Kinh Hà nhớ rõ, hai năm trước chú họ đã từng liên lạc với cô, mời cô về thành phố Nghi tham dự lễ cưới của anh họ Tôn Lục.
Lúc đó Kinh Hà và Cao Minh Ngạn mới chia tay không lâu, lại thêm việc cô chủ động từ chức nên thất nghiệp.
Hồi đó Kinh Hà có phần kiệt quệ cả về thể xác và tinh thần, nên không tham dự tiệc cưới mà chỉ gửi cho chú họ một phong bì bày tỏ sự áy náy.
Sau đó cô còn nhớ chú họ có gửi lại cho cô tấm ảnh chụp hôn lễ lúc đó.
Tôn Lục trong tấm ảnh lúc đó vẫn chỉ có thể ngồi trên xe lăn, rõ ràng là chú rể nhưng sắc mặt anh lại không vui cho lắm.
Cô dâu ở bên cạnh thì lại nhìn về phía ống kính cười rất tươi, tạo thành sự đối lập rõ nét so với Tôn Lục.
Khi nghe thấy Kinh Hà nói ra hai chữ "chị dâu", sắc mặt Tôn Lục hiện vẻ cứng ngắc rõ rệt.
Anh nuốt nước miếng một cách khó khăn, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động, thật lâu sau mới giơ cánh tay khẽ run rẩy về phía Kinh Hà, giống như vội vàng muốn tìm kiếm gì đó.
Biết là anh không nhìn thấy, Kinh Hà vội vàng bước lên phía trước cầm chặt lấy tay anh, đỡ lấy cánh tay anh để phòng anh bị ngã.
"Anh Lộc Lộc?"Tiếng gọi nhẹ nhàng này của Kinh Hà gợi lên nhiều cảm xúc trong lòng của Tôn Lục.
Anh hít một hơi thật sâu, bàn tay to lớn run rẩy cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Kinh Hà rồi bao bọc nó lại, đôi môi mím chặt thật lâu mới thốt lên một tiếng cảm thán.
"Hà Bao à, anh Lộc Lộc chỉ còn lại em là người thân thôi.
"**Kinh Hà và y tá cùng nhau đưa Tôn Lục về phòng bệnh.
Nhìn ra anh có rất nhiều điều muốn nói, cô kéo tấm vải ngăn cạnh bên giường bệnh lên, kéo ghế dành cho người nhà đến đầu giường, định ngồi nghe anh tâm sự.
Tám năm trước, gia đình Kinh Hà trải qua biến cố lớn, không lâu sau thì Tôn Lục bị tai nạn giao thông.
Vào lúc đó, Tôn Lục đang trong thời điểm quan trọng, vừa tốt nghiệp đại học thì đột nhiên gặp phải tai nạn bất ngờ này, đây là đả kích nặng nề đối với gia đình Tôn Lục.
Mặc dù Tôn Lục rất tích cực đối mặt với việc trị liệu và hồi phục sau phẫu thuật, nhưng thời gian cứ thế trôi đi, một năm rồi lại một năm qua đi, đôi chân của anh vẫn ì ạch không có chút khởi sắc nào.
Vì quá sốt ruột và lo lắng, bố mẹ anh bắt đầu suy nghĩ cho tương lai của con trai mình.
Miễn là cha mẹ còn thở thì đương nhiên sẽ sẵn lòng dốc hết lòng chăm sóc cho con trai mình.
Nhưng còn sau khi họ đi rồi thì sao đây?Bố mẹ anh bắt đầu vội vàng tìm đối tượng cho con trai.
Vì đã tiêu tốn rất nhiều tiền để chữa trị chân cho Tôn Lục nên tình hình kinh tế của nhà họ Tôn cũng chẳng còn dư giả gì, lại thêm cơ thể tàn tật của con trai, muốn tìm vợ cho con trai mình đã khó lại càng thêm khó.
Dù Tôn Lục có bề ngoài xuất chúng hơn người, nhưng người ta vừa nghe thấy chân anh bị liệt thì ngay lập tức rút lui.
Thế chẳng phải anh sẽ cô độc suốt đời sao?Có cô gái nào lại sẵn lòng đem thanh xuân quý giá của mình, thậm chí là nửa đời người sau này lãng phí cho một người tàn phế cơ chứ?Nói một câu mất lòng là, cho dù có cho thêm tiền cũng chưa chắc có người chịu.
Việc tìm vợ cho Tôn Lục vẫn luôn không suôn sẻ, cho đến một ngày, có một người phụ nữ tên là Diệp Thu Thần xuất hiện trước mặt người nhà họ Tôn.
Diệp Thu Thần trẻ trung xinh đẹp và có trái tim lương thiện, cô ta làm việc ở một công ty môi giới bất động sản.
Ông bà Tôn lần đầu tiên nhìn thấy đã rất thích cô gái này, sau khi đưa tấm ảnh và tình hình thực tế của Tôn Lục cho cô ta biết, đàng gái không những không chê mà còn rất có thiện cảm đối với Tôn Lục, muốn tiếp tục tìm hiểu thêm.
Việc này khiến cho ông bà Tôn rất vui mừng, buổi tối báo ngay tin tốt về chuyện tác hợp của hai người cho Tôn Lục.
Ai mà ngờ Tôn Lục chẳng những không đồng ý mà còn nổi nóng, không chịu chấp nhận sự sắp đặt của bố mẹ.
Ông bà Tôn cho rằng Tôn Lục là vì tự ti nên mới không chịu tiếp nhận cô gái tốt thế này, nên đã làm mọi công tác tư tưởng cho anh.
Song, có nói gì thì Tôn Lục cũng không nghe, khiến cho hai ông bà phải mắng anh là "bất hiếu".
Sau khi không thể tự bước đi trên đôi chân của mình, Tôn Lục dường như đã biến thành một người khác, tính tình thay đổi thất thường.
Vì việc tìm vợ này mà mối quan hệ trong gia đình trở nên vô cùng căng thẳng, ông Tôn còn bị chọc tức đến nỗi lên huyết áp cao và phải vào bệnh viện.
Bà Tôn ở bệnh viện phải chạy tới chạy lui, vừa phải chăm sóc chồng, vừa phải chăm sóc con trai, có thể nói là kiệt quệ về cả tinh thần và thể chất.
Tôn Lục thấy mẹ của mình tiều tụy, đột nhiên ý thức được mình là gánh nặng mang đến biết bao phiền toái cho gia đình.
Anh nhìn đôi chân không còn cảm giác của bản thân, cuối cùng cũng từ bỏ chấp niệm trong lòng.
Anh như thế này cũng chẳng thể đem lại hạnh phúc cho người con gái mình yêu, không bằng hãy thỏa mãn ước nguyện của bố mẹ, làm người con có hiếu.
Vì để làm hài lòng bố mẹ, Tôn Lục đã đồng ý với sự sắp xếp của người nhà, thử gặp gỡ với Diệp Thu Thần.
Sau ba tháng, nhà họ Tôn xác định ngày cưới cho Tôn Lục và Diệp Thu Thần.
Chuyện vui ập xuống, tất cả mọi chuyện đều theo hướng tốt đẹp, thế nhưng…"Anh nói chỉ còn lại em là người thân là sao?"Câu hỏi của Kinh Hà đã cắt đứt mạch hồi ức của Tôn Lục, anh ngẩng đầu lên, mím chặt môi, rất lâu sau mới nói ra sự thật: "Bố mẹ của anh sau khi anh kết hôn không lâu thì đã lần lượt qua đời rồi.
""Vậy chị dâu đâu?"Kinh Hà vội vàng truy hỏi, lại thấy người đàn ông trước mặt nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Hung thủ hại chết bố mẹ anh chính là người phụ nữ đó.
".