Nhà Bên Có Sói

Lúc trở về, Nam Tịch
Tuyệt thấy thời tiết không tốt lắm, tự mình lái xe đưa hai người về thành phố
S. Thấy An Nhiên có vẻ giận, anh vội thêm vào: “Đi đường cao tốc, không thể
nhanh bằng ngồi máy bay được.”

An Nhiên đỡ Tiểu Mạn ngồi
vào trong, Tiểu Mạn lăn qua lăn lại cũng mệt mỏi, dựa đầu vào vai An Nhiên ngủ,
miệng vẫn còn thì thào: “Thạch tín, thuốc trừ sâu DDVP” các loại… Nam Tịch
Tuyệt mở điều hòa trên xe, nghĩ ngợi một chút, cũng cởi áo khoác ra đưa cho An
Nhiên.

Áo da hàng hiệu, có thể
nhìn thấy lớp lót bằng lông cao cấp mềm mại màu nâu nhạt. An Nhiên quay đầu
nhìn ra ngoài cửa sổ, cắn môi không thèm nhận.

Tiếc là cô đã quên, người
nào đó bản tính ương ngạnh, quen ép buộc người khác. Thấy cô không nhận, Nam
Tịch Tuyệt đứng dậy, nhanh chóng chặn lấy hai bàn tay cô vung lên, khoác áo vào
cho cô cẩn thận mới buông.

Chờ anh ngồi lại ghế lái,
An Nhiên giận dỗi muốn cởi áo ra. Nam Tịch Tuyệt nhìn qua kính chiếu hậu, ho
khan một tiếng, “Chú ý giữ ấm, Lâm Lâm buổi tối ngủ với em, lỡ như em bị cảm…”
dừng lại một chút đầy ý tứ. Sau đó thỏa mãn thấy người nào đó mặt mũi nhăn nhó
mặc áo trở lại. Tuy rằng phân nửa cái áo choàng lên người Tiểu Mạn, thế nhưng,
dù sao cũng vẫn cảm thấy mùi của anh.

Nam Tịch Tuyệt vô thức
nhìn bàn tay phải của mình, mới vừa rồi, ngón cái hình như chạm vào tóc cô. So
với ký ức của mình, tóc cô mềm mại hơn nhiều. Thật ra, hai người bọn họ mấy
tháng qua ở gần nhau nhưng không hề đụng chạm lấy một lần.

Ba người, ba tâm trạng
quay về biệt thự của Nam Tịch Tuyệt ở thành phố S. Tiểu Mạn xoa xoa đôi mắt
sưng đỏ theo An Nhiên đi vào, hoàn toàn quên mất phải cảm thán sự xa hoa ở cái
chốn này.

An Lâm Lâm đã học xong

bài, ngồi bò trên sàn nhà chơi xếp gỗ. Thấy “Man Ngư” tới thì rất thích thú,
lon ton xách váy chạy tới, túm lấy chân cô, “Man Ngư, dì tới thăm cháu đúng
không?”

Tiểu Mạn mở to đôi mắt
sưng đỏ, cúi đầu nhìn cô nhóc bé nhỏ, khàn giọng nói: “Ừm, Man Ngư tới chơi với
con.” Rồi ngồi xuống ôm lấy cơ thể bé nhỏ mềm mại ấy vào lòng, “Nhưng mà Man
Ngư hết pin rồi, phải làm sao bây giờ?”

An Nhiên lắc đầu một cách
bất đắc dĩ, ôm lấy Lâm Lâm, “Được rồi, dì Mạn của con đang mệt, muốn đi nghỉ.
Lâm Lâm ngoan, chơi một mình nhé.” Nhìn Tiểu Mạn đau khổ, cô cũng thấy đau
lòng, nắm lấy tay cô, “Vào phòng mình ngủ đi. Có gì mai tính.”

An Lâm Lâm vốn dĩ rất
thích Tiểu Mạn, nhiệt tình chạy tới lay lay tay cô, “Man Ngư, vào phòng con ngủ
đi. Phòng con lớn lắm. Giường ngủ cũng mềm ơi là mềm!”

An Nhiên ghen tị: “Vậy mẹ
ngủ ở đâu?”

Lâm Lâm chỉ Nam Tịch
Tuyệt: “Mẹ ngủ với cha đi.” Rồi kéo tay Tiểu Mạn, ân cần dẫn cô lên phòng mình,
“Man ngư, ở đây này, ở đây này.”

Tiểu Mạn mất hồn đi theo
cô nhóc.

“Lâm Lâm xem ra rất thích
Tiểu Mạn.” Nam Tịch Tuyệt nãy giờ vẫn im lặng mở miệng nói.

“Ừm.” An Nhiên gật đầu,
nghiêng mặt nhìn theo, ánh mặt trời chiếu lên người cô, có vẻ đau thương nào đó
không gì sánh nổi, “Tôi không phải người mẹ tối. Lúc đó, thân thể không khỏe,
tính tình cũng xấu, đều là nhờ Tiểu Mạn chăm sóc cho nó.”

Đây là lần đầu cô chủ
động nói đến chuyện tình lúc bọn họ xa nhau, Nam Tịch Tuyệt lẳng lặng nghe,

mong cô nói thêm điều gì, có phải không, như vậy anh có thể gần cô thêm một
chút? Thế nhưng, An Nhiên vẫn yên lặng, nhất thời, cả hai đều không nói gì.

Cô đi tới điện thoại bàn,
nhấc máy bấm số của Cố Lãng.

“Xin chào.” Là giọng nữ.

An Nhiên cười lạnh một
tiếng: “Quả nhiên là cô, Nam Cung Yến.”

Bên kia dừng lại một
chút, rồi kinh ngạc nói: “An tiểu thư.”

“Là tôi,” An Nhiên lạnh
lùng, “Nói cho cô biết, đừng cố lợi dụng Cố Lãng. Mục đích của cô cũng chỉ là
muốn khiêu khích Nam Cung Quân Như trở về mà thôi. Cố Lãng đâu? Cô cầm điện
thoại của anh ta làm gì?”

Ngón tay thon dài tinh tế
cầm lấy điện thoại, liếc mắt nhìn người đàn ông đang nằm trên giường thần chí
không rõ, cười nói: “Anh ta ở cùng một chỗ với tôi. Đang ngủ, không mặc quần
áo, xem ra là mệt muốn chết rồi.”

An Nhiên nghẹn giọng, tức
giận trào lên, muốn gào thét một trận.

“An Nhiên, cô cũng đừng
có khinh thường Nam Cung Yến tôi.” Giọng người kia dù trong trẻo nhưng lại lạnh
lùng không gì sánh được, “Cố Nhị đương gia mấy hôm trước không biết vì sao muốn
kéo lê cánh tay thương tật về nước, bây giờ vết thương bị nhiễm trùng, cơ thể
nhiễm lạnh, hôn mê bất tỉnh rồi. Dù sao tôi cũng là bác sĩ, cứu người là trách
nhiệm của tôi.”

“Anh ta không tự tới bệnh

viện được sao?” An Nhiên phẫn nộ.

“Ai biết được?” Nam Cung
Yến nghe được giọng nói tức giận của An Nhiên, tâm tình đột nhiên tốt hẳn lên,
“Aron gọi điện trực tiếp cho tôi, nói Nhị đương gia tôn kính nhà hắn đang xách
hành lý đi thì đột nhiên ngất xỉu. Mạng của anh ta bây giờ mà nói thì rất đáng
giá. Tôi thấy chết mà không cứu được sao? Được rồi, nói chuyện với cô, cô biết
được cũng chỉ bát nháo lên thôi. Có điều, anh ta thực chu đáo nha, biết tôi
thích nhất hoa tu-lip.” Nói đến đây, giọng nói Nam Cung Yến đột nhiên trầm
xuống, ưu thương khô cằn trong lòng chậm rãi sinh sôi, “Xem ra vợ anh ta phải
rất hạnh phúc, ngay cả trong mơ cũng vẫn lo lắng cho cô ta. Tiểu Mạn là ai? Bạn
cô phải không?”

Nghe như vậy, An Nhiên
thở dài nhẹ nhõm, tốt quá, chỉ là hiểu lầm thôi. Nhớ tới Nam Cung Yến từ trước
tới nay trước sau như một, lo lắng, “Bảo anh ta tỉnh dậy thì gọi điện cho Nam
Tử, vợ anh ta sắp sinh rồi!”

Nam Tịch Tuyệt ngồi bên nghe không nhịn nổi, phì cười.
Đã bao lâu rồi, không nhìn thấy vẻ nghịch ngợm này của cô ấy? An Nhiên trừng
mắt nhìn anh một cái.



Lúc Cố Lãng tỉnh lại, Nam
Cung Yến chuyển lại nguyên văn lời của An Nhiên. Anh vốn đang híp mắt vội ngồi
bật dậy, loạng choạng vơ lấy quần áo mặc đòi đi ra ngoài.

“Ha ha, thật không giống
anh tẹo nào.” Nam Cung Yến cười nhạo nói, “Anh bị ngu à?”

Nghe lời cô ta, Cố Lãng
từ từ trấn tĩnh lại, vỗ đầu, “Chết tiệt, sốt tới mức đần cả người!” Đêm 30 vừa
mới… với cô ấy xong, làm sao lại nhanh vậy! Có điều, anh vuốt vuốt ngực, tim
vẫn còn đập thình thịch, cứ như muốn nổ tung lồng ngực ra luôn. Anh rất nhớ cô,
chỉ nghĩ đến thôi đã thấy nhức nhối toàn thân rồi.

Cố Lãng trở lại trên
giường, Nam Cung Yến nhét cặp nhiệt độ vào miệng anh, có chút lo lắng: “Sao vẫn
chưa hạ sốt chứ!”

Anh cáu kỉnh lôi cặp
nhiệt độ ra, khẽ động đậy cánh tay trái: “Có sao đâu mà phải nhăn mặt!”


“Đừng lộn xộn, vết thương
bị sưng to! Phải nghỉ ngơi hai ba ngày.”

Cố Lãng lấy di động gọi
điện thoại cho Aron, “Tôi phải về nước, ngay-lập-tức!” Đảo mắt thấy Nam Cung
Yến muốn nói cái gì, không nhịn được phất tay, “Đừng cản anh, anh phải về kết
hôn!”

Nam Cung Yến tự tiếu phi
tiếu nhìn anh, “Trước đây người ta theo đuổi anh, giờ anh lại theo đuổi cô ta,
có ý gì đây?”

Cố Lãng chậm rãi mặc quần
áo, “Sau đó, làm thành một vòng tròn. Nha đầu kia, mỗi lần nhìn thấy anh
đều quay đầu chạy, cô căn bản không biết…”

“Không biết cái gì?” Nam
Cung Yến hiếu kỳ hỏi.

“Không có gì.” Cố Lãng lắc lắc đầu, đầu óc bây giờ hãy
còn đau nhức, cũng chẳng cầm theo cái gì, bỏ di động vào túi áo đi ra ngoài, ra
tới cửa, làm như vô tình nói vọng lại: “Quân Như ở Tú Sơn, có lẽ bây giờ đã
xuất gia rồi.”



Tần Tiểu Mạn tựa như âm
hồn bất tán, mỗi ngày đều phất phơ bay qua bay lại trong nhà Nam Tịch Tuyệt.
Lâm Lâm bám theo cô mãi cũng phát rầu, học người lớn cau mặt nhíu mày tựa như
bà cụ non. Nam Tịch Tuyệt cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi An Nhiên: “Không
nói cho cô ấy sao?”

An Nhiên cau mày nhìn cô,
“Cô ấy không cho em nhắc tới Cố Lãng, vừa đụng tới là khóc. Em vẫn chưa tìm
được cơ hội.”

Nam Tịch Tuyệt dè dặt:
“Tiểu Nhiên, không phải là em cố ý trả thù đấy chứ?”

Tiểu
Nhiên? Trong lòng An Nhiên đột nhiên nóng lên, khóe mắt cũng cay cay. Bỏ đi…,
“Không có, em không phải cái loại ác nhân như thế.” Tuy rằng, nợ cũ nợ mới của
cô với Cố Lãng cô còn chưa thèm tính sổ đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận