Nhà Bên Có Sói

Chạy thể dục xong, mặt
mày Cố cha hồng hào, sung sướng chỉ huy con trai con dâu tập thái cực quyền.

“Tiểu Mạn, động tác không
dứt khoát chút nào.” Cố cha vừa nói vừa làm động tác Bạch Hạc Lưỡng Sí.

Tiểu Mạn lệ rơi đầy mặt,
cánh tay cố gắng duỗi thẳng ra, xoay thắt lưng tập một động tác tương đối chuẩn
Cố cha mới hài lòng gật đầu. Trời mới biết thắt lưng cô đau đến mức nào, quả
thực là muốn giết người mà.

“Lãng Lãng, động tác của
con cứng quá, không đủ mềm dẻo. Tập thái cực quyền chứ có phải đánh nhau đâu?”

Thấy Cố Lãng cũng bị lên
lớp, Tần Tiểu Mạn ngoác miệng ra cười không ngừng. Cố Lãng trừng mắt liếc cô,
thuần thục đánh một vòng. Động tác như mây bay nước chảy, lưu loát, sinh động.

“Ừ, thế này mới chính
xác.” Cố cha gật đầu, vuốt vuốt cái cằm một chút râu cũng không có, làm ra vẻ
lão luyện. “Lãng Lãng, giúp Tiểu Mạn sửa lại động tác đi. Con đi rồi Tiểu Mạn
nó cũng lười, đem lời ta dạy bỏ ngoài tai hết rồi.”

Thời gian buổi sáng là
lúc Cố cha nói nhiều nhất, nhìn bọn trẻ “Văn kê khởi vũ”, chắp tay sau đít tản
bộ vòng quanh khuôn viên trong khu nhà, còn đồng thời ngâm nga mấy bài cách
mạng.

“Em mệt.” Thấy Cố cha đi
khuất rồi, Tiểu Mạn lập tức lười biếng.

Cố Lãng vốn đang đỡ cánh
tay của cô, nghe thấy cô kêu mệt liền thuận thế ôm cô vào lòng. Chạy xong mồ
hôi túa ra đầm đìa, búi tóc cô vài sợi đã bị xổ ra bị mồ hôi ướt đẫm dán lên
gương mặt. Hai má phơn phớt hồng lại thêm màu đen tuyền của mái tóc cộng với
dáng vẻ nhỏ bé yếu ớt, trong lòng Cố Lãng bắt đầu động đậy, liền cúi xuống hôn
cô.

Tần Tiểu Mạn đẩy anh ra,
“Không được làm càn nữa!” Cố Lãng bắt lấy tay cô đặt lên khóe miệng mình, liếm
liếm lòng bàn tay, “Anh không có mà.”

Tần Tiểu Mạn rét run, cái
dáng vẻ của ai kia chằm chằm nhìn cô y như nhìn miếng thịt mỡ. Không có? Thế
còn khiêu khích làm gì!

Tiếng Cố cha mỗi lúc một
gần, Tiểu Mạn yếu ớt giãy dụa lại bị Cố Lãng vô lại nhất quyết không buông tay,
cô quýnh lên, nhè đầu gối anh đạp cho một cái.

Cố Lãng thực sự không phòng bị, hai đầu gối mềm nhũn
ra, ý thức chưa kịp phản ứng đã nhào xuống hôn đất mất rồi.

***

Cố cha lang thang đi dạo quanh khu nhà một vòng, nhìn
bố cục cũng như cơ sở hạ tầng âm thầm cảm thán trước sự xa hoa ở đây, rồi lại
đem mấy thứ này quy kết cho chính sách anh minh của Đảng và quốc gia. Đương lúc
nhiệt huyết cách mạng đang sục sôi, bỗng nhiên thấy con trai nhà mình quỳ một
gối xuống, tay vẫn nằm lấy bàn tay nhỏ nhắn của con gái Tần gia, hai đứa liếc
mắt đưa tình nhìn nhau. Cứ như thế, cái hình thức cầu hôn theo lối Tây Âu ấy đả
kích tư tưởng một lòng thuần phục Trung Hoa của Cố cha vô cùng!



Về đến nhà, Tần Tiểu Mạn
lập tức chạy vào căn phòng hôm qua cô và Cố Lãng “dùng”, phát hiện ra trong
phòng vẫn lộn xộn y như trước khi bọn họ đi khỏi, thở phào nhẹ nhõm rồi luống
cuống tháo ga trải giường xuống đùm lại. May quá, may quá!

Lúc ăn điểm tâm, ánh mắt
của Cố mẹ không ngừng nhìn xuống phía bụng của Tiểu Mạn, khiến cho cô tự dưng
chột dạ thò tay vuốt vuốt bụng mình, “Dì?”

Cố mẹ trìu mến cười, bóc
một quả trứng bỏ vào trong bát Tiểu Mạn, “Tiểu Mạn ngoan, ăn nhiều một chút,
phải chú ý chăm sóc sức khỏe.”

Tiểu Mạn cảm động gắp lên
ăn, “Cảm ơn dì.”

Cố Lãng suy nghĩ, chung
quy thì mẹ anh làm sao mà để ai kia biết mục đích của mình được. Cái gì mà chăm
sóc sức khỏe? Lại còn, gắp một miếng hải sâm trên bàn, mấy thứ này hình
như hơi quá bổ dưỡng rồi!

Tay nghề của Cố mẹ so với
Tần mẹ cao hơn gấp bội, Tần Tiểu Mạn “vận động” cả đêm cộng thêm với sáng nay,
dạ dày lép kẹp đến mức dính vào lưng, “xì xụp” ăn như heo. Cố Lãng thực sự nhìn
không được, nâng mặt người nào đó đang cúi gằm xuống lên, cầm khăn tay lau lau khóe
miệng cô, “Ăn từ từ thôi, không ai ăn tranh với em!”

Tần Tiểu Mạn một miệng
đầy thức ăn chỉ biết gật đầu.

Cố cha bưng bát cơm, nhìn
cảnh kia trong lòng cảm thấy rất hứng thú. Cố mẹ nhìn xuống, vẫn nhã nhặn ăn
cơm.

Ăn xong, Cố Lãng và Tần
Tiểu Mạn chuẩn bị đi làm, Cố mẹ nhắc nhở: “Tan sở thì về sớm đưa mẹ và cha con
đến thăm họ hàng nhé!”

“Con biết rồi.” Cố Lãng
cầm chìa khóa xe, nắm lấy tay Tiểu Mạn đi xuống dưới lầu.

“Lãng Lãng, cầm cái này.”
Cố mẹ đưa cho Cố Lãng một cặp lồng đựng cơm trưa mà mình đã cất công chuẩn bị.

Tần Tiểu Mạn nhìn mà
thèm, “Có của con không ạ?”

“Tất nhiên là có rồi, dì
làm sao lại quên con được?” Cố mẹ vuốt vuốt mà cô, “Là để cho hai đứa ăn đấy.”

Tiểu Mạn cầm cà mèn, vẻ
mặt happy vô cùng.

Lúc giúp Cố Lãng quàng
khăn, thấy Cầu Cầu lưu luyến Tiểu Mạn không rời, Cố mẹ bình tĩnh dặn: “Lãng
Lãng, con tuổi cũng không nhỏ nữa. Tiểu Mạn sớm muộn gì cũng là người nhà chúng
ta. Sau này mà làm cái chuyện này chuyện kia, phải để ở trong, biết chưa. Một
chút cũng là lãng phí rồi, còn liên lụy Tiểu Mạn phải giặt ga giường nữa….Đây,
xong rồi. Con trai mẹ lúc nào cũng đẹp trai!”

Cố mẹ lùi về phía sau một
bước, ung dung ngắm con trai nhà mình quàng khăn mình tự đan.

“Oái, chúng ta phải đi
rồi.” Tần Tiểu Mạn túm cánh tay Cố Lãng lúc này tự dưng đờ người ra, nhắc nhở.

Bị thiên lôi đánh một
phát cháy sém từ đầu tới chân, Cố Lãng để mặc Tần Tiểu Mạn túm lấy khăn quàng
cổ kéo mình xuống dưới lầu.

Ở bên trong? Ở bên trong! Hự, Cố Lãng nhìn trời, xã
hội bây giờ tiến bộ nhanh vậy, phụ nữ hiện đại đều phóng khoảng thế sao?



Cố Lãng và Tần Tiểu Mạn
quàng khăn đôi lập tức trở thành đề tài buôn dưa cho cả Lăng Hiên. Nữ nhân viên
túm tụm lại một chỗ vừa ước ao vừa đố kỵ. Tất cả đều oán trách mệnh mình sao
xấu quá. Biết vậy đã đối xử với tên hàng xóm cả ngày thò lò mũi xanh tốt một
chút, nói không chừng lại có chuyện tình thanh mai trúc mã rồi.

Trần Thần yên lặng ngồi
ăn cơm ở một góc căn tin, chốc chốc lại liếc mặt oán hặn nhìn đôi cẩu nam nữ ở
chỗ công cộng ve vãn nhau. Thực sự là không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!

Tiểu Mạn bị Cố Lãng một
miếng, một miếng đút cho cô ăn. Hoàn toàn bỏ qua mọi ánh mắt quái dị của mấy
người xung quanh. Không phải cô không thèm để ý mà là đồ ăn ngon quá, cướp đi
khả năng để ý của cô mất rồi. Quả nhiên, không ở đâu ngon bằng đồ nhà mình.
Tiểu Mạn vui muốn khóc.

Phát hiện ánh mắt một kẻ
nào đó từ nóng hôi hổi chuyển sang buồn bã, Cố Lãng trong lòng cười nhạt. Anh
phải đem tất cả ý định bất lương bóp chết từ trong trứng nước. Mấy hôm trước
chiến tranh lạnh với Tần Tiểu Mạn, trong lúc vô ý phát hiện ra nha đầu của anh
cũng có người một lòng một dạ để ý, muốn nhân cơ hội giậu đổ bìm leo. Như vậy
sao được?

Cứ như vậy, một đóa đào
hoa còn chưa kịp nở đã bị Cố Lãng một đao chặt phăng cả gốc lẫn ngọn. Tiểu Mạn
đại khái cả đời cũng không biết mình có bao nhiêu mối nhân duyên tốt, cơ hội
đều bị âm thầm xua đi mất rồi.

Nam Tịch Tuyệt cùng Lục
Nhược bê khay đồ ăn tới bàn của Trần Thần ngồi. Trước tới giờ, Trần Thần đối
với Nam Tịch Tuyệt tuyệt đối giữ phép tắc, người ta dù gì cũng là giám đốc, cùng
lắm cũng chỉ dám “hừ” một tiếng, xoay người bỏ đi làm việc.

Lục Nhược sắc mặt không
tốt lắm, u ám nói: “Cảm tạ trời đất, thế giới lại hòa bình rồi.”

Nam Tịch Tuyệt cắn cắn miếng rau cần, gật đầu.



Phòng bệnh khoa chỉnh
hình, tại một bệnh viện danh tiếng.


Lê Thâm túc trực bên giường bệnh, nhìn người vừa bước vào thăm bệnh, ánh mắt
điềm nhiên bỗng hốt hoảng một chút, dừng lại trên người Cố Lãng đang đứng cạnh
Tiểu Mạn, vừa mừng vừa sợ đứng lên, tiến đến nắm lấy tay cô, “Tiểu Mạn, em đến
thăm mẹ anh, anh thực sự rất vui mừng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui