Nhà Bên Có Sói

Tiểu Mạn lo sợ bất an gõ
cửa. “Đến đây.” Một giọng nói quen thuộc truyền đến khiến trong lòng cô nóng
lên, lo nghĩ tích trong lòng mấy hôm nay, cùng phẫn nộ, bi thương chỉ vì giọng
nói kia mà lập tức tiêu tán, chỉ còn lại cảm giác ấm ức không chịu nổi.

Cửa mở, “Tiểu Mạn, sao em
lại tới đây?” Trên mặt anh không hề có vẻ ngạc nhiên sung sướng như cô đoán,
trái lại còn muốn trốn tránh, có vẻ như xấu hổ, âm cuối đột nhiên chùng xuống.

Lo lắng trong lòng Tiểu
Mạn lại một lần nữa chậm rãi phình ra, cười miễn cưỡng, “Em tới tìm anh, không
chào đón sao?”

Anh hất tay tỏ vẻ lơ
đãng, do dự nói: “Nghe lời, đợi anh một chút rồi sẽ giải thích với em.” Nói
xong liền muốn đóng cửa.

Tiểu Mạn đi trước một
bước, chặn cửa lại, đẩy ra, “Em có thể vào ngồi một chút được không?”

“Lãng, ai vậy?” một giọng
nói thanh thoát truyền đến, một mỹ nữ mặc áo ngủ đi qua, đầu tiên là cực kỳ tự
nhiên túm lấy cánh tay anh, sau đó nũng nịu nép vào lòng anh, hơi nghiêng đầu,
gắt gỏng: “Cô ấy là ai vậy?”

Thân thể anh cứng đờ, sau
đó lại bình thường trở lại, quay sang Tiểu Mạn cười dịu dàng, “Là người thân
trong nhà.”

Trái tim Tiểu Mạn gần như bị xé rách ra thành từng
mảnh, lảo đảo lùi về phía sau vài bước, thiếu chút nữa thì ngã ra khỏi sân
khấu. Cánh tay đang vòng bên hông mỹ nữ khẽ nhúc nhích, tựa hồ vẫn giống như
trước đây ôm lấy cô, thế nhưng, cuối cùng cũng chỉ khẽ động mà thôi. Từ nay về
sau, anh sẽ ôm một người khác.




Âm nhạc đau buồn vang lên,
Tiểu Mạn và Cố Lãng mặt đối mặt ngồi ở một quán cà phê. Nước mắt của cô không
ngừng rơi, tí tách từng giọt rơi vào ly cà phê, nổi lên một vòng bọt nước ưu
thương.

“Xin lỗi.” Sau một lúc im
lặng, Cố Lãng cứ như vậy nói ra hai chữ.

“Anh vì sao, vì sao lại
có thể đối xử với em như vậy?” Tiểu Mạn che mặt, thế nhưng, nước mắt vẫn không
thể giữ lại, theo kẽ tay chảy xuống. Vốn dĩ, chỉ là muốn một lời giải thích, có
thể đó là hiểu lầm, anh có nỗi khổ tâm không chừng. Vốn dĩ, cô muốn trấn định
một chút, tối thiểu, cho cô giữ lại chút tôn nghiêm gầy còm. Thế nhưng, cô
không có cách nào khác, ai bảo cô yêu anh đến mức hèn mọn như vậy? đến mức
không hề giữ lại, hoàn toàn không chừa cho chính mình một đường lui.

Anh cúi người cầm khăn
tay giúp cô lau nước mắt.

“Không cần!” Tiểu Mạn
kích động đứt lên, giơ tay tát anh “Bốp” một cái. Anh không tránh, khăn tay rơi
xuống sàn nhà, vải trắng bị nhuộm nâu, tựa như vệt máu khô cạn.

Bàn tay anh xấu hổ lưu
lại giữa không trung, thật lâu, cho tới tận lúc người vẫn ngồi trước mặt anh đã
bước ra khỏi cửa, anh vẫn ngồi ngây như phỗng. Chậm rãi, mười ngón tay bấu chặt
lấy lòng bàn tay, anh đã sai rồi sao?

Trời mưa suốt đêm.

Tần Tiểu Mạn ngửa đầu hứng lấy những giọt mưa. Gạt đi
những giọt nước mắt đau lòng, thất tha thất thểu, không may trượt chân, đúng
lúc ấy, một chiếc xe tải hạng nặng trờ tới….. Sau đó…..




“Sau đó, cậu muốn xuyên
qua nữa phải không? Tốt nhất là xuyên vào cái thế giới trọng nữ khinh nam, gặp
một gã giống hệt Cố Lãng, ngày nào cũng chà đạp đùa bỡn để giải hận?” An Nhiên
thực sự không nghe nổi Tiểu Mạn cứ ngồi đó phán đoán lung tung, không khách khí
cắt ngang, móc di động ném sang, “Này, gọi điện thoại hỏi một câu không phải là
xong sao? Lau khô nước mũi đi, đừng làm chuyện mất mặt nữa!”

Đậu Phụ và Nhâm Suất, vì
lo lắng mà đi theo, nhìn nhau, tiếp tục im lặng. Họp lớp cuối cùng kết thúc chỉ
vì một tờ báo. Đại tỷ Đậu phụ bây giờ đặc biệt muốn hành hung cái người mua tờ
báo chết tiệt kia một trận. Tiểu Mạn vừa thấy nó xong, khí lạnh bốc lên tận
trời, uống liền hai chén rượu, cầm lấy túi xách, bỏ lại một câu “Đi WC.” rồi
mất dạng.

Đậu phụ cho rằng cô trong
lòng khó chịu, vào nhà vệ sinh một lúc thôi, cũng không để ý. Cũng may Nhâm
Suất vội vàng kéo cô đi tìm Tiểu Mạn. Cô mới biết hóa ra Tiểu Mạn nhà mình sắp
tu thành chánh quả, bị đả kích như vậy, đạo hạnh “ngàn năm” xem ra bị hủy bỏ
mất rồi.

Hai người đi theo cô tới
sân bay, phát hiện ra cô muốn mua vé máy bay đi Mỹ. Hình như quên mất không
mang tiền, cô lục túi trái, túi phải, cuối cùng đưa một tấm thẻ màu xanh ngọc
cho nhân viên sân bay. Cô nhân viên vốn ngạo mạn, khinh thường, vừa thấy tấm
thẻ đã bật người đứng dậy, hai tay cung kính đưa vé cho Tiểu Mạn.

Đậu Phụ và Nhâm Suất đuổi
theo, sau đó, chẳng biết cái cô tên An Nhiên này từ đâu chui ra, phong tỏa sân
bay, lôi Tiểu Mạn về. Tiểu Mạn vừa ngồi xuống đã bắt đầu khóc, kể lể tuốt tuồn
tuột mấy cái suy đoán bi thảm nhất mà cô nghĩ ra được.

Nhâm Suất không ngờ lại

rơi vào tình huống này, xấu hổ sờ sờ mũi nhìn đi chỗ khác. Đậu Phụ âm thầm cảm
phục An Nhiên, nhìn cô dáng người thấp bé, gầy teo, không ngờ lại có khí thế
như vậy. Một chiếc áo da màu đen, bên trong mặc áo len cao cổ đỏ rực, tóc nâu
uốn xoăn xõa trên vai, tựa như đối nghịch với màu mắt đen thuần khiết. Chậc,
cái này mới gọi là đẳng cấp. Nói rồi cúi đầu nhìn Tiểu Mạn khóc lóc thê thảm,
lắc đầu, cái này gọi là chênh lệch.

“Mình không gọi đâu!”
Tiểu Mạn thút thít, cầm khăn tay chùi nước mũi, “Mình chờ anh ấy, anh ấy cho
mình, cho mình một lời giải thích.” Ánh mắt đột nhiên trống rỗng rồi lại đùng
đùng đứng dậy, “Đừng cản mình, mình muốn đi để hỏi cho rõ!”

An Nhiên đẩy cô ngồi
xuống, “Bạn bình tĩnh chút không được sao? Cứ như bạn, cả ngày khóc lóc, thì
đòi tranh giành cái gì với ai?”

Tiểu Mạn lại càng nghẹn
ngào, “Cần gì phải tranh giành với ai, mình mới không cần anh ta!” Bây giờ, cô
cảm thấy mình thất bại vô cùng. Tô Lê Thâm thì bị người ta ngấm ngầm thông đồng
với nhau đuổi đi rồi, Cố Lãng thì ở cùng với người khác, cả chuyện đính hôn
cũng đăng báo luôn.

Nỗi buồn đổ lỗi cho
người. Đó chính là cảm giác của An Nhiên bây giờ. Cô có đọc qua tờ báo, đoán
rằng chắc chắn sẽ xảy ra chuyện này. Hiếm khi An Nhiên mở miệng cầu xin mình,
Nam Tịch Tuyệt chỉ hận chính mình không thể lái máy bay đưa cô đi, không thèm
để ý tới ai, mặc sống mặc chết phong tỏa sân bay để vợ mình tìm người. Cô vuốt
vuốt tóc, mở di động của Tiểu Mạn, tìm số của Cố Lãng.

“Nghe đi này!”

Tiểu Mạn hoảng hốt nhận
điện thoại, vừa đặt tai nghe chưa được một phút đồng hồ, đã giơ tay bụm miệng,
lập tức cúp máy.

“Sao vậy?” An Nhiên nhìn
vẻ mặt tuyệt vọng của cô, lo lắng ngồi xuống hỏi. Trong cuộc đời đen tối của
mình, nhờ có cô bạn ngốc nghếch này cho cô thêm sức mạnh, cô mới có thể chống
đỡ được. An Nhiên vốn không phải loại con gái hiền lành, đối nhân xử thế cũng
sắc bén, có điều, chỉ có Tiểu Mạn là cô xem như bạn tốt nhất của mình.


“An An!” Tiểu Mạn ôm lấy
cô khóc lớn, “Là, là con gái nghe điện thoại! Mình phải làm sao bây giờ?” Bây
giờ ở bên Mỹ đang là nửa đêm mà!

Khi chúng ta lớn lên, có
những nỗi đau mà ngay cả người thân trong nhà cũng không cách nào chia sẻ, nói
chi là bạn bè?

Ánh mắt An Nhiên trở nên
lạnh lẽo, vỗ vai an ủi cô: “Đừng khóc, về chỗ của mình ở tạm đi.” Rồi quay lại
nói với Đậu Phụ, “Phiền bạn giúp mình nói với cha mẹ cô ấy một tiếng, bảo rằng
cô ấy qua chỗ mình chơi.”

Đậu Phụ kinh ngạc gật
đầu, nhìn cô đỡ Tiểu Mạn rời đi, tự dưng buột miệng thốt ra một câu: “Xin lỗi,
chúng ta từng gặp nhau ở đâu phải không?”

An Nhiên sửng sốt, cười
nói: “Mình là bạn hồi đại học của Tiểu Mạn, có lẽ lúc bạn đến thăm cô ấy có gặp
qua chăng?”

Nam Tịch Tuyệt dẫn theo
người chờ bên ngoài sân bay, thấy An Nhiên và Tiểu Mạn đi ra, vội vã chạy ra
đón. Người qua đường thấy một bọn họ khí thế bức người lại vây quanh hai cô gái
không khỏi mướt mồ hôi.

“Làm sao vậy, cô ấy không
sao chứ?” Nam Tịch Tuyệt dịu dàng hỏi. Mấy gã theo sau anh không khỏi toát mồ
hôi hột, đại đương gia gần đây dịu dàng phát khiếp =.,=!

An Nhiên né tránh bàn tay
anh, không khách khí mắng: “Anh em các người, con mẹ nó, chẳng được lấy một
người tốt. Nói cho lão nhị các người biết, dám bắt nạt Tiểu Mạn, đừng mong tôi
để yên!”

Bị mắng mỏ một trận, đám
người kín đáo lau mồ hôi.

Nam
Tịch Tuyệt ngậm bồ hòn làm ngọt, gật đầu ngoan ngoãn đáp: “Biết rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận