ớt
kiến nghị: “Tiểu Mạn, cởi quần áo giúp anh đi!”

Tiểu Mạn nhìn khuôn mặt
bình tĩnh của anh, hơi buồn bực, đến lúc này rồi, vì sao anh vẫn có thể trấn
tĩnh được như vậy? Suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng kết luận một cách ủ rũ,
anh từng có rất nhiều phụ nữ, chắc chắn cái gì cũng đã thử qua rồi.

Phát hiện này khiến Tiểu
Mạn thoáng cái đã mất tinh thần, chẳng muốn làm gì nữa. Cố Lãng không khỏi hối
thúc cô. Cái nha đầu này, châm lửa đốt nhà xong còn dám thản nhiên ngồi đờ ra
trên người anh như vậy sao?

Tay cô thực lạnh, không
ngờ chỉ đơn giản trượt lên da thịt anh, cũng không cần kỹ xảo gì đặc biệt nhưng
lại có thể đem thiêu hủy gần như toàn bộ lý trí của anh.

Bàn tay khẽ chạm đến vùng
bụng, Tiểu Mạn tại nơi cơ bụng rắn chắc ấy lưu luyến không rời, bên này ấn một
cái, bên kia ấn một cái, anh rèn luyện cơ thể tốt như vậy từ lúc nào nhỉ?!

Sờ trái sờ phải, Tần Tiểu
Mạn náo loạn một hồi cũng chán, lăn xuống, nhặt áo ngủ lên, chui vào chăn định
đánh một giấc. Kết quả, mắt còn chưa kịp nhắm đã bị người nào đó xốc dậy.

Nhìn Cố Lãng bắt đầu đè
ép mình, Tiểu Mạn kinh hãi tới quên cả phản kháng. Cố Lãng nghiến răng nghiến
lợi nói: “Lần sau nhớ cho kỹ, đã tiến rồi thì không thể lùi!”

Tiểu Mạn cô hối hận rồi. Cô ngàn lần không nên, vạn
lần không nên tự cho mình là thông minh. Tà ác như Cố Lãng, cô không phải ngày
hôm nay mới biết cơ mà…



Tang tảng sáng, con sói
già Cố Lãng ngủ một giấc lại bắt đầu hăng hái, chui trong chăn bắt đầu hăng say
trêu chọc Tiểu Mạn.

Vừa mới động đậy vài cái,
đột nhiên có người gõ cửa. Là giọng nói của Cố cha: “Lãng Lãng, Tiểu Mạn, dậy
đi!”

Cố Lãng nhìn đồng hồ đặt
ở đầu giường, mới năm giờ kém! “Cha”, giọng nói tiếng được tiếng mất, đành khụ
khụ vài tiếng, “Cha, đang còn sớm mà.”

“Sớm cái gì mà sớm?” Cố
cha nổi giận, “Cái thằng này, thường ngày không tập thể dục buổi sáng sao?”

Tập thể dục buổi sáng? Cố
Lãng và Tiểu Mạn lập tức nhớ lại thói quen đã mất từ lâu của hai người. Cố cha
đối với con cái yêu cầu tương đối nghiêm khắc, sức khỏe lẫn trí tuệ đều phải
tốt thì mới được. Bởi vậy, Cố Lãng từ nhỏ đã bị bắt buộc sáng sớm đều phải chạy
bộ, chạy xong còn phải chơi thể thao gì đó. Tần cha vừa lúc thấy Tiểu Mạn nhà
mình ngày nào cũng ngủ nướng, dùng mỹ nam kế của Cố Lãng dụ dỗ con gái ngốc nhà
mình để cô cùng anh hàng ngày đi tập thể dục.

Sau một đêm phóng túng,
cả hai người đều không tình nguyện, đứng dậy mặc quần áo. Dù sao Cố Lãng thân
thể cũng rất khỏe mạnh, mặc dù đi đứng có chút lảo đảo, rửa mặt xong xuôi sức
lực cũng khôi phục được phân nửa. Tần Tiểu Mạn mới thực sự là thê thảm, run rẩy
như đèn trước gió, yếu ớt dựa vào người Cố Lãng.

Cố cha là người bảo thủ,
tối hôm qua vốn không muốn để bọn trẻ ở chung một phòng, bất đắc dĩ không lay
chuyển được Cố mẹ mới miễn cưỡng gật đầu. Ban ngày ban mặt dây dưa thì còn ra
cái thể thống gì?

“Xếp hàng nào.” Xuống
dưới lầu, Cố cha dõng dạc hô.

Cố Lãng và Tiểu Mạn không
cách nào khác là đứng thành hàng giữa gió lạnh.

“Theo cha chạy một vòng,
sau đó luyện tập thái cực quyền.” Cố cha tuyên bố nội dung rèn luyện thân thể
hôm nay.

“Dạ.” Tần Tiểu Mạn yếu ớt
đáp.

“Tiểu Mạn, trên mặt con
làm sao vậy?” Cố cha nghi hoặc nhìn chằm chằm dấu vết hết sức khả nghi trên mặt
Tiểu Mạn.

Cô sờ sờ mặt… Dấu vết?
lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Cố Lãng, đều là anh, phóng túng quá sức, gặm
nhấm cô từ đầu cho đến chân, dĩ nhiên hai gò má của cô cũng không ngoại lệ, tám
phần mười chính là… Cố Lãng nhìn cô nhăn nhó mặt mày, dựng cổ áo thể thao của
cô lên, che đi vết cắn kia.

Hai người bọn họ, một
người xấu hổ đến lúng túng, một người ra vẻ lãnh đạm thực chất cũng xấu hổ
không kém. Cố cha cũng là người từng trải, tất nhiên nhìn thấy như vậy liền hiểu
rất rõ. Sầu cũng không phải, giận cũng không phải, khuôn mặt già nua đỏ bừng.
Bọn trẻ bây giờ thật là!

Cố cha hăng hái nhìn mặt
trời đang ló dạng nơi chân trời, “Các con, theo ta!”

Cố cha chạy đằng trước,
Tiểu Mạn len lén kéo vạt áo Cố Lãng, bắt anh phải dắt cô chạy.

Ven đường, nhìn thấy một
bác gái đang giặt giường giũ chiếu. Tần Tiểu Mạn túm chặt lấy Cố Lãng, thở hồng
hộc kêu lên: “Chết, nguy rồi!”

“Làm sao vậy?”

“Em quên thu dọn giường rồi!”



Ở nhà, Cố mẹ vui mừng hớn
hở nấu một nồi cháo nóng hôi hổi, xong lại chạy xuống dưới lầu mua mấy món ăn
vặt mà Cố Lãng và Tiểu Mạn thích ăn.

Con trai có tiền đồ, bà
là mẹ tất nhiên rất vui mừng. Cố mẹ rửa sạch tay, đi ra phòng khách bắt đầu dọn
dẹp. Con trai bà, cái gì cũng gọn gàng, chắc chăn đệm cũng rất sạch sẽ.

Cố mẹ tâm trạng vừa phấn
khởi lập tức đã bị đả kích mạnh mẽ, đờ người ra nhìn chằm chằm phòng ngủ mất
trật tự trước mắt, này, đây là tình huống gì vậy?

Tạm thời không nói đến
đống quần áo lẫn lộn không rõ là của nam hay nữ, nội y, rồi lại cả chăn gối nhăn
nhúm. Làm thế nào mà ga giường lại ướt sũng như thế kia?

Trên ga trải giường màu
xám tro, một vết bẩn lớn cực kỳ khả nghi màu trắng trắng còn lẫn thêm cả một
chút chất lỏng trong suốt bắt mắt vô cùng.

E hèm…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui