Nhà Bên Có Sói

Đại gia tộc Nam Cung là
gia tộc ngầm cắm rễ suốt mấy trăm năm nay ở Mỹ, sản nghiệp của họ không thể nói
muốn chuyển nhượng là chuyển nhượng được. Bất kể là thế lực nào ở Mỹ, cũng phải
vài phần nể mặt họ. Thế lực gia tộc sau khi được Nam Cung Quân Như tiếp quản
lại càng nhanh chóng đạt tới đỉnh điểm. Một năm trước, Nam Cung Quân Như vô
duyên vô cớ mất tích, Nam gia đột nhiên có người nhảy ra muốn thay hắn tiếp nhận
sản nghiệp. Trong trận chiến này, thắng làm vua thua làm giặc, dùng thực lực để
quyết định, tuyệt đối không nhắc tới chuyện nhường nhịn.

Nam gia cũng là một đại
gia tộc trong giới hắc đạo, các phe phái lần này đều căng thẳng chờ Nam Tịch
Tuyệt tự mình ra trận, tự mình chuẩn bị thật kỳ lưỡng. Không ngờ người tới lại
là Cố Lãng. Thực khiến mọi người liên quan mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Không
nói cũng biết, ba người của Lăng Hiên. Lão đại – Nam Tịch Tuyệt, trình độ năng
lực khỏi phải nói, Nam gia tại Bang C một tay do anh quản lý. Lão tam Lục Nhược
– tiềm năng của Lăng Hiên, nổi bật nhờ năng lực sáng tạo! Hàng năm, các mẫu
thiết kế do anh và Trần Thần sáng tạo liên tiếp khiến giới thời trang phát
điên, ban đầu là ngạc nhiên bởi kiểu dáng cổ quái, sau đó lại khiến người ta
thích tới mức phải có cho bằng được. Về phần Cố Lãng, nhắc tới anh, mọi người
lập tức nhớ tới tài chính năm năm trước tại Bang C đều do một tay anh thao
túng. *Đầu đầy hắc tuyến* tác giả chém có quá tay không cả nhà “___”*

Năm năm trước, Cố Lãng
bởi vì một viên đá quý tên là “Lady sky” mà ký giấy bán mình cho Nam Tịch
Tuyệt, từ chối hàng loạt lời mời của các tập đoàn lớn khác, chính thức thành
lập công ty Lăng Hiên. Khi đó Nam Tịch Tuyệt vì lý do gia đình, tình cảnh rất
khó khăn, Cố Lãng liền nắm quyền tài chính của Lăng Hiên, bắt đầu gia nhập thị
trường chứng khoán của Bang C. Một số thế lực ám muội đánh đòn sau lưng, lại bị
Cố Lãng đáp trả lại, thu vào một số tiền gấp vài lần thực lực tài chính của
Lăng Hiên bấy giờ. Đồng thời cũng tác động gây nên sự tan vỡ của một số phe
cánh, trật tự tài chính mới cũng vì sự kiện này mà một lần nữa được thiết lập
nên…*Hoa mắt chóng mặt*….

Thế giới ngầm thẹn quá
hóa giận, cho người đi dạy dỗ anh, lại không ngờ toàn bộ bị diệt sạch. Cố Lãng
đánh một trận thành danh. Nham hiểm, tàn nhẫn, phong lưu. Tại Bang C, Cố Lãng
chính là đại diện cho ma quỷ.

Phe phái đua tranh, cuối
cùng chỉ còn lại Nam Cung gia vẫn chưa thỏa hiệp với Lăng Hiên. Tại hội nghị
cuối cùng, Nam Cung lão gia thân chinh đi đàm phán, tất cả mọi người đều tới
đông đủ, lại phát hiện ra duy nhất Cố Lãng không có mặt.

Nhìn chằm chằm chiếc ghế
trống bên phía Lăng Hiên, Nam Cung gia tức giận, “Đây là thành ý của Lăng Hiên
sao?”

Trợ thủ đắc lực của Cố Lãng, Aron, không chút hoang
mang mở laptop, bắt đầu kết nối với Cố Lãng, cung kính nói với Nam Cung lão
đầu: “Tiên sinh, chúng ta có thể bắt đầu được rồi.”

***

Không chỉ có pháo của Tần
gia, khi tiếng chuông báo nửa đêm ngân vang, khắp nơi, “Bùm bụp” tiếng pháo nổ,

thỉnh thoảng lại có nhà bắn pháo hoa, “Xoẹt” một tiếng xé đôi bầu trời đêm, bay
lên thật cao rồi trong nháy mắt nở xòe ra, sáng lạn cả bầu trời.

Tần Tiểu Mạn dựa sát vào
trong lòng Cố Lãng, thật ấm áp. Cô giơ tay phủ lấy bàn tay vẫn đang bịt tai cô.
Một bàn tay mềm mại, một bàn tay thô nhám. Đầu ngón tay khẽ cọ lên từng khớp
xương, trong lòng hạnh phúc vô cùng. Quả nhiên, anh đã trở lại.

Biết cha mẹ mình ở nhà
Tiểu Mạn, Cố Lãng cũng đi tới nhà cô luôn.

Trong thang máy, ngoại
trừ hai người và Tần cha, còn có mấy đứa nhỏ chạy xuống tầng trệt xem pháo hoa,
huých nhau cười đùa ầm ĩ. Cố Lãng lặng lẽ ôm Tiểu Mạn trong lòng, nhân lúc Tần
cha không nhìn hôn lên tóc cô một cái.

Thấy con trai đột nhiên
trở về, Cố gia vừa ngạc nhiên vừa sung sướng. Cố mẹ hận không thể nhào tới ôm
lấy con mà hôn hít, có điều mặt bà cũng không phải mặt mo, lại còn lo Tần mẹ
chế nhạo, hết sức bình tĩnh nói: “Lãng Lãng, con chưa ăn gì đúng không? Mẹ lấy
bánh chẻo cho con ăn nhé.”

Cố Lãng xoa xoa bụng, “Mẹ
ơi, đói chết rồi, lấy nhiều nhiều chút. Muốn về nhà nhanh cũng để ăn bánh chẻo
mẹ làm thôi.”

“Cái thằng này!” Cố mẹ
khấp khởi đi vào nhà bếp. Cố cha giả giận nói: “Nếu về sao không nói sớm, tự
dưng hại mẹ con tốn nhiều nước mắt như vậy!”

Cố Lãng bưng một chén trà
cho cha, “Cha, cha bớt giận! Con đến phút chót mới có thể quyết định được
mà. Căn bản cuộc họp bị hoãn lại hai ngày nên con tranh thủ về.”

Cố Lãng đói bụng, ăn ngấu
ăn nghiến hai cái bánh chẻo to tướng. Cố mẹ yêu thương xoa đầu anh, “Ăn nữa
không, trong bếp còn nhiều lắm.”

Cố Lãng khoát khoát tay,
“Không ăn nổi nữa rồi.”

Cả Cố gia quây quần bên
bàn ăn, Tiểu Mạn cũng không muốn chen vào, câu nệ ngồi xem TV.

Cố Lãng vặn thắt lưng,
nheo nheo măt, “Mệt quá.” Cố mẹ vội nói, “Quay về phòng ngủ chút đi. Mẹ mua
chăn mới cho con nữa đó.”

“Dạ.” Cố Lãng không xách
hành lý, quay người đi ra cửa, chào tạm biệt Tần cha Tần mẹ, “Dì, chú, cháu về
trước đây.”

“Nhanh về nghỉ ngơi đi.”
Tần mẹ khoát khoát tay.


Tiểu Mạn chạy đi đóng
cửa, Cố Lãng đứng trước cửa nhà mình, hướng trong phòng… ngoéo một cái. Tiểu
Mạn toát mồ hôi, cái loại dụ dỗ trắng trợn như thế này, cũng chỉ có mặt dày như
anh mới dám làm. Bạn Tiểu Mạn mặc dù rụt rè vẫn kiên quyết từ chối bị quyến rũ,
đóng cửa lại.

Tần Tiểu Mạn trở lại
phòng khách, ngồi một lúc cũng không yên, chợt thấy hành lý của Cố Lãng, vội
đứng lên nói: “Cái kia, con mang qua cho anh ấy vậy.”

“Phiền Tiểu Mạn rồi.” Cố
mẹ dịu dàng cười.

Tần cha che mặt, tiểu tử thối, chắc chắn là cố ý dụ dỗ
con gái nhà ông mà.

***

Vào phòng Cố Lãng đúng
lúc anh đang thay quần áo. Tiểu Mạn nhìn anh, hình như có chút kỳ lạ, hành động
của anh hôm nay không được nhanh nhẹn cho lắm.

Nhìn một lúc lâu, Tiểu
Mạn cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ không đúng, “Không phải anh thuận tay trái
sao?”

Cố Lãng đang cởi dở cái
khuy áo, chìa tay phải ra, “Cũng đúng, vậy em giúp anh đi.”

Tiểu Mạn nhìn cánh tay
trái của anh, bĩu môi, “Tự làm đi, ăn no rửng mỡ hở?”

Cố Lãng chớp chớp con mắt
xấu xa, bước qua chỗ Tiểu Mạn, tay phải ôm lấy cô, “Thật nhé, thế thì lát nữa
anh cũng mặc kệ em.”

Tiểu Mạn đỏ mặt rồi, lát nữa, lát nữa cái gì? Cô không
to gan đến mức dưới mắt cha mẹ hai nhà mà lại không an phận đâu.



“Cố Lãng, anh bị thương!”
giúp anh cởi đồ, Tiểu Mạn mới thấy cánh tay trái của anh quấn băng, kinh hô một
tiếng.

“Không có gì, chỉ là trầy
da thôi.” Cố Lãng vô ý giật giật, lập tức ủy khuất nói, “Ai nha, đau lắm đó. Sợ
là không tự tắm được.”

Tiểu Mạn đầu đầy hắc
tuyến, cuối cùng đành làm người tốt: “Em giúp anh tắm vậy.”


Xả nước nóng đầy bồn,
Tiểu Mạn đỡ Cố Lãng ngồi vào trong.

“Đừng lộn xộn, vết thương
dính nước thì làm sao bây giờ?” Cô nỗ lực đè lại móng vuốt không an phận của Cố
Lãng, cô đang giúp anh gội đầu, bọt xà phòng bắn tung tóe khắp nơi.

Tay Cố Lãng bị ướt, ngửa
đầu đề Tiểu Mạn giúp anh xát tóc. Thân thể cô ở trước mắt anh, mùi thơm quen
thuộc quấn lấy mũi anh, ra ngoài hơn một tháng, bây giờ mà còn có thể an phận
thủ thường mới là lạ.

“Buông tay, em đi lấy vòi
hoa sen!” Áo ngủ của Tần Tiểu Mạn đã bị người nào đó cởi hết cúc áo, ra sức kéo
bàn tay đang mò vào trong ra, kiễng chân lấy vòi hoa sen. Muốn trả thù một
chút, cô vặn vòi sen tới mức lớn nhất, cố ý xối vào mặt Cố Lãng.

“Khục khục, em,” Cố Lãng
bị sặc, chống tay lên thành bồn đứng lên.

“Đáng đời, ai bảo anh lưu manh.” Quần áo của
Tiểu Mạn đều bị anh làm ướt, áo ngủ mỏng manh dính chặt lên người rất nặng,
nhiệt độ cơ thể lại cao nên cực kỳ khó chịu. Xả tóc giúp anh xong, Tần Tiểu Mạn
ném khăn mặt qua, “Anh tự lau tóc đi, em đi thay quần áo.” Chưa kịp đứng dậy,
cổ tay đã bị Cố Lãng kéo lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, hơi nóng từ chỗ bị anh
túm lấy lần theo cánh tay bò lên trên, chạy thẳng vào đại não.



Đã là đàn ông thì đều
quen với việc cướp đoạt, mặc kệ là anh ta nhìn vô hại cỡ nào. Đây là chân lý,
đối với đàn ông vừa nhìn đã thấy nguy hiểm, lại càng khục khục….

Tiểu Mạn bị Cố Lãng áp
vào cửa nhà tắm, sự đụng chạm khiến cô hít thở cũng thấy khó khăn, chỉ có thể
yếu ớt phản kháng, “Anh đừng, cha mẹ…”

Cố Lãng thẳng tay kéo
chiếc quần vải của cô xuống, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng mảnh mai, kéo cô
vào trong lòng. Thân thể Tiểu Mạn dính lấy người anh, vô ý đụng vào vết thương
của Cố Lãng.

Một viên đạn khiến tay
trái anh bị thương, nói nặng cũng không nặng, nhẹ cũng không phải là nhẹ. Bị
đụng như vậy, miệng vết thương đang khép lại bị nứt ra, đau khiến anh giật nảy
người.

“Xin lỗi.” Tiểu Mạn hoảng
sợ nhìn anh, “Làm anh đau sao?” vừa dứt lời, cô liền mắc cỡ muốn đánh vào đầu
mấy cái, lúc này, sao lại nhắc tới mấy cái… như vậy?

Cố Lãng thẳng lưng đụng
vào cô vài cái, thở hổn hển nói: “Đau lắm, đau chết đi được.” Vừa dứt lời liền
tuột chiếc quần phiền phức ra khỏi chân cô, ném lên sàn nhà đầy nước.

Nửa người dưới của cô đã
hoàn toàn trần trụi trước mắt anh, hai chân bị nâng lên lơ lửng khiến cô hoảng
hốt, “A” lên một tiếng hai chân thon dài đã quấn quanh thắt lưng gầy gò nhưng
đầy sức mạnh của người nào đó.

Trước lời mời gọi nhiệt
tình như vậy, bàn tay Cố Lãng lướt qua lưng cô, dừng lại ở trên gáy, gầm nhẹ

một tiếng, “Anh không nhịn được nữa.” rồi mạnh mẽ tiến vào.

Mặc dù vòng tay anh vẫn
đầy bao bọc và che chở, lần này anh thực sự rất tàn nhẫn, làn da non mịn của cô
bị anh đụng chạm đến tê dại. Anh thậm chí còn chưa cho cô có thời gian để thích
ứng đã bắt đầu thô bạo thâm nhập.

Trước đây, tuy rằng đã
quen cùng anh làm những việc này, vẫn đều rất có chừng mực. Còn bây giờ, anh
tuyệt đối không hề thương hoa tiếc ngọc, một chút rồi lại một chút tiến vào sâu
hơn. Anh gắt gao ôm lấy cô, tay chân quấn quýt không dời, chỉ muốn cứ như vậy
ôm cô vĩnh viễn, không bao giờ, không bao giờ nữa… buông tay.

Tiểu Mạn cuối cùng cũng
không chịu nổi, tiếng nói như vỡ ra cầu xin anh tha thứ, toàn thân cô tê dại.
Bàn tay anh chốc chốc lại vô cùng bất chính sờ soạng, trêu đùa khắp người cô.
“Đau, anh nhẹ thôi, chậm một chút!” Tần Tiểu Mạn đu trên người anh van xin. Cô
mắc cỡ chết đi được. Trong phòng cách âm không tốt, anh lại làm mạnh như vậy,
có muốn cho cô chút mặt mũi nào nữa không?

Cố Lãng nheo mắt nhìn
khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô, cúi đầu hôn cô, thừa lúc cô mở miệng ra để
nói, đầu lưỡi anh đi vào, nuốt lấy từng chút nước bọt. Môi anh vẫn còn dán trên
môi cô, mập mờ hỏi: “Nhớ anh không? Nha đầu.”

“Không nhớ, anh mau đi ra
đi!” Tiểu Mạn nghĩ một đường nói một nẻo, yếu ớt đẩy anh ra. Anh trái lại càng
đòi hỏi thêm, khiến cô cứ như vậy bao bọc lấy anh, yêu kiều phản ứng theo từng
chút, từng chút một thay đổi trong anh. Nhắm mắt lại, có thể cảm nhận rất rõ “chất
lỏng” của hai người dọc theo bắp đùi của cô trườn xuống, gặp không khí dần dần
lạnh lẽo, bám lấy chân cô. Người nào đó vẫn còn chưa đủ, tiếp tục gia tăng ma
sát.

Tiểu Mạn đột nhiên ôm
chặt lấy Cố Lãng, vùi mặt lên vai anh thở dốc.

Cô xong, nhưng anh vẫn
còn chưa xong đâu.

Quấn khăn tắm bao bọc lấy cô, Cố Lãng thong dong quay
về phòng ngủ. Phòng khách ở ngay bên cạnh, Tiểu Mạn cực kỳ căng thẳng, chỉ lo
cha mẹ không may đi vào.



Sau cuộc làm tình dữ dội
ấy, miếng băng trắng trên tay Cố Lãng đều thấm đỏ máu. Tiểu Mạn khoác áo vào,
vừa giận vừa thương xót, vội vã giúp anh thay băng.

Cô nhìn đống chai đống lọ
trong túi của anh, “Anh thành bác sĩ từ lúc nào vậy.”

Cố Lãng tựa người lên đầu
giường, ăn uống no say xong, rất thỏa mãn nói: “Phòng ngừa thôi mà.”

Tiểu Mạn khinh bỉ trừng
mắt nhìn anh, chậm rãi quấn băng lên tay anh, lo lắng hỏi: “Rốt cuộc thì anh
làm gì mà lại bị thương vậy? Còn nữa, mấy người lần trước đi theo Lục Nhược,
sao lại gọi anh là Nhị đương gia? Cố Lãng, anh rốt cuộc là ai?” Cô hỏi rất nghiêm
túc.

Cố
Lãng hơi sửng sốt, giơ tay lên vuốt má cô, “Anh là anh mà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận