Nhà Có Chính Thê

Chủ nhật là một ngày thời tiết đẹp, mặt trời rực rỡ chiếu trên cao, trên mái hiên, tuyết đọng trên hoa cỏ được chiếu tỏa sáng lấp lánh. Người già thường nói, tuyết rơi không lạnh thì tuyết tan lạnh, mặc dù nhìn ánh mặt trời chiếu rất ấm áp nhưng thực ra trên người lại không cảm giác được tí ấm áp nào.

Quách Tĩnh Tĩnh hôm nay phải đi bệnh viện siêu âm màu bốn chiều. Dù tối hôm qua mới vừa bổ túc kiến thức về phương diện này, biết có thể thấy rõ được mặt mũi của đứa nhỏ, Quách Tĩnh Tĩnh vẫn rất khẩn trương.

Hạ Phạm Hành đem áo lông mới mua bọc ở trên người Quách Tĩnh Tĩnh, lại để cậu đeo găng tay rồi choàng khăn, bọc người thật kín, lúc này mới dắt tay cậu đi ra ngoài.

Ra đến cổng sân, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không thể không biết xấu hổ để người ta dắt tay mình, rút tay về liền nói: "Tự em đi là được rồi."

Hạ Phạm Hành nhìn ra ngoài cửa. Tuyết đọng bị người của tiểu khu quét vào trong luống hoa ven đường, giữa đường trống ra một mảnh không còn nước nữa. Vào lúc này trong tiểu khu không ít người già đi ra tản bộ, phơi nắng, Quách Tĩnh Tĩnh da mặt mỏng, Hạ Phạm Hành cũng không miễn cưỡng, chỉ dặn dò một câu: " Được, em cẩn thận một chút, có nhiều chỗ còn đọng lại nước đóng băng, em nhớ tránh chứ đừng giẫm lên."

" Em biết rồi mà."

Quách Tĩnh Tĩnh nhỏ giọng đáp ứng, tay không tự chủ sờ lên trên bụng một cái, có điều quần áo mặc trên người rất dày nên sờ chẳng được cái gì, chẳng qua là cậu gần đây không có việc gì liền không nhịn được sờ mấy cái, cậu không dám nói cho bất kỳ người nào biết. Thật ra thì cậu đã có thể cảm giác được, đứa bé kia ở trong bụng cậu giống như đang bơi lội vậy, luôn luôn nhích tới nhích lui, nhất là đến buổi tối, đặc biệt hoạt bát.

Thật ra thì lời này,không phải là cậu không muốn nói mà là cậu không biết làm sao mở miệng với Hạ Phạm Hành.

Thời điểm xe sắp đến bệnh viện thì Trương Thanh gọi điện thoại tới.

"A Tĩnh, các con còn bao lâu đến bệnh viện?"

"Ba, ba ở chỗ nào thế?" Quách Tĩnh Tĩnh trong lòng nghi ngờ. Trương Thanh hỏi lời này, chẳng lẽ y cũng tới bệnh viện sao?

Quả nhiên liền nghe đầu kia Trương Thanh thật vui vẻ nói: "Ba đã ở chỗ Bàng viện trưởng rồi, các con lái xe chú ý chút nhá. Đúng rồi, cầu thang ở cửa bệnh viện đóng băng đó, một hồi nữa con tới thì để cho Phạm Hành đỡ con ha, con bây giờ ngàn lần vạn lần không thể nào bị đụng vào đâu được.”"

Trương Thanh nói lải nhải vài lời, Quách Tĩnh Tĩnh trong miệng đáp lời, quay đầu nhìn về phía Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành cười một tiếng, lái xe vào bãi đậu xe.

Lúc đi vào thang máy riêng, Hạ Phạm Hành liền nói với cậu: "Chú Trương là anh cho người đi đón,  em mỗi lần tới bệnh viện đều rất khẩn trương, anh nghĩ có thêm người ở bên em có lẽ sẽ tốt hơn chút, hơn nữa Chú Trương cũng rất muốn được nhìn đứa nhỏ. Xem ra chú ấy thật sự mong đợi đứa bé này.

Quách Tĩnh Tĩnh không nháy mắt nhìn hắn, nghĩ nghĩ rồi chủ động đưa tay tới dắt tay Hạ Phạm Hành. Dù sao trong thang máy cũng chỉ có hai người họ, ra khỏi thang máy người nhìn thấy cũng đều biết quan hệ của bọn họ.

Thành thật mà nói, mặc dù biết mọi người đối với mình đều là thiện ý nhưng Quách Tĩnh Tĩnh quả thật vẫn sẽ khẩn trương. Có vài thời điểm, người yêu tất nhiên quan trọng, giống như người thân không thể thiếu. Hạ Phạm Hành lo nghĩ khắp nơi vì cậu, vì cậu mà suy nghĩ, trong lòng Quách Tĩnh Tĩnh làm sao có thể không rung động chứ. Cậu rất vui mừng vì đã tự lựa chọn để lại đứa bé này, đón nhận Hạ Phạm Hành, nếu không thì cậu làm sao có thể có được hạnh phúc như bây giờ đây?

"A Tĩnh!"

Trương Thanh  mấy ngày không có thấy con trai, biết bọn họ lần này là tới siêu âm 4D, ngày hôm qua Trương Thanh cũng nghe từ người khác không ít chuyện về loại siêu âm này, biết hôm nay là có thể thấy được mặt của cháu trai, Trương Thanh sáng sớm đã tinh khí mười phần.

Thấy con trai đến, y liền đi tới bên người con trai, kéo tay của cậu vô cùng ngọt ngào.

"A Tĩnh, chờ một chút là có thể thấy đứa bé rồi, không biết nó lớn lên giống con hay là giống như Phạm Hành, " vừa nói vừa tiến tới bên tai Quách Tĩnh Tĩnh bên tai nhỏ giọng nói, "Thật ra thì, ba hy vọng đứa bé giống như con."

Hạ Phạm Hành đứng ở bên cạnh y, tất nhiên không thể nào không nghe được, cười nói: "Chú Trương, cháu cũng hy vọng con lớn lên giống A Tĩnh."

Trương Thanh thật ngượng ngùng gãi gãi mặt, nói một câu: "Thật ra thì giống như cậu cũng tốt lắm, dáng dấp cậu cũng rất đẹp mắt."

"Cám ơn chú Trương." Hạ Phạm Hành cười sâu hơn.

"Tĩnh Tĩnh, mọi người tới rồi."

Trầm Hà vẫn mặc đồ trắng cười ôn nhu thân thiện như cũ. Hai cha con Quách Tĩnh Tĩnh đối với nàng cũng rất có hảo cảm, cười chào hỏi với Trầm Hà.

Trương Thanh nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "A Tĩnh, Bàng viện trưởng nói, lần này kiểm tra vẫn là do bác sĩ Trầm làm cho con"

Bàng Chiêm Viên đứng ở một bên gật đầu cười.

Trầm Hà đi tới bên người Quách Tĩnh Tĩnh, nhìn  trên dưới một chút, gật đầu nói: "Khí sắc so với trước kia có tốt hơn, A Tĩnh, xem ra cháu quả thật rất tốt nha" Nói xong, ánh mắt như có như không đất liếc cậu cùng Hạ Phạm Hành đang dắt tay nhau..

Hạ Phạm Hành đúng lúc buông lỏng lực đạo trên tay, hắn biết Quách Tĩnh Tĩnh da mặt mỏng. Quách Tĩnh Tĩnh cũng cảm nhận được ý của Hạ Phạm Hành, có điều lần này cậu không rút ra mà ngược lại dùng chút lực đạo nắm chặt lấy tay Hạ Phạm Hành, ngẩng đầu dùng sức gật đầu với Trầm Hà: " Dạ.

