Kinh Hà nói ra có người có thể làm chứng cho mình, Cao Minh Ngạn không suy nghĩ nhiều, bèn đồng ý với yêu cầu xem thêm một đoạn camera giám sát nữa của cô.
Đó là cách đây một giờ, khi Kinh Hà vừa đi tới cửa khách sạn.
Đúng như lời cô nói, camera giám sát đã ghi hình rõ ràng cô va vào một người đàn ông và hai người tách ra sau lời xin lỗi đơn giản.
"Quản lý Cao có thể liên hệ với người này được không? Chắc chắn anh ta có nhìn thấy con mèo ở trong lồng mà tôi đã mang vào khách sạn.
"Khi nhìn thấy người đàn ông ở trong màn hình mà Kinh Hà chỉ vào, Cao Minh Ngạn lập tức cảm thấy đau đầu.
Người này là người anh ta có thể làm phiền được sao?Cao Minh Ngạn cảm thấy bản thân như trúng phải tà rồi mới ở đây tranh luận với Kinh Hà.
Đáng lẽ anh ta nên tống cổ người phụ nữ này ra ngoài từ khi cô còn đang tranh chấp ở đại sảnh, như vậy sẽ không có những màn rắc rối sau đây.
"Cô Kinh Hà, tôi mong cô sẽ hiểu rằng khách sạn của chúng tôi có nghĩa vụ bảo vệ quyền riêng tư của mỗi khách hàng đến thuê phòng, hành động này của cô nếu không có lý do chính đáng thì phải đối mặt với cáo buộc phạm tội đó.
"Kinh Hà nghe ra Cao Minh Ngạn đang ám chỉ cô cố ý gây loạn, cô tức giận khịt mũi, lấy đà nói: "Đương nhiên là tôi có lý do chính đáng, tôi bị mất mèo trong khách sạn của các anh, còn các anh thì cứ vu cáo là tôi đang ăn vạ! Tôi không phải đang tìm nhân chứng sao? Sao, vu khống tôi không được nên muốn cản tôi tự tìm bằng chứng rửa oan cho mình à?"Cao Minh Ngạn thấy Kinh Hà cứng rắn đến cùng, anh ta đành phải lấy điện thoại ra gọi điện thoại.
Lúc anh ta vừa bị điều đến khách sạn này, toàn bộ khách sạn này đang phải đối mặt với nguy cơ đóng cửa.
Để có thể một lần nữa được điều về trụ sở chính của tập đoàn, Cao Minh Ngạn đã mạnh dạn đề xuất phương án thay đổi khách sạn, rất nhanh đã đưa khách sạn phát triển trở lại, vực dậy từ cõi chết.
Mà người Kinh Hà yêu cầu làm nhân chứng lại là ngài Thu - khách hàng mang lại nhiều lợi nhuận cho khách sạn nhất trong vài năm nay.
Chỉ sau hai tiếng bíp, điện thoại được tiếp nhận, Cao Minh Ngạn nở nụ cười chuyên nghiệp để giải thích với người ở bên đầu dây bên kia: "Xin lỗi ngài Thu, tôi có chuyện cần phải xác minh với anh ạ.
"Dáng vẻ hạ gối khom lưng của Cao Minh Ngạn khiến Kinh Hà cảm thấy thật cay mắt.
Năm đó làm sao mà cô lại nhìn trúng tên đàn ông này vậy? Thế mà không phát hiện ra anh ta là một tên nịnh bợ như vậy?Nghĩ đến khuôn mặt buồn nôn của tên đàn ông này khi hai người chia tay năm đó, Kinh Hà lại cảm thấy buồn nôn một trận.
Rất nhanh, cuộc điện thoại đã kết thúc, Kinh Hà đang định cười nói "Sao nào, lần này hẳn có thể tin tôi rồi chứ?" thì lại bị vẻ mặt đen sì của Cao Minh Ngạn dọa cho một trận.
"Anh Thu nói anh ta không nhìn thấy trong lồng có mèo.
"Cao Minh Ngạn gần như là cắn chặt răng để nói ra câu này.
Anh ta gọi cuộc điện thoại thế này mà lại nhận được sự thật như vậy, lại còn bị khách hàng mắng cho một trận.
Anh ta cảm giác bản thân mình bị chơi giống như một tên ngốc vậy.
"Không thể nào!" Kinh Hà mở to mắt không tin được, "Anh có chắc đó là người mà tôi đã chỉ không?"Máy giám sát không quay lại được cảnh con mèo mất tích thì thôi, ngay cả người nhìn thấy con mèo cũng nói ngược lại là không có, là thế giới này điên, hay là chính cô bị điên?Kinh Hà thậm chí còn cảm thấy mình gặp ma rồi hoặc khách sạn này là một không gian kỳ lạ, nếu không thì cô không thể hiểu được điều gì đang xảy ra, mèo của cô không cánh mà bay mất rồi!"Được rồi, cô Kinh Hà, sự việc cũng được làm rõ rồi, khách sạn chúng tôi cũng đã tích cực hợp tác với cô rồi, mong cô đây đừng làm phiền chúng tôi nữa, xong chuyện rồi.
"Cao Minh Ngạn kéo Kinh Hà ra khỏi phòng giám sát đi về phía đại sảnh, đang định gọi một người đàn ông kéo cô ra ngoài khách sạn thì Kinh Hà vội vàng giãy ra.
"Tôi, tôi là người thuê nhà tầng hai mươi ở đây, anh không có quyền đuổi tôi ra khỏi đây!"Cô không thể bỏ cuộc, mọi chuyện đã rõ ràng rồi, nếu như không phải cô có vấn đề, thì chỉ có thể là Cao Minh Ngạn và người được gọi là anh Thu đấy có một người đang nói dối.
Cô không thể tìm được cách chứng thực từ phía Cao Minh Ngạn, vậy chỉ còn bên anh Thu kia thôi.
.