Nhà Bên Có Sói

Bỏ xe vào trong ga-ra, Cố
Lãng nhìn đồng hồ trên cổ tay, cũng gần hai giờ sáng rồi. Đêm nay uống hai ba
chén rượu, bây giờ hơi lâng lâng. Mở cửa sổ xe, gió lạnh thổi vào mới thấy,
hình như mình cũng không say lắm.

Tiểu Mạn khoác áo của anh
đang nghiêng đầu sang một bên ngủ ngon lành, bỗng bị gió thổi qua hơi rùng mình
một cái, càng vùi người xuống ghế.

Cố Lãng lay lay cô, “Dậy
dậy, về đến nhà rồi.”

“Dạ?” Tiểu Mạn mắt nhắm
mắt mở, ngơ ngác nhìn quanh. Xung quanh đều tối đen, đèn xe trên đỉnh đầu hắt
xuống ánh sáng ấm áp, dưới ánh sáng mờ mịt ấy, khuôn mặt Cố Lãng càng trở nên
khôi ngô hơn. Tiểu Mạn ngây ngốc nhìn, vuốt ve hàng mi của anh, lắp bắp, “Thật
là đẹp trai.”

Biểu tình của Cố Lãng lập
tức trở nên ám muội, nhéo nhéo má cô mấy cái rồi ôm cô xuống xe. Thật là biết
cách kích động người khác mà!

Tắm rửa sạch sẽ thơm tho xong, cơn buồn ngủ cũng qua
mất, Tiểu Mạn hớn hở ôm Cầu Cầu nằm ườn trên sofa xem TV, Cố Lãng giục mãi vẫn
không chịu đi ngủ.



Gấp mấy bản ghi chép lại,
Cố Lãng ngáp dài từ thư phòng đi ra, thấy trên sofa một người một chó đang nhốn
nháo, liền đi qua lôi Cầu Cầu từ trong lòng vợ mình ra, thoải mái tựa đầu lên
người cô. Aizz, thật là mềm, thật là thoải mái. Người nào đó hoàn toàn không để
ý tới Cầu Cầu đang bất mãn kêu ư ử, thích ý thở dài một cái.

Tiểu Mạn đẩy đầu anh ra,
“Tránh ra đi, tóc chưa khô này.” Tóc ướt dán lên ngực cô, vừa lạnh vừa ẩm.

Cố Lãng cầm khăn tắm đưa

cho cô, “Giúp anh lau đi.”

Tiểu Mạn xoa xoa tóc anh,
lẩm bẩm, “Sao nãy giờ không chịu sấy, cảm lạnh bây giờ.”

Tay cô chỉ nhẹ nhàng mơn
trớn da đầu, ấm áp dễ chịu, thoải mái cực kỳ. Cố Lãng nhắm mắt hưởng thụ, cười
nói: “Tóc anh không chịu được hơi nóng.”

“Điệu đời!” Tiểu Mạn bĩu
môi, gõ đầu anh một cái, đem khăn mặt vòng ra trước ngực anh, kéo anh ngã nằm
xuống.

Cố Lãng lưu manh lại càng
cố sức ngả người về sau.

“Nhẹ thôi, đau!”

Cố Lãng vuốt mặt không nể
mũi, trở mình nằm chận lên cô, bàn tay bất lương bắt đầu sờ soạng, “Đau chỗ
nào? Anh nhẹ nhàng mà.”

Tiểu Mạn xấu hổ, “Lớn như
vậy còn làm xấu!”

Cố Lãng chớp chớp con
mắt, chun mũi đáng yêu, “Man ngư, anh đói bụng.”

Tiểu Mạn ngây người ra
nhìn anh, người kia thường ngày xấu xa như vậy, thật không nghĩ tới, không nghĩ
tới lại có cái tố chất này! Nhìn anh chu mỏ, mắt long lanh, lại còn mặc áo cổ
chữ V hở cả lồng ngực chắc khỏe, hự, thật là… thật là…! Tự dưng muốn đùa giỡn
một chút quá!

Người nào đó chột dạ, kinh hãi phát hiện người dưới
thân rồi lại cả Cầu Cầu ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn anh, khẽ nhếch
môi lên, ra vẻ cổ họng bị mắc cái gì đó, “Khụ khụ” hai tiếng cố khôi phục thái
độ bình thường. Không ngờ Tiểu Mạn lại giơ hai tay xoa xoa mặt anh, “Cố Lãng,
em bây giờ mới biết, anh thật đáng yêu!”



Đáng yêu? Cố Lãng nằm
trên sofa, mặt bị cô vuốt tới to ra, vì sao cô nỡ tàn nhẫn dùng cái từ đấy để
miêu tả anh cơ chứ!

Cố Lãng hiếm khi mới khơi
dậy được bản năng người mẹ của Tiểu Mạn, cô không sợ chết tiếp tục trêu, “À,
thế nào mà lại quên mất, ngày trước dì Trương rất thích vuốt ve anh mà. Ha ha,
Cố Lãng, sao em không phải chị của anh nhỉ, như vậy là ngày nào cũng được đùa
bỡn anh rồi.”

Đùa bỡn?! Trán Cố Lãng
bắt đầu nổi gân xanh, nhớ tới cái thời yếu đuối của mình. Hồi bé mặt mũi anh dễ
thương, lại còn cả ngày bi ba bi bô, khiến mọi người ai cũng thích! Dì Trương
hàng xóm chỉ cần thấy anh là lại ngứa tay, cứ phải nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm
của anh vài cái mới yên.

“Ha hả.” Cố Lãng cười u ám. Tiểu Mạn vẻ mặt vốn đang
xán lạn cười đùa lập tức lạnh muốn run.



“Eh, anh hai, sao lại bị
thương rồi?” Sáng sớm, Lục Nhược thấy người nào đó trên gáy có vài vết cào, vẫn
còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn liền hỏi.


Cố Lãng kéo kéo áo, rất
thản nhiên che giấu vết tích “chiến đấu”. Quả nhiên, ai kia lúc nóng nảy cũng
biết cắn người. Hơi vặn cổ, mặc dù đã bôi thuốc cẩn thận rồi mà vẫn còn hơi
đau.

Lục Nhược nhìn Nam Tịch
Tuyệt, phát hiện người kia biểu tình nghiêm túc, vội vàng thu lại điệu bộ lưu
manh của mình lại, nghiêm chỉnh hỏi, “Làm sao vậy?”

Nam Tịch Tuyệt đẩy một
bản fax ra trước mặt họ, “Cái này, hai người nhìn đi.”

Cố Lãng liếc qua, lập tức
cau mày, sao lại vào lúc này……

Lục Nhược cầm tời giấy tỉ
mỉ xem, “Là thật sao? Tên Quân Như kia quả là cam lòng mà. Chúng ta có tiếp
nhận không?”

Nam Tịch Tuyệt hút một
điếu thuốc: “Đương nhiên là có. Chỉ là, muốn có người qua đó thôi. Địa bàn Quân
Như không nhỏ, hắn ta vừa đi, nhiều người trung thành cũng đi theo. Phỏng chừng
không thể vài ngày là tập hợp lại được.”

Lục Nhược lập tức xua tay, “Đại ca, em không đi, em
vừa mới về nước!”

“Đê tiện!” Nam Tịch Tuyệt đạp cho anh ta một phát,
“Dựa vào tính cách không kiên nhẫn của cậu, có đi cũng không được. Lão gia tử
Nam Cung gia là một con cáo già, Quân Như quỷ kế đa đoan như vậy còn chưa thoát
khỏi lòng bàn tay của ông ta.”

“Vậy,” Lục Nhược nhìn Cố
Lãng, “Anh hai, Nam Cung lão đầu thích anh nhất, anh đi đi.”

Cố Lãng không lên tiếng, chỉ gật đầu.



Sân bay, Tần Tiểu Mạn lưu
luyến không rời kéo tay Cố Lãng, “Sao đột nhiên lại đi công tác? Nam Tử cũng
thật là, để ăn Tết xong rồi đi không được sao.”

Cố Lãng ôm lấy cô mạnh mẽ
hôn, “Ngoan, chờ anh, hai tháng sau anh về.”

“Hai tháng, hai tháng thì

cũng qua năm rồi.” Tiểu Mạn bĩu môi, “Em cũng muốn đi, mang em đi đi mà.”

“Nghe lời.” Cố Lãng ôm cô
vào lòng dỗ dành, “Cha mẹ cũng đang mong em về mà.” Rồi lại nhân cơ hội chiếm
tiện nghi của ai đó một chút. Lần này không phải đơn thuần là đi công tác, cho
dù là anh muốn cũng không thể đưa cô đi được.

Đã tới giờ lên máy bay,
loa phát thanh vang lên giục giã mọi người.

Tiểu Mạn nhìn theo bóng
lưng Cố Lãng, nổi giận nói: “Hai tháng sau anh mà không về, em đi tìm người
khác, không thèm đợi anh!” Bỗng dưng lúc này cô rất sợ. Bây giờ anh đi, có thể
không thật lâu, thật lâu mới trở về?

Cố Lãng quay đầu lại, làm
mặt quỷ nhạo cô, “Nha đầu ngốc!”

Lúc này, Tần Tiểu Mạn hấp
háy mũi, lau nước mắt quay đi.

“Tiểu Mạn, máy bay cất
cánh rồi, chúng ta về thôi.” Thư ký Lưu tuân mệnh theo tới nhắc nhở người nào
đó đang trốn ở một góc thật lâu.

Tiểu Mạn đứng bên ngoài
sân bay, nhìn chằm chằm lên bầu trời, cắn cắn môi, “Ừm, đi thôi.” Thật không
muốn xa anh chút nào. Cô đi theo thư ký Lưu ra xe, thỉnh thoảng quay đầu lại
nhìn. Mới mười phút không gặp mà lại bắt đầu nhớ anh rồi!

Thư ký Lưu khởi động xe, lo lắng nhắc nhở Tiểu Mạn:
“Thắt dây an toàn vào đi.”



Cố
Lãng nhìn chiếc xe dần dần trở thành một điểm nhỏ rồi biến mất khỏi tầm mắt,
hướng đám người phía sau khoát tay: “Đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận