Nhà Bên Có Sói

Cố Lãng ý thức được bản
thân đã nặng lời, mò mẫm hướng chỗ Tần Tiểu Mạn đi đến muốn cứu vãn chuyện
tình. Không ngờ một cước đạp lên một vật gì đó mềm mềm trên mặt đất. Nhất
thời---

“Gâu gâu gâu ~~~~~!” Cầu
Cầu thê lương kêu lên.

Tiếng sủa đánh thức luôn
hai vị trưởng bối, Cố Lãng phải trấn an hai người, quay lại phòng ngủ phát hiện
chăn gối của mình đều bị đem bỏ ra trên ghế sofa. Anh lại bị người ta vứt bỏ
nữa rồi. = =

Cố Lãng thở dài, úp mặt
xuống ghế. Gần ba mươi năm nay, những gì anh thật lòng muốn đều chạy trốn anh
là sao? Chính là cô, hết lần này tới lần khác, một lần rồi lại một lần
nhắc nhở anh, cô không hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay anh. Mà ngược lại, là
anh, Cố Lãng nghĩ mình đã bị sa vào một chiếc lưới lớn rồi. Rõ ràng, mắt lưới
rộng thùng thình, lỏng lẻo, người quăng lưới ra cũng rất thờ ơ, chỉ có anh là
không cách nào thoát ra được.

Trong đầu lại lơ lửng
khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tiểu Mạn, trong hốc mắt tràn ngập nỗi khổ tâm
khiến anh kinh hãi. Chẳng lẽ, cô vẫn còn để tâm những chuyện đó sao? Bằng
không, tại sao nỗi đau đớn này lại như tích lũy từ rất lâu, rất lâu rồi, dường
như, niềm hạnh phúc sáng lạn của hiện tại vẫn không hoàn toàn xóa mờ đi vết sẹo
của quá khứ.

“Ngoan, chị thương em
mà.” Trong phòng ngủ, dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, Tần Tiểu Mạn nhẹ giọng dỗ dành
Cầu cầu bị Cố Lãng đạp trúng gần như ngất xỉu, lớp lông trắng như tuyết còn in
rõ ràng vết dép của người nào đó.

Cầu cầu rên rỉ vài tiếng,
con mắt ngập nước chằm chằm nhìn cô, cái mũi ẩm ướt huých huých khuôn mặt cô.
Tần Tiểu Mạn vuốt ve con chó nhỏ một chút, phát hiện trên tay mình cũng đã lấm
tấm những giọt nước.

Vì sao lại thành Lâm Đại Ngọc hay khóc lóc thế này?
Tần Tiểu Mạn tự khinh bỉ bản thân. Theo anh, theo anh, theo anh thì làm sao? Cô
cũng không nhất thiết phải tự mình treo cổ lên một cái cây. Có phải chăng,
trong lòng anh luôn coi thường cô?



Hôm sau, lo chuyện hai vị
phụ huynh trở về, Cố Lãng muốn dùng máy bay riêng lại bị Cố cha từ chối. Anh
biết cha mình có chút tư tưởng cũ, không có cách nào đành đồng ý mua vé xe lửa,
cùng Tiểu Mạn ra sân ga tiễn hai người.

Cố Lãng và Tiểu Mạn rất
ăn ý, không nhắc tới chuyện phát sinh tối hôm qua, vẫn tình chàng ý thiếp đưa
hai vị phụ huynh lên xe. Trước khi đi, Cố mẹ cầm chiếc vòng tay vẫn mang theo
mình luồn vào cổ tay Tiểu Mạn, cười cười rồi đóng cửa sổ lại.

Xe lửa rời ga, Cố cha có
chút lo lắng nói rằng: “Tôi thấy Lãng Lãng với Tiểu Mạn hình như hơi khác, bà
nói xem chuyện này có thành được không?”

Cố mẹ đang cầm tách trà
nóng, nheo mắt tựa người bên cửa sổ phơi nắng, “Tiểu sảo di tình. Con trai nhà
ta, thường ngày thông minh cơ trí, vì sao đụng phải Tiểu Mạn lại nói chẳng nên
lời?”

Cố cha hắc hắc ngây ngô
cười hai tiếng, ân cần đút cho bà xã mình miếng bánh điểm tâm, “Tôi đời này
cũng chỉ mở miệng ra trên mình bà thôi.”

Nét mặt già nua của Cố mẹ ửng đỏ, huých ông một cái,
“Ông già, nghiêm chỉnh đi!”




Tần Tiểu Mạn gần đây rất
chăm tới bệnh viện trốn. Chiều nào tan sở cũng vào bếp, hầm canh xương gì đó,
nói là dì Tô thích ăn.

Thích, thích, không biết
người ta thích canh xương hay là thích cái đồ heo ngu ngốc kia đây! Cố Lãng giở
tờ báo ra trước mặt, con mắt lại dính lên người nào đó đang bận rộn trong bếp.
Thật đúng là con cháu hiếu thuận!

Cố Lãng tuy rằng oán hận
lại cũng không dám oán hận.

Vì sao?

Là vì anh bị vứt đi rồi.

Lần này Tần Tiểu Mạn thực
sự rất tích cực. Không nghe theo, cũng không bỏ qua thì cũng không được chia
tay với anh chứ. Cố Lãng vừa đấm vừa xoa, vừa dỗ vừa dọa cũng không đả động gì
được tới cô. Không còn cách nào khác đành phải đồng ý, thế nhưng vẫn kiên quyết
bắt cô không được dọn ra ngoài. Anh cũng bị bắt thề là không ép cô cùng anh có
quan hệ xác thịt, nhiều nhất cũng chỉ được xem cô là “bằng hữu”.

Làm xong món canh, Tiểu Mạn đổ vào bình giữ nhiệt
chuẩn bị ra ngoài. Cố Lãng lập tức bỏ tờ báo xuống muốn đuổi theo, bị cô trừng
mắt cho một cái, ngượng ngùng sờ sờ mũi, “Anh đi toilet.”

Áo ngủ hơi mỏng dán lên
từng đường con trên người anh, lộ ra xương bờ vai khỏe mạnh, cho dù chỉ thấy
bóng lưng cũng hoàn toàn có thể khiến trái tim cô đập thật nhanh. Tiểu Mạn nhìn
xuống, đáy mắt chứa đầy nỗi cô đơn.

Tô Lê Thâm dừng xe ở dưới
lầu, thấy Tần Tiểu Mạn ngơ ngác nhìn trái nhìn phải liền bấm còi.

Tần Tiểu Mạn cầm bình giữ
nhiệt chui vào trong xe.

Tô Lê Thâm hít hít cái
mũi, “Oa, thơm qua. Mẹ anh thực sự rất nhớ tài nấu nướng của em, khiến em vất
vả rồi.”

“Không sao đâu.” Anh ta
dựa vào rất gần, hơi thở ấm áp phả lên gáy của cô, vài sợi tóc tung lên, cọ cọ
vào gáy ngưa ngứa. Tần Tiểu Mạn ôm cái bình trong lòng lui vể phía sau, nhếch
miệng lên cười vẻ mất tự nhiên, trong lòng chỉ muốn đi khuất mắt đi cho rồi.

Tô Lê Thâm là kẻ có nhu
cầu rất mạnh, lúc hai người ở bên nhau cũng từng đề nghị cô chuyện kia, có điều
đều bị Tiểu Mạn từ chối không chút do dự. Dần dần Tô Lê Thâm cũng ý thức được,
anh dường như không thể đụng tới cô gái này.

“Tiểu Mạn.” Tô Lê Thâm
giúp cô thắt dây an toàn, cách một lớp áo khoác chạm vào vòng eo mềm mại của
cô, tim bắt đầu đập nhanh, liền vươn tay ra ôm cô, “Nếu chia tay với anh ta,
em, cho… cho anh một cơ hội nữa có được không?”

Tần Tiểu Mạn vô dụng lại
một lần nữa rơi lệ.

Tô Lê Thâm buông cô ra,
đưa cho cô chiếc khăn tay, “Khó chịu thì khóc đi.”

“Em chính là, chính là
yêu anh ấy mất rồi.” Tần Tiểu Mạn thút thít, “Anh không biết đâu, từ lúc em còn
rất nhỏ đã nhận ra được tình cảm đối với anh ấy. Thế nhưng, anh ấy đến bây giờ
vẫn không hề để ý đến. Hiện tại anh ấy nói thích em, cùng em ở một chỗ, em đã
nghĩ là em có thể…”


Cho rằng có thể quên hết
đau đớn chua xót trước đây. Lại không biết rằng, tình yêu khiến cho mọi người
trở nên tham lam, muốn chiếm lấy cả hiện tại, tương lai, thậm chí là cả quá khứ
của đối phương. Cố Lãng dịu dàng, Cố Lãng tươi cười, kể cả thân thể của Cố Lãng
cũng chỉ được thuộc về một mình cô thôi. Đối với chuyện phòng the, cô bị anh
khiêu khích đến mức muốn ngừng cũng không được, lúc chịu thua cầu xin tha thứ
cũng là lúc trong ngực hỗn độn bi thương, kỹ xảo thuần thục như vậy, phải tích
lũy được cỡ nào phong phú kinh nghiệm mới có được?

Chung quy mà nói, Tần
Tiểu Mạn cô vẫn rất bảo thủ. Tối hôm đó, câu nói kia của Cố Lãng đã chạm tới
nỗi đau của cô. Khiến cô bất luận thế nào cũng không có biện pháp nguôi ngoai.
Khiến cô nghĩ mình hoàn toàn bị lăng nhục.

Tô Lê Thâm lẳng lặng nhìn, nghĩ bản thân thực sự không
còn cơ hội rồi. Muốn nối lại tình xưa cũng chỉ mình anh cam tâm tình nguyện mà
thôi. Anh cùng với thứ tình cảm nhạt nhẽo suốt hai mươi năm có lẻ qua làm sao
có thể so được với thứ tình cảm sâu nặng mà cô tích lũy cũng suốt bấy nhiêu
năm?

Tần Tiểu Mạn vất vả trấn
tĩnh bản thân, dụi dụi con mắt sưng đỏ vì khóc, đặt chiếc bình giữ nhiệt xuống,
“Cái này anh mang đền cho dì đi, em không đến đâu.” Suy nghĩ một chút, trịnh
trọng nói, “Xin lỗi, em không thể đồng ý với anh. Em rất giận Cố Lãng, nhưng em
vẫn luôn muốn ở bên cạnh anh ấy. Dù sao, em đã đợi lâu như vậy, thật vất vả mới
có thể khiến anh ấy không lẩn tránh sự tồn tại của em.” Cuối cùng do dự thêm
một câu, “Chúng ta vẫn làm bạn tốt được không?”

Tô Lê Thâm cúi đầu nở nụ
cười, vô cùng thân thiết vỗ vỗ đầu của cô: “Đây là lần đầu tiên kể từ ngày anh
quen em tới giờ nghe em nói hợp tình hợp lý.” Tần Tiểu Mạn vì được tán thưởng
mà sắc mặt khó coi.

Tô Lê Thâm khởi động xe,
“Đi thôi, anh đưa em đi giải sầu. Tin anh đi, mẹ anh chắc một tối không ăn canh
xương cũng không sao đâu.”

Thời còn trẻ lông bông,
mỗi thằng đàn ông đều vì khả năng phong lưu của mình mà đắc chí, cho dù là gặp
phải tình yêu đích thực cũng sẽ bỏ qua, hại người hại mình. Tô Lê Thâm luôn cho
rằng Tiểu Mạn sẽ oán hận anh, không nghĩ tới, lúc anh làm tổn thương đến cô, cô
lại còn nói muốn làm bạn bè tốt. Tiểu Mạn, em thực sự lôi ra bộ mặt xấu xí của
anh rồi. Cố Lãng, anh cũng thật may mắn, có Tiểu Mạn ở bên cạnh.



Màn đêm buông xuống, đèn đường bắt đầu bật lên. Con kênh đào xung quanh thành
phố S, từng đợt sóng lăn tăn bàng bạc phản chiếu lấp lánh ánh đèn của khắp mọi
nhà.

Tô Lê Thâm dừng xe ven bờ
sông.

Tần Tiểu Mạn mới vừa rồi
đòi vào siêu thị mua một đống đồ ăn vặt, ăn đến không còn sức mà chứa nữa. Căn
bản, ăn uống no xong tâm trạng cũng tốt lên nhiều. Cô xuống xe, trèo lên mui xe
ngồi, gió lạnh thổi tới không khỏi run run một chút.

Tô Lê Thâm vốn đang dựa
vào lan can hút thuốc, nhìn cô lạnh đến rụt cổ, lấy khăn của mình choàng lên
cho cô, “Quàng lấy đi, coi chừng bị cảm.”

“Nghĩ cái gì vậy?” thấy
Tần Tiểu Mạn yên lặng nhìn xa xăm, Tô Lê Thâm hỏi.

Tiểu Mạn lắc đầu. Nhìn
mặt nước rộng lớn, trong lòng cô tự nhiên thấy thật trống trải, oán giận đối

với người nào đó cũng tan dần, lại bắt đầu nhớ tới cử chỉ ân cần của anh.
Haizz, cô đúng là ăn cơm mềm quen rồi có khác.

Đột nhiên có người vây
xung quanh xe, Tô Lê Thâm cảnh giác đưa Tiểu Mạn vào trong, “Đừng đi ra!”

Chuyện gì xảy ra? Tần
Tiểu Mạn ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, phát hiện chính là Lục Nhược, lại
còn dẫn theo vài người, cô hạ cửa kính xuống đang định chào hỏi anh ta vài câu,
nhưng thấy Lục Nhược đột nhiên hướng Tô Lê Thâm tung ra một cú đấm.

Tô Lê Thâm cũng không để
yên, nghiêng người tránh thoát, chân dài nhấc lên đá vào bụng Lục Nhược.

Lục Nhược bị đá trúng,
lùi về phía sau vài bước. Nhìn thấy tình hình biến đổi, mấy người Lục Nhược
mang đến lập tức bao vây xung quanh Tô Lê Thâm.

Này, ỷ mạnh hiếp yếu à!
Tần Tiểu Mạn không chịu được nhìn cảnh bất bình trước mặt, mở cửa xe nhảy xuống
hướng về phía đám người kia phất phất tay, “Không được động đây, tôi báo cảnh
sát rồi! Còn có ảnh chụp nữa, mấy cái này đều có thể làm bằng chứng đi trình
báo.

Những người kia đầu đầy
hắc tuyến, cái cô gái này, càng đụng sự càng hỏng chuyện.

Tần Tiểu Mạn trách móc Lục Nhược: “Anh làm sao vậy,
sao lại tự nhiên đi đánh người?”

Lục Nhược uống rượu, đôi
mắt đỏ hồng, thất thểu đi tới, “Cái con đàn bà ngu ngốc này? Nhị ca là người
tốt như vậy cô còn không muốn. Các người… cái con đàn bà này la hét cái gì! Hử?
Nhị ca chỉ cần một câu của cô đến cả bản thân cũng dám đem đi bán, còn không
hài lòng cái gì sao. Tôi hôm nay phải thay anh hai dạy dỗ một chút cái loại vô
liêm sỉ như cô.”

Tần Tiểu Mạn sợ hãi lùi
về phía sau, “Lục Nhược, Lục tổng, anh, anh say rồi.”

“Tôi không có say, tôi
rất tỉnh tảo!” Lục Nhược ép Tiểu Mạn chui vào trong xe, một tay túm áo cô, cười
cười hỏi, “Cô nói xem, tôi có đẹp trai không?”

Hử? Đầu óc Tần Tiểu Mạn
nhất thời bị chặn ngang, vì sao lại hỏi như vậy. Có điều, bình tĩnh mà xem xét,
anh ta rất dễ nhìn, thuộc hàng cực phẩm những kẻ gây tai họa. Nhưng mà, thái độ
quá lỗ mãng, “Ừ, đẹp!”

“Đẹp?” Lục Nhược đấm mạnh
lên thân xe, Tần Tiểu Mạn sợ hãi đến cứng đờ. Này, này thân xe bị lõm xuống
rồi! “Đẹp rốt cuộc để làm cái quái gì? Cô nói đi, tôi muốn cái gì cũng không
có, cô ta chính là không thích tôi! Cô nói xem vì sao, vì sao?” Lục Nhược
như phát rồ, dùng sức lắc lắc Tần Tiểu Mạn.

Tần Tiểu Mạn ban nãy ăn
nhiều, lại bị anh ta lắc qua lắc lại đến mức đầu óc choáng váng muốn buồn nôn.
“Xin, xin anh, đừng lắc nữa. Tôi, khụ khụ!” Hai mắt cô muốn trợn ngược lên rồi.

Cái cảnh Lục Nhược gào
thét này, xem ra hoàn toàn có thể so sánh với giáo chủ Mã Cảnh Đào, chỉ tiếc,
cô không phải nữ chính trong tiểu thuyết Quỳnh Dao a!

“Buông cô ấy ra!” Tô Lê
Thâm hét lớn một tiếng, không đợi anh động thủ có người nào đó đã đẩy Lục Nhược
ngã xuống đất rồi ôm cô vào lòng.

Tần Tiểu Mạn thở hổn hển, hung hăng trừng mắt nhìn Cố
Lãng, người kia không phải vụng trộm với vợ con Lục Nhược nên anh ta mới đến
đây trả thù chứ?

“Em không sao chứ?” Cố
Lãng vỗ về, khẽ vuốt vuốt ngực Tần Tiểu Mạn cho thuận khí, đường cong mềm mại
phập phồng dưới tay anh, bất giác, lực đạo có phần mạnh mẽ.

Tiểu Mạn đẩy tay anh ra,
hổn hển, “Nhanh cứu Lê Thâm đi, Lục Nhược bị điên rồi.”

“Lê Thâm?” Cố Lãng lạnh
lùng nhắc lại.

Tần Tiểu Mạn nhìn anh, đột nhiên nghĩ tới một khả năng

rất thú vị. Lẽ nào là Cố Lãng ghen tuông cố ý muốn dạy dỗ Tô Lê Thâm? Nhưng mà,
vì sao anh không đích thân làm?

Cố Lãng không chú ý đến
ánh mắt khác thường của Tần Tiểu Mạn. Quay người lại, túm lấy Lục Nhược vung
nắm đấm, nắm đấm mạnh mẽ nện ở giữa mặt, Lục Nhược “hự” một tiếng, máu
mũi chảy ra, trên mặt thoáng chốc đã tím bầm. “Nếu còn là một thằng đàn ông thì
mau đến bệnh viện đi! Lục Hi mất máu quá nhiều. Không muốn hối hận thì lập tức
đi đi!”

Sắc mặt Lục Nhược trắng
bệnh, sửng sốt vài giây rồi nhảy lên xe điên cuồng phóng đi.

“Tránh ra.” Cố Lãng ra
lệnh. Những người đang vây bắt Tô Lê Thâm lập tức nghe lời tản ra.

Tần Tiểu Mạn thở phào nhẹ
nhõm, Cố Lãng ngoài lúc bắt nạt cô ra, vẫn là bé ngoan, tuyệt đối không phải con
người lỗ mãng dùng bạo lực để giải quyết vấn đề đâu.

Một hơi thở còn chưa
thông, đã thấy Cố Lãng cởi áo ba-đờ-xuy vứt sang một bên. Thoáng một cái đã tới
trước mặt Tô Lê Thâm, một đấm mạnh mẽ vào bụng.

Tô Lê Thâm bị ăn một đấm,
lùi về sau vài bước, thiếu chút nữa là khuỵu xuống đất.

Cố Lãng bẻ bẻ tay, “Tôi
tưởng cậu chuồn sớm rồi chứ.”

Tô Lê Thâm cố nén đau
đứng thẳng dậy, “Tôi cũng vậy.” Bởi vì sự tồn tại của Cố Lãng, Tần Tiểu Mạn mới
thờ ơ với anh, mới khiến Tô Lê Thâm anh bị người ta vứt bỏ. Anh không thể nào
sớm vui vẻ được.

Tần Tiểu Mạn muốn lao ra
phía trước lại bị thuộc hạ của Lục Nhược ngăn cản, “Phu nhân, quyền cước không
có mắt, xin hãy tránh ra.”

Phu nhân? Tần Tiểu Mạn ngơ ngác, đây là thế kỷ 21 sao?



Cố Lãng theo đuôi Tiểu
Mạn xuống lầu, từ lúc thấy Tô Lê Thâm ôm cô, anh đã nghĩ đến chuyện đánh lao
vào đập hắn ta một trận. Sau lại thấy Tiểu Mạn đẩy hắn ra mới miễn cưỡng nén
giận.

Lúc trước, nghĩ tới chuyện nảy sinh tình yêu nam nữ
đối với Tiểu Mạn, bản thân anh cũng phải giật mình. Dù cho sau đó anh dồn hết
tâm trí phóng túng, những lúc trống trải vẫn thường nghĩ, vì sao không thể yêu
cô? Trong tiềm thức anh luôn cho rằng mình không xứng với cô. Dù sao, phụ nữ
yêu cầu tương đối cao. Nếu Tiểu Mạn gặp một người thực sự yêu thương cô, anh sẽ
buông tay. Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, cô lại để anh biết rằng cô vẫn
chỉ yêu một mình anh. Anh làm thế nào để cô đi cho được? Làm sao bỏ cô được?



Cố Lãng cùng Tô Lê Thâm
thực sự khó phân thắng bại. Thế nhưng, Cố Lãng dù sao cũng lớn hơn vài tuổi, mọi
ngón đòn nham hiểm đều có thể dùng được. Kết quả, anh túm lấy cổ Tô Lê Thâm húc
mạnh vào thành lan can.

Tô Lê Thâm đau đến mức
kêu lên, mẹ nó, cột sống bố đây cũng bị đập muốn gãy ra rồi. Nghiến răng nghiến
lợi phun ra hai chữ, “Đê tiện!”

Hai gã đàn ông đường
đường chính chính quyết đầu, Cố Lãng gần như nắm chắc phần thắng thâm độc cười,
“Em họ, lần này là lần cuối cùng!”

“Hai vị tiên sinh, tôi
trịnh trọng thông báo cho các anh, các anh đã bị bắt!” Cố Lãng quay đầu lại,
một toán cảnh sát trang bị đầy đủ vũ khí đã đứng ở phía sau.

Nhìn Cố Lãng và Tô Lê
Thâm bị bắt lên xe, Tần Tiểu Mạn vội vã đuổi theo giải thích, “Các anh cảnh
sát, các anh cảnh sát, các anh nhầm người rồi. Không phải anh ấy đánh nhau, mà
là anh ta với người khác cơ.”

Không
ai để ý cô, cảnh sát cứ như thế bắt người đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận