Nhìn nhóc Dứa kén ăn cạp cạp cái miệng nhỏ ăn hết thịt với trứng, lúc này Kinh Hà mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Con mèo nhỏ có vẻ không hài lòng với cái tên gọi "Dứa" này của mình, vừa mới ăn xong đã bắt đầu hung hăng kêu méo méo.
Chỉ tiếc là nó chỉ biết kêu meo meo, Kinh Hà tỏ ra "nghe không hiểu" một cách đúng đắn, cô bưng cái chén nhỏ đi vào phòng bếp rồi dọn dẹp tàn cuộc.
Lúc này, điện thoại của Kinh Hà vang lên, sau khi nhận cuộc gọi mới phát hiện ra là bà chủ nhà gọi.
Nói chuyện vài câu mới biết được, hóa ra là bà chủ muốn nhờ cô giúp một việc, đến phòng Thiên Ngọc Cẩn lấy máy tính xách tay đem tới bệnh viện.
Kinh Hà liếc mắt nhìn giờ, trời cũng sắp tối rồi, cô chẳng muốn ra ngoài.
Ngay sau đó, bà chủ nhà lại đổi cớ khác để nhờ vả "Thiên Ngọc Cẩn là nhà văn mạng, không có máy tính chẳng khác nào không có cơm ăn", lại kể lể bà ta rất bận không đi được, mong Kinh Hà có thể tốt bụng giúp đỡ.
Mười sáu tuổi đã bắt đầu tự lập, Kinh Hà biết được kiếm ăn quả thật không dễ dàng, nghĩ tới hai người còn là bạn cùng nhà, sau này nhiều khi còn phải giúp đỡ và chăm sóc lẫn nhau, giúp người cũng như giúp mình vậy.
Nói không lại miệng lưỡi của bà chủ nhà, Kinh Hà cuối cùng cũng đồng ý giúp bà ta.
Lúc Thiên Ngọc Cẩn bị bệnh, cửa phòng của anh không khóa lại, Kinh Hà dễ dàng đi vào phòng của anh.
Ngoài dự liệu của cô chính là, bên trong lại sạch sẽ quá mức tưởng tượng, hoàn toàn không lôi thôi và lếch thếch như mấy tên suốt ngày ôm máy tính ru rú trong nhà như trong tưởng tượng của cô.
Dù sao thì anh chàng này đã sống về đêm, lại còn chẳng có thiện chí giao tiếp với người khác, thế là Kinh Hà tự nhiên gắn cho anh rất nhiều cái mác không tốt.
Bây giờ xem ra, có vẻ cô đã chụp mũ cho người ta một cách bừa bãi rồi.
Trong lòng Kinh Hà thầm xin lỗi Thiên Ngọc Cẩn vì thành kiến của mình.
Rất nhanh đã lấy được máy tính xách tay trên bàn làm việc, Kinh Hà quay về phòng của mình rồi dặn dò nhóc Dứa: "Chị đến bệnh viện một chuyến, em ngoan ngoãn trông nhà nha.
Chị thay chậu cát mới cho em rồi đấy, em không được đi bậy đâu đấy, biết chưa!"Vuốt ve đầu Dứa xong, Kinh Hà rời đi, lần này cô chú ý khóa kỹ tất cả cửa sổ lại, tránh cho nhóc mèo nhỏ này lại đào tẩu.
**Lúc đến bệnh viện Thiên Nghi thì đã là tám giờ, Kinh Hà hỏi thăm khu y tá về bệnh nhân nhập viện, nhưng lại được biết không có bệnh nhân nằm viện nào tên "Thiên Ngọc Cẩn" cả.
Kỳ lạ, chẳng lẽ anh vận dụng mối quan hệ với anh trai nên không cần đăng ký nhập viện?Kinh Hà lại báo tên của Thiên Ngọc Thâm, lần này thì lại được nhận một ánh mắt thương hại từ cô y tá.
"Bác sĩ Thiên đúng là hôm nay có ca trực, nếu cô có chuyện gì thì có thể đến phòng làm việc 5013 ở tầng năm để tìm anh ấy.
"Có được chỗ của Thiên Ngọc Thâm, Kinh Hà cảm kích cảm ơn, đang xoay người đi về phía thang máy thì nghe thấy hai nữ y tá sau lưng đang nhỏ tiếng thì thầm.
"Bác sĩ Thiên khổ ghê, ngày nào cũng có nhiều ca phẫu thuật mà vẫn phải bận bịu ứng phó với mấy cô gái bám đuôi thế này…""Dù sao thì cũng là bác sĩ Thiên mà, đừng nói là người bên ngoài, ngay cả người bên trong Thiên Nghi chúng ta cũng có cả đống người nhìn chằm chằm vào anh ấy.
Từ giáo sư chuyên khoa năm sáu chục tuổi cho đến những y tá mới vào bệnh viện thực tập, không phân biệt nam nữ, lớn nhỏ, ai mà không say đắm sắc đẹp của bác sĩ Thiên chứ?"Hai cô y tá dường như không để ý tới việc Kinh Hà đã đi xa hay chưa, cơ mà Kinh Hà cũng không quan tâm họ nói cái gì, càng không liên tưởng câu "mấy cô bám đuôi" vào mình.
Cô nhớ là Thiên Ngọc Thâm trông rất đẹp trai, tuổi còn trẻ mà đã là bác sĩ phó trưởng khoa rồi.
Đàn ông đẹp trai mà không dụ hoa ghẹo bướm thì đâu hợp lý.
Kinh Hà chỉ coi như hai cô y tá kia là đang nói chuyện phiếm thường ngày, tiện thể còn đồng tình cho Thiên Ngọc Cẩn vì có một người anh trai suất sắc như vậy.
Có lẽ anh ta vì áp lực quá lớn nên mới không sống cùng anh trai?Kinh Hà suy nghĩ lung tung, lúc đến trước cửa phòng 5013 thì cẩn thận nhìn bảng trực ca bên ngoài, ừ, không có nhầm.
Nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi nghe thấy một tiếng dứt khoát "Mời vào", Kinh Hà mới đẩy nửa cửa phòng rồi đi vào trong.
Thiên Ngọc Thâm hình như vẫn đang miệt mài vùi đầu vào xem tư liệu, dù cho có người vào thì anh ta cũng không liếc nhìn.
Vì để làm xong việc nhanh rồi về sớm, Kinh Hà không biết làm sao, chỉ đành lên tiếng quấy rầy: "Bác sĩ Thiên? Tôi đến là để đưa laptop cho Thiên Ngọc Cẩn, anh ấy có ở chỗ anh không?"Sự tập trung của Thiên Ngọc Thâm bị cắt ngang, lúc ngẩng đầu lên, sau cặp kính viền vàng là đôi mắt xếch mang theo sự mất kiên nhẫn.
"Cẩn đang nghỉ ngơi, cô đưa máy tính cho tôi đi.
".