Nhà Bên Có Sói

Cho tới khi màu hồng
trong đầu óc ngả ngớn nhạt dần, thần trí của Tiểu Mạn cũng dần thanh tỉnh, hô
hấp cũng dễ dàng hơn, Một luồng nhiệt ấm áp di chuyển trên thân thể, lưu lại
tiếng thở dốc thoải mái của ai đó…

Mí mắt cô giật giật, muốn
nâng lên lại hạ xuống, nhất thời tinh thần vẫn chưa hoàn toàn phục hồi. Chắc là
đang nằm mơ… Dường như trong mơ cô đã biến thành một con mèo lưu manh xấu xa,
bám riết lấy Cố Lãng không chịu buông tay. Mỗi tấc da thịt đều bị dày vò, bởi
vì không đạt được thứ mình muốn, liền rất hăng hái muốn chiếm đoạt, kết quả hai
tay, a, cô thử động đậy một chút, vẫn đang còn. Sao tự nhiên lại nghĩ bị anh
chặt đứt hai tay a, khó động đậy quá. Sau đó, sau đó, hình như là dính lấy trên
người anh lăn qua lăn lại đến lúc mồ hôi nhễ nhại mới thực sự hết sức lực.

“Tiểu Mạn, em thấy sao?”
giọng Cố Lãng nghe có phần mờ mịt. Tiểu Mạn rốt cục cũng mở mắt ra nhìn người
đang ngồi bên nàng, rồi lại vội vã nhắm mắt lại. Trái tim “thình thịch” đập
loạn xạ. Vừa rồi nhìn qua, có vẻ như đang ở bệnh viện, ế, vậy cái cảnh dâm đãng
ngập trời kia chẳng lẽ là thật sao? Ông trời ơi, Tiểu Mạn kéo chăn định che mặt
lại, bản thân rõ ràng rất sảng khoái, chỉ sợ là Cố Lãng không được thỏa mãn, lỡ
để anh biết tỉnh lại rồi, có khi lại bị anh tìm cơ hội, chẳng phải bị anh luyện
tới chết sao!

*Ôi má ơi, Mạn tỷ chong
xáng của em =))*

Chăn còn chưa kéo lên đến
măt liền bị chặn lại. Tần Tiểu Mạn mở mắt nhận mệnh, cực kỳ xấu hổ nhìn bàn tay
thon dài, khớp xương rắn rỏi, đặt lên mặt, che mất một phần ánh sáng, ôi cái
bàn tay giống trong mơ, thực sự là… khêu gợi muốn chết. A a a, chỉ dựa vào mỗi
bàn tay đã dụ dỗ dục niệm của cô, cô thật là phải đi ăn chay rồi. Tần Tiểu Mạn
che mặt, xấu hổ rồi lại xấu hổ.

Chủ nhân của bàn tay kia
rất không phối hợp giật hai bàn tay đang che mặt của cô ra, khuôn mặt tuấn tú
gần trong gang tấc, đến cả hơi thở cũng có thể cảm nhận rất rõ, “Sao mặt lại
bắt đầu đỏ rồi? Nam Cung Yến, lại đây xem xem, hay là thuốc lại tái phát?”

Tiểu Mạn kinh ngạc nhìn
nữ bác sĩ mặc blouse trắng lại gần. Một hơi nóng có vị chua xót từ tận
đáy lòng phun thẳng lên lồng ngực, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của cô. Cô đố kỵ
rồi nha!

Vừa đẹp lại vừa có khi
chất, trời lạnh mà mặc một cái váy ngắn chưa đến đầu gối, da thịt trắng nõn

thật là dụ người. Bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo blouse trắng, trang phục phô
bày hấp dẫn. Đã thế, cô ta lại vô cùng tự nhiên kéo tay Cố Lãng, vô cùng
thân thiết đụng chạm với anh, cười nói: “Có phải là lại bất tỉnh nữa không?”

Cố Lãng nhíu mày giục:
“Mau nhìn xem!”

Nam Cung Yến khom lưng
tới trước mặt Tiểu Mạn nhìn một chút, rồi lại túm lấy cổ tay cô, nghiêm túc
nói: “Ừm, tim đập quá nhanh, máu vận chuyển quá nhiều, chảy ngược lên não, bệnh
trạng thật đúng là…”

“Là sao?” Không đợi người
trả lời, Cố Lãng đã không chút thương tiếc đẩy cái cô bác sĩ xinh đẹp kia ra,
nắm cổ tay Tiểu Mạn, đỡ cô dậy, dịu dàng ôm vào lòng, “Tiểu Mạn, là anh không
tốt! Đều tại anh, anh không nên lừa em. Mấy người kia đều là bạn anh quen ở bên
này, bọn họ biết em từ chối anh mới cố ý giúp anh đem em trở về. Không ngờ lại
làm em bị thương. Anh là đồ khốn nạn, là anh không xứng với em. Xin em nghìn
vạn lần đừng có việc gì! Bây giờ em không chỉ có một mình nữa, cố gắng lên,
không phải vì anh, cũng là vì cục cưng của chúng ta, Tiểu Mạn…”

Tiểu Mạn hoảng sợ, bánh
răng thần kinh trong đầu gian nan khô khốc quay vài vòng, rốt cuộc cũng tiêu
hóa được ý tứ của Cố Lãng. Hóa ra bọn cướp cô gặp đều là bạn của Cố Lãng. Chỉ
là, cô nghi hoặc nhìn chằm chằm người đàn ông đang ôm mình liên tục lầm bầm,
phản ứng như vậy có phải là Cố Lãng không đấy? Không phải bình thường anh sẽ
thản nhiên lạnh lùng một câu: “Tỉnh là tốt rồi.” sao?

Nam Cung Yến dở khóc dở
cười lắc đầu, lụ khụ vài tiếng, “Em nghĩ cô ấy không việc gì nữa đâu. Mới vừa
rồi đỏ mặt,” dừng một chút, nhìn bộ dạng ngơ ngác của Cố Lãng, vội bổ sung,
“Khoa học gọi là xấu hổ.” Cô bất đắc dĩ lắc đầu, “Aron tuy rằng luôn luôn thâm
độc, có điều cũng không phải kẻ không hiểu chuyện. Rượu kia không hại gì, bên
trong còn có thành phần an thai, nói chung, vợ con anh đều rất bình an. Nhưng
mà anh,” cô ác ý mím môi, cười nặng nề, “có cần phải sợ hãi đến mức đấy không?”
Nam Cung Yến cho rằng, với cá tính của Aron, ngoài việc giúp Cố Lãng một tay,
chắc chắn sẽ nhân tiện báo thù một tẹo. Thật ra, Cố Lãng hào hiệp ném nguyên
bang C lớn như vậy vào tay Aron, trái lại làm hắn mất đi tự do nên mới tới đòi
nợ.

Cố Lãng chậm rãi đẩy Tiểu
Mạn ra, đỡ lấy hai vai cô tỉ mỉ nhìn một lượt, cúi đầu tựa lên trán cô, sau đó
nắm lấy cái cằm cô giơ lên, nghiêng trái nghiêng phải nhìn một lúc lâu mới thở
phào nhẹ nhõm, rồi lại ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tiểu Mạn,

“May là không có việc gì.”

Chua xót tích tụ trong
lòng Tiểu Mạn thoáng cái bị một cỗ nhiệt khác mạnh mẽ xâm chiếm, một dòng nước
ấm áp từ trong lòng theo từng mạch máu đến từng dây thần kinh, truyền tới đầu
ngón tay, mũi chân, thậm chí mỗi sợi lông tơ cũng rất ấm áp.

Lúc này, cô nghĩ nói cái
gì cũng là thừa, chỉ chậm rãi vòng tay qua ôm lấy anh, chậm rãi xiết chặt lại
trấn an người đàn ông vốn mạnh mẽ lại ở trước mặt cô yếu đuối, hoảng loạn.

Nam Cung Yến cười cười
rời đi, trong lòng dâng lên nỗi xót xa, yêu thích và cả ngưỡng mộ. Nếu như, nếu
như cô có thể tựa như người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh thì thật tốt. Có
thể như vậy, vòng tay ấm áp dày rộng kia còn có thể là của cô. Cô lặng lẽ đi ra
ngoài.

Hai người cứ như vậy im
lặng hồi lâu, Tiểu Mạn muốn rời ra, Cố Lãng lại không chịu buông tay, vùi đầu
nơi hõm cổ cô mà hôn, đôi môi vẫn còn hơi run rẩy. Tiểu Mạn nghẹn ngào kêu lên:
“Cố Lãng, em…”

Cố Lãng cuối cùng cũng
buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Tiểu Mạn, anh muốn nói chuyện thẳng
thắn với em.”

Giọng nói của anh rất
nghiêm túc, Tiểu Mạn chợt căng thẳng, “Chuyện gì vậy?”

Anh lần tay bên hông, lôi
bên trong bao da một khẩu súng đưa cho cô xem, thẹn thùng nói: “Đây là đồ
thật.”

Nhìn mặt Tiểu Mạn không
biểu tình, Cố Lãng cho rằng cái này chưa đủ sức thuyết phục, đành mặt dày tiếp
tục nói: “Anh, anh thực sự không phải người tốt. Ra nước ngoài thì quen biết
Nam Tử rồi vào công ty của anh ta, cùng tiểu tam giúp hắn thống trị bang C,”
anh hơi cúi đầu, cong một ngón tay gãi gãi mũi, “Em biết mà, đàn ông vốn thích
tranh đoạt.” Thấy Tiểu Mạn nhìn anh không chớp mắt, đành cắn răng, “Anh, ngoại
trừ là tổng giám đốc lăng hiên, cũng là lão đại bên này. Nói trắng ra, là xã
hội đen!”

“Có điều,” Cố Lãng mất bò

mới lo làm chuồng thêm một câu, “Mấy hôm trước, anh đã đem toàn bộ quyền lực
giao cho mấy người Aron, Tiểu Vũ, hiện tại, anh xuất thân trong sạch, chức vị
cũng trong sạch. Chỉ là muốn giải quyết xong rồi mới trở về lấy em.”

Tiểu Mạn đẩy anh ra,
khoác thêm áo xuống giường.

Vẻ mặt Cố Lãng buồn bã,
ánh mắt vỡ vụn thành từng mảnh, bỗng dưng thấy lạnh ngay cả khi trong phòng có
điều hòa. Tiểu Mạn bên cạnh ngồi chồm hổm đi giày, cái cổ trắng nõn cúi xuống.
Cố Lãng nắm chặt tay, quả nhiên, anh bị người ta ghét bỏ rồi. Không cam lòng bỏ
thêm một câu: “Anh không có giết người.” Nói xong lại càng thêm ủ rũ, thế
nhưng, mấy chuyện dính tới pháp luật cũng từng làm, thỉnh thoảng còn trái pháp
luật một tí.

Tiểu Mạn cần thận chống
tay vào mép giường đúng lên, nhìn quanh một chút. Cố Lãng thấy cô lảo đảo, giơ
hai tay ra định đỡ, có điều vẫn không dám chạm vào. Anh biết Tiểu Mạn trước tới
giờ yêu thích chính nghĩa, bây giờ lại đụng phải người hắc bạch bất phân, xám
xịt như anh….

“Dạ dày có đau không?” Cố
Lãng thấy cô ôm bụng, khẩn trương hỏi.

“Cố Lãng,” Tiểu Mạn
thương cảm nhìn anh, “WC ở đâu?”

“Ở bên kia.” Cố Lãng ngơ
ngác chỉ vào đầu bên kia của phòng bệnh.

“Chân em đau,” Tiểu Mạn
dựa vào lòng anh, “Anh bế em đi.”

Cố Lãng ngốc nghếch đờ ra một chút, cứng ngắc ôm lấy
cô lại phòng vệ sinh, cô có ý gì? Anh đem gốc gác ngọn ngành kể cho cô, cô lại
không phản ứng? Không phải là nên lạnh rung lên sao? Sau đó kêu cái gì “Anh là
người xấu, không xứng làm cha!” Anh lắc đầu, đúng là phải như thế!

Vừa mới cúi đầu, Tiểu Mạn
đã dướn lên cắn vào môi anh. Lực không lớn, môi bị hàm răng trắng đều đặn của
cô chạm vào, ngứa, có chút đau nhức. Cố Lãng cẩn thận không đáp lại.

Trong tưởng tượng tình
cảm nồng nàn lại quay về, Tiểu Mạn ngượng ngùng buông ra, đỏ mặt nói: “Anh, anh
không phải nói… dù sao thì.. anh.. vẫn là anh mà, như, như vậy cũng được rồi.”
Nói xong, cô thầm hận mình ăn nói vụng về. Muốn nói gì đó sâu sắc, mà lại chẳng
biết nói thế nào. Aizzz, tác hại của việc học kém văn đây mà!

Cố Lãng nóng bỏng nhìn
cô, cứ như đang hận không thể nuốt cô vào trong bụng. Tiểu Mạn vội nói: “Em
muốn đi WC, nhịn lâu không tốt cho sức khỏe.”


Con sói già ruột gan được giải tỏa tức tốc bế thỏ mạn
đang ôm trong bụng em bé đi vào nhà vệ sinh.



Bệnh viện tốt nhất bang
C, hai người đàn ông cởi trần, dáng người cao ráo, khiêng một bó toàn
cành hoa trơ trụi quỳ gối trước phòng bệnh 209 khoa phụ sản. Một người mặt mũi
thanh tú khiến người ta yêu thích, một người đeo kính đen, ra vẻ hung thần ác
sát.

Kính đen lo lắng hỏi: “Có
thật là An tiểu thư nói như vậy không? Làm như thế này Nhị đương gia sẽ tha cho
chúng ta?”

Tiểu Vũ bị người ta nhìn
đỏ mặt tía tai, dù gì hắn ở bang C cũng thuộc hạng kiêu hùng, thế mà phải lưu
lạc đến bực này. Hu hu~… Hạ giọng nói: “Ngươi nói nhỏ thôi, không sai, cứ như
vậy, An tiểu thư nói chịu đòn nhận tội, chắc chắn sẽ được giảm nhẹ. Nhị
đương gia chọn hoa toàn chọn những bông trong số những cây già nhất, gai nhọn
nhất, giết chết người mất.” Nhìn kính đen vẫn còn có chút nghi hoặc, Tiểu Vũ cả
giận nói: “Ta đã giúp ngươi tỉa bớt gai đi, còn dám hoài nghi uy tín của ta
sao, hử!”

Kính đen không nói gì chỉ
nhún vai, thực sự là phải quỳ sao… Vì sao, vì sao ~~ Giúp người còn phải chịu
khuất nhục?

Aron đi rồi, hắn và Tiểu
Vũ dù thế nào trong lòng cũng không yên, liền gọi bác sĩ của Nam Cung tới, thả
Tiểu Mạn và Cố Lãng ra. Nhớ tới lúc đó, Nhị đương gia áo quần lộn xộn, vẻ mặt
ẩn nhẫn xuân tình không được giải tỏa, tấm tắc, thật đúng là… Tiêu hồn.

Nhưng dù sao thì, lửa
giận không được bộc phát ắt sẽ trút lên người bọn họ. Bọn họ theo Cố Lãng cũng
không phải một sớm một chiều, cái loại tiểu nhân như Aron cũng phải phục tùng
chứ đừng nói đến hắn với cái loại không não như Tiểu Vũ kia. Cầu xin An tiểu
thư giúp đỡ, nghe cô cười đắc ý. Bọn họ không khỏi toát mồ hôi lạnh. Nhị đương
gia và An tiểu thư, oán hận chất chứa cũng đã lâu, lập tức đưa ra biện pháp làm
khó bọn họ.

Cánh cửa im lặng mở ra.
Tiểu Vũ và kính đen vội thẳng lưng, vẫn quỳ gối, cùng kêu lên: “Thỉnh Nhị đương
gia trách phạt.”

“Hừ.” Cố Lãng chống tay,
trừng mắt nhìn bọn họ. Hai người lập tức ngậm chặt miệng.

Cố
Lãng cong miệng cười: “Cho hai người các ngươi một cơ hội…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận