dịch: Uyên Uyên
Chương 77
Cuộc sống của Lâm Du bắt đầu "bình thường" trở lại.
Cái bình thường đó chẳng gì ngoài công việc, điêu khắc, đi công tác, không khác gì so với trước đây.
Điều lạ lùng duy nhất có lẽ là không còn ai dám sơ ý nhắc đến cái tên Văn Chu Nghiêu, đặc biệt là khi ở gần Lâm Du.
Chuyện hai người đến với nhau trở thành bí mật được toàn bộ nhà họ Lâm công nhận.
Im lặng không bàn là sự ăn ý ngầm giữa người nhà với người nhà, không ai muốn chạm vào ranh giới mong manh đó, cũng không ai có thể đảm bảo sẽ gồng gánh nổi hậu quả khi bất chấp tất cả để vạch trần tấm màn ấy.
Nhưng Lâm Du gầy đi, có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Thời tiết càng lúc càng nóng hơn.
Cô út dẫn anh bạn trai mới quen gần đây về nhà chơi, đang ở trong sân.
Anh chàng tên Vệ Chân Lý, là Hoa kiều, theo như lời Dương Hoài Ngọc nói thì người trông ngồ ngộ, lấy cái tên Trung nghe cũng là lạ theo.
Lâm Du cười không khách sáo chút nào.
Nếu hỏi cậu thì thật ra Vệ Chân Lý không tệ chú nào, khôi ngô cao ráo, tự do phóng khoáng, là kiểu mà cô út sẽ thích.
"Có gì vui mà cười? Uống thuốc mau lên."
Lâm Mạn Xu đẩy chiếc bát sứ để cạnh đó tới trước mặt Lâm Du, kệ luôn hàng chân mày cau thấy rõ của cậu.
Cô út nhìn cậu chằm chằm, có vẻ như hôm nay cậu mà không uống cạn thì sẽ "động thủ" đổ vào miệng cho luôn.
Lâm Du nhìn bát thuốc mà nhợn cổ họng.
Cậu nghiêng đầu tránh: "Thật sự không uống nổi đâu ạ, khách đến phải quý, cho bạn trai cô hay hơn mà?"
Vệ Chân Lý có vẻ tò mò, "Đây là gì vậy?"
"Canh thập toàn đại bổ đó chú." Lâm Du lập tức đẩy bát tới trước mặt anh chàng, "Cho chú nè, cô út cháu tự tay nấu đấy nhé."
Vệ Chân Lý nghe tới đó còn tí tớn định thử, rồi bị Lâm Mạn Xu hung dữ lườm cho một phát, rụt tay lại.
Lâm Mạn Xu cầm bát lại, đưa Lâm Du bảo: "Chị dâu cất công nhờ thầy Trung Y quen bốc đó, kiện tỳ hòa vị, con không uống cữ nào cô không biết ăn nói sao với mẹ con đâu."
"Cô cứ nói con uống hết rồi là được mà."
Lâm Mạn Xu với tay véo má cậu, "Vậy con mập lên chút cho cô nhờ với, càng lúc càng sụt cân, cô có muốn yểm hộ cho con cũng không được."
Lâm Du thở dài, "Trời nóng quá, công việc lại bận, không gầy đi mới bất thường đó cô."
Lâm Mạn Xu liếc cậu, "Câu này chỉ dùng cho con tự lừa bản thân được thôi."
Lâm Du cạn lời nhìn bát thuốc trước mặt, câm nín rất lâu rồi bưng lên uống một hơi cạn sạch.
Cậu cũng không cố ý muốn làm bố mẹ đau lòng xót ruột, đại loại là nhớ mong đến tận xương tủy, không lúc nào không xuất hiện trong đầu.
Càng ít nhận được tin anh nhớ nhung lại càng đằng đẵng.
Cậu đã cố gắng hết sức để biểu hiện thật bình thường, nhưng có những thứ không giấu được tức là không giấu được.
Mỗi lần thấy Dương Hoài Ngọc nhìn mình ngập ngừng muốn nói, Lâm Du đều thấy áy náy trong lòng.
Cậu không sao học được cách quên đi, không thể bình thản, chỉ đành để người nhà cùng mình tiếp đón sự bình lặng sau bão táp mưa sa này, từng ngày từng ngày không ngừng dày vò.
Trước mắt Vệ Chân Lý vẫn bị xem là người ngoài, anh chàng cũng muốn hỏi tại sao nhưng Lâm Mạn Xu chưa bao giờ giải thích.
Ai giải thích rõ ràng được đây?
Không cách nào nói rõ sự trầm lặng của Lâm Bách Tòng, tiếng thở dài não nề của Dương Hoài Ngọc, công việc bận rộn của Lâm Du.
Càng khó lòng nói đến người anh cả nhà họ Lâm đang ở Đôn Châu xa xôi, trên thực tế chẳng khác gì bị trục xuất, bước đi là không một tin tức gửi về.
Cùng với tình cảm đã hiển lộ dưới ánh mặt trời, chọc thủng thế thường nhưng lại khó được chấp nhận ấy.
Khoảng hơn nửa năm sau khi Văn Chu Nghiêu đi, Lâm Du dừng lại để nghỉ ngơi vài hôm.
Cuối cùng Dương Hoài Ngọc cũng thôi lải nhải nói cậu.
Kết quả vừa xong Lâm Du lại nhận một đơn điêu khắc.
Đây là hạng mục lớn đầu tiên cậu nhận trong nửa năm nay, khách hàng là Viện Bảo tàng Nghệ thuật.
Nghe nói bên ấy vừa thu được một lô hiện vật văn hóa, nhờ Lâm Du khắc mô hình quần thể kiến trúc cung đình tương ứng với triều đại đó để triển lãm.
Lâm Du nhận đơn xong là bắt đầu bận vắt chân lên cổ.
Trên bàn cơm sáng, Lâm Du ăn non nửa bát cháo rồi đặt đũa.
Nhưng chưa kịp bỏ hẳn tay ra Lâm Bách Tòng đã cầm đũa đẩy bát canh cá qua, nói mà mặt lạnh tanh: "Ăn đi."
Lâm Du: "Cái này mẹ hầm riêng cho bố mà?"
"Bảo con ăn thì ăn đi, nói nhiều thế nhỉ."
Lâm Du thật sự cạn lời với cái cách quan tâm kỳ quặc của bố già nhà mình, cầm thìa lên lẳng lặng múc hết nửa chén, ăn nhỏ nhẹ như mèo.
Lâm Bách Tòng nhìn nhìn cậu, có vẻ như đã chịu hết thấu cái kiểu ăn uống chán chường suốt nửa năm nay của cậu rồi, chú nhíu mày nói: "Thuốc mẹ sắc cho con không có tác dụng à?"
"Có tác dụng mà." Lâm Du nuốt canh rồi mới ngẩng lên đáp: "Chủ yếu là vì tối qua nửa đêm con đói, dậy ăn hết nửa túi quà vặt Lâm Hạo mang về nên sáng nay mới không thấy đói."
"Ăn uống thì phải đúng giờ đủ bữa chứ." Chân mày Lâm Bách Tòng vẫn cau chặt, nhắc cậu: "Bữa đói bữa no dễ bị đau bao tử."
"Vâng biết rồi ạ, con sẽ chú ý." Lâm Du nói.
Nói tới đây Lâm Du lại nhớ đến lần đau bao tử duy nhất từ nhỏ đến giờ cũng nhờ anh cậu về nhà phát hiện ra.
Ngẫm nghĩ rồi bắt đầu ngẩn ngơ.
Lẽ dĩ nhiên trạng thái nhìn mãi một điểm thả hồn đi mất của cậu lọt hết vào mắt Lâm Bách Tòng.
Nhưng nhìn chiếc cằm nhọn của con trai, rốt cuộc Lâm Bách Tòng vẫn không nói được gì.
Nửa năm nay con mình xử sự hoàn hảo, Ý Linh Lung phát triển ổn định, tay nghề cũng không thụt giảm, phải làm gì thì làm đó trong lòng suy tính kỹ càng cả.
Mẹ cậu nghĩ đủ mọi cách tẩm bổ vẫn cứ là không mập lên được, chỉ trong thời gian ngắn xương hàm đã lộ rõ đến đầy điềm tĩnh.
Thậm chí Lâm Bách Tòng còn thấy được bóng dáng con trai cả từ đứa con nhỏ này trong một vài thời khắc.
Khiến cho mọi lời chỉ trích và la mắng của chú đều nghẹn lại trong cổ họng.
Có người làm cha làm mẹ nào lại không yêu thương con mình đâu.
Lâm Bách Tòng làm trụ cột gia đình bao năm nay, xếp độ cứng rắn cũng là số một số hai, nhưng lại chẳng biết phải làm sao với đứa con trai nhỏ này.
Suy nghĩ của người làm cha đảo chiều liên tục, dù mềm lòng thì vẫn không để lọt một chữ nào ra khỏi miệng.
Cuối cùng chú chỉ nói: "Đơn hàng con mới nhận sát ngày như vậy, nếu không làm kịp thì bố đưa bớt nửa số thợ bên này sang."
"Được ạ?" Lâm Du nghe vậy thì hoàn hồn ngay, mặt hí hửng thấy rõ, rào đón trước: "Vậy phía bên bố sẽ chậm tiến độ mất?"
"Bên bố không gấp." Lâm Bách Tòng liếc cậu, "Nhưng nói rõ trước, tiền công thợ con tự trả."
"Không thành vấn đề."
Hai bố con đổi đề tài, bắt đầu bàn bạc chuyện công việc.
Dương Hoài Ngọc đi ra đánh lưng Lâm Bách Tòng một phát rồi bảo: "Được rồi được rồi, nói tới chuyện đó là không ngừng được, toàn làm mất thời gian của con."
Rồi cô quay sang hỏi Lâm Du: "Ăn no chưa? No rồi thì mau đi đi, không chốc nữa lại cuống cuồng lên đi không kịp nhìn đường."
"Xong rồi xong rồi ạ." Lâm Du buông bát đứng lên, "Vậy con ra ngoài đây bố mẹ, hai người ăn thong thả."
Lâm Du xách túi ra ngoài, mãi đến khi không còn thấy được bóng lưng cậu nữa hai vị mới thôi nhìn theo.
Dương Hoài Ngọc cầm bát ngồi xuống cạnh Lâm Bách Tòng, không nói tiếng nào.
Lâm Bách Tòng gắp cho vợ đũa rau, thấy cô không động đũa liền lên tiếng: "Ngẩn ngơ gì đó?"
Dương Hoài Ngọc ngước lên, Lâm Bách Tòng mới thấy mắt cô đỏ cả rồi.
"Em sao thế?" Lâm Bách Tòng nhíu mày.
Dương Hoài Ngọc trừng chú, "Liên quan gì anh? Em xót con không được à.
Anh xem nó làm quần quật suốt ngày suốt đêm.
Nhà mình không biết đã tạo nghiệp gì, sao cứ phải là hai đứa nó chứ?"
"Đang yên đang lành nhắc chuyện đó làm gì?" Lâm Bách Tòng bị đôi mắt đỏ au của vợ làm xót ruột, giọng cũng không êm mấy.
Dương Hoài Ngọc: "Anh tưởng em muốn nhắc à? Hơn nửa năm rồi, anh chưa nghe con trai nhắc đến tên Văn Chu Nghiêu một lần nào đúng không, nhưng anh nhìn thử xem trông nó có giống sẽ quên được không?"
Lâm Bách Tòng lặng im vài giây, "Chỉ chưa đủ thời gian thôi."
"Bao lâu mới là đủ? Lão Lâm à." Dương Hoài Ngọc đột nhiên ai thán: "Anh nói chúng ta sống từng ấy năm rồi, lừa mình dối người thế để mà làm gì? Bảo là vì tốt cho con cái, nhưng cuối cùng chẳng ai được vui vẻ cả."
"Đến sau này khi bị người xung quanh chỉ trích, không có chỗ dung thân thì vui vẻ à?" Lâm Bách Tòng cũng có sự kiên trì của bản thân.
Dương Hoài Ngọc khóc thành tiếng, "Em chỉ muốn con trai mình được sống yên vui một chút.
Nó vui vẻ quan trọng hơn mọi thứ.
Chuyện tương lai ai nói chắc được, sống ngày nào tính ngày đó.
Dù con nó không chống nổi thì vẫn có chúng ta đây còn gì? Chẳng lẽ nhà họ Lâm không nuôi nổi? Anh tự nghĩ lại bản thân xem, vất vả hơn nửa đời người, còn chẳng phải vì con?"
Lâm Bách Tòng im lặng rất lâu, cuối cùng vừa gắp thức ăn cho Dương Hoài Ngọc vừa nói: "Nói ít thôi, ăn cơm đi."
Lâm Du không hề hay biết về cuộc trò chuyện của bố mẹ, với cậu mà nói, sự tình được như cục diện trước mắt là chuyện tốt.
Như lời anh cậu nói, đây là một trận trường kỳ kháng chiến, nhưng tuyệt đối đã khả quan hơn kết cục mà Lâm Du tưởng tượng tới từ đầu.
Ít nhất bố mẹ đều còn đây, khỏe mạnh không bệnh tật.
Tuy cậu không được gặp anh, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ không được gặp lâu dài về sau.
Hạng mục tiến triển thuận lợi.
Cách thể hiện phần trang trí cho kiến trúc cổ là dạng độc nhất vô nhị từ trước đến nay trong nghệ thuật khắc gỗ.
Khung cửa, xà nhà, cửa sổ, lan can, từng chi tiết được điêu khắc ra đều mang trong mình phong cách cổ xưa trang nhã phú quý hoa lệ.
Khi hạng mục đi được một phần ba quãng đường, Lâm Du nhận được tin tức đầu tiên từ Văn Chu Nghiêu,
Thư do một người trẻ tuổi lặn lội đường xa đưa đến.
Da háp đen, trông thật thà chất phác, cười lên khoe cả hàm răng trắng.
Anh ta đứng trước cổng lớn của nhà họ Lâm, mở miệng hỏi ngay là: "Xin hỏi vợ của Văn Chu Nghiêu sống ở đây đúng không?"
Làm cho hai anh em Lâm Thước mới từ cửa hàng về phải nhìn nhau trân trối.
Bạn gái Lâm Thước về nhà rồi, nhưng tình cảm hai người vẫn ổn định, chỉ chờ ngày đính hôn.
Dù sao cậu chàng cũng có kinh nghiệm dày dặn, đỡ hơn Lâm Hạo, mới lạnh lùng lên tiếng trước: "Đây là nhà của Văn Chu Nghiêu, anh ấy là anh cả của bọn tôi.
Nhưng anh ấy chưa kết hôn, ở đâu ra cô vợ anh nói chứ."
Lâm Hạo thì hiểu ra rồi, kéo kéo tay áo Lâm Thước, mặt đỏ bừng.
"Anh...!anh ấy nói Lâm Du nhỉ? Thật...!thật ấy quá đi."
Lâm Thước lườm, "Tưởng anh không biết chắc, im mồm!"
Anh chàng đưa thư có vẻ hoang mang, không hiểu hai người trước mặt đang xì xầm gì với nhau.
Lâm Thước quay lại hỏi: "Anh cả bảo anh nói vậy à?"
"À anh nói đội trưởng Văn hả." Mới nghe gọi anh cả anh ta còn chưa biết là ai, ngẫm nghĩ mới hiểu ra, liền gãi gãi quả đầu đinh bảo: "Không phải, cái đó tự bọn tôi đoán."
Lâm Du bước tới cửa ngay lúc đó, vừa kịp nghe anh ta nói: "Anh Văn có một sợi dây chuyền giữ kĩ dữ lắm, rảnh rỗi lại lấy ra ngắm, hình như là con dao be bé.
Thường thì bọn tôi vẫn hay mang một hai thứ quan trọng bên người.
Bọn tôi hỏi anh Văn cái đó có phải của người anh ấy thích không.
Anh ấy không phủ nhận, vậy không phải vợ thì là gì?"
Lâm Thước: "Anh..."
Lâm Du bước lên, đứng trước mặt anh thanh niên kia, sốt ruột hỏi: "Văn Chu Nghiêu nhờ anh đến à? Anh ấy khỏe không? Bây giờ đang ở đâu?"
"Hả?" Anh ta nhìn nam sinh đẹp trai đột nhiên xuất hiện trước mắt, chần chừ đáp: "Tôi bị thương chân được về mới biết nhà anh Văn cũng ở Kiến Kinh.
Hiện tại cả đội đang ở đâu tôi cũng không được rõ."
Thấy người đối diện nghe xong lập tức thất vọng ra mặt, anh thanh niên vội nói tiếp: "Nhưng mà trước khi tôi về cả đội đang dời sang địa điểm đóng quân mới.
Chẳng mấy ai bì được với năng lực của đội trưởng Văn, yên tâm đi, anh ấy sẽ không sao đâu."
Lâm Du gật đầu, đưa tay lấy bức thư đối phương đang cầm.
Cậu bảo Lâm Thước Lâm Hạo tiếp đón người đưa thư hộ rồi về chái phòng một mình, đóng cửa lại.
Tiểu Du
Nhận thư cùng bình an.
Thời gian bận rộn, anh cả gửi lời hỏi thăm cả nhà.
Biết tính em cẩn trọng đắn đo sợ mọi người lo lắng quá nhiều, quá nửa năm không nhận được tin hẳn sẽ trăn trở bất an.
Đời sống quân ngũ em cũng từng thấy rồi, chỉ tại khoảng cách xa xôi tin tức khó khăn, đừng mong nhớ, anh rất khỏe.
Ngoài ra báo cho em một tin vui, ngày về đến sớm, chỉ là chưa xác định thời gian.
Để em ở lại nhà, cũng không biết em sống có ổn không, mỗi khi nhớ đến lại thấy đau lòng.
Nghĩ lại từ ngày rời nhà đến Cừ Châu dường như đã làm trái với ước nguyện luôn ở bên em ngày đầu.
Trên đường biên vội phong thư, gửi người mang về, mong em hiểu lòng, xoa dịu ngày xa cách.
Đừng quên giữ gìn sức khỏe.
Ký tên: Anh của em.
Chỉ một phong thư giản đơn thế thôi, dòng chữ viết ngoáy vội vàng, thấy được thật sự đang rất bận.
Lâm Du cầm thư lẳng lặng đỏ hai mắt.
Cậu như thấy được bóng người nằm phục trong chốn rừng thiêng nước độc, xung quanh đầy bùn sình với cỏ dại.
Người đàn ông phải gánh trên vai vô số trách nhiệm ấy thẳng tiến về phía trước, từng dòng thư viết vội lại đong đầy yêu thương dịu dàng.
Sau cùng cậu giũ thư ra thấy một cành hoa Tịch Vụ.
Lâm Du vân vê thân cành bên dưới, nhớ đến quyển sách cách nuôi trồng hoa cậu và anh mình cùng lật xem trong thư phòng của Lâm Bách Tòng.
Trong đó miêu tả loài hoa Tịch Vụ này rất đơn giản mà rất lãng mạn.
Nhớ thương da diết, tình cảm đậm sâu.
___________________________
Tên tiếng Anh của hoa Tịch Vụ là Trachelium caeruleum, sau nhiều nỗ lực tìm tên của nó bằng tiếng Việt rồi đi vào tuyệt vọng, đành để tạm tên Hán Việt, ai biết nó là hoa gì chỉ giúp Yu nhá.