"

Trầm Hà lần này thật sự tin tưởng, Quách Tĩnh Tĩnh thời gian qua rất khá, ít nhất lần này thanh niên đứng ở trước mặt nàng không giống như trước nữa, không còn ánh mắt run rẩy, lo lắng bất an.

Trầm Hà gật đầu với Hạ Phạm Hành, Quách Tĩnh Tĩnh sẽ có thay đổi như vậy tất nhiên không thể không kể tới sự săn sóc chiếu cố của Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành lễ phép đáp lễ với nàng nhưng mắt nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, trong mắt đều là ôn nhu và cưng chiều.

Thời điểm trước khi nằm xuống máy, Trầm Hà để cho Quách Tĩnh Tĩnh vén áo lên, lộ ra cái bụng, Quách Tĩnh Tĩnh vẫn là có chút khẩn trương, nhưng mà có người còn khẩn trương hơn cả cậu.

Trương Thanh từ khi mới vừa bắt đầu vẫn nắm tay cậu không thả, trong miệng nhắc nhở: "A Tĩnh, thả lỏng đi, thoải mái đi con..." Quách Tĩnh Tĩnh bị y bóp thành một tay mồ hôi.

Hạ Phạm Hành ngược lại vẫn còn tốt, thần sắc trầm ổn như cũ, bất quá ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn ảnh không rời đi.

Trầm Hà cầm trong tay máy thăm dò, lúc xúc cảm lạnh như băng dán lên bụng mình, Quách Tĩnh Tĩnh theo phản xạ có điều kiện mà thu bụng lại, nhưng  cảm giác kia cùng trước đây hoàn toàn khác nhau. Trước kia thu lại như thế cái bụng có thể lõm xuống, bây giờ cơ hồ không có phản ứng gì, Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy có chút thần kỳ, muốn ngồi dậy nhìn một chút.

Trầm Hà cho là cậu nóng lòng muốn xem con mình, trong mắt mang sự hóm hỉnh nói: "Đừng có gấp, trước nằm đi đã, chờ lát nữa có hình và cd thì cháu mang về nhà từ từ mà xem."

Cảm giác ánh mắt của mọi người cũng đang nhìn mình, Quách Tĩnh Tĩnh đỏ mặt, vội vàng nằm xuống lại, không có gì có thể tin trả lời một câu:

"Không phải vậy..." Cậu quả thật có chút nóng lòng, nhưng cậu mới vừa rồi thật sự không phải là vội vã nhìn đứa nhỏ đâu, nhưng mà nói ra chắc cũng chả có ai tin.

Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành từ trước đến giờ hiểu rõ cậu nhất, nhưng lần này hiển nhiên Hạ Phạm Hành cũng nghĩ là như vậy, thấy cậu nhìn tới liền  trấn an cười một tiếng, ánh mắt tỏ ý bảo cậu ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ đi. Quách Tĩnh Tĩnh bĩu môi không vui.

"A!" Trương Thanh bỗng nhiên chỉ màn hình kêu một tiếng, sau khi kêu xong mới chú ý tới mình thất thố, Trương Thanh cũng rất xẩu hổ, vội vàng che miệng, ánh mắt nhìn thẳng màn hình, trong mắt đều là kích động cùng hưng phấn.

Trầm Hà có lòng tốt cười với Trương Thanh một tiếng, tỏ ý y không cần khẩn trương, loại chuyện này nàng thấy nhiều rồi. Hạ Phạm Hành không lên tiếng, chẳng qua là bước chân tới áp sát bên người Trầm Hà.

"Đứa bé rất xinh đẹp, có nhìn thấy không? Nó đang mút tay nhỏ, hẳn là đang ngủ, động tác theo bản năng."

Thai nhi đã hai mươi hai tuần, ngũ quan đã hết sức rõ ràng, biên độ động tay chân cũng rõ ràng, lúc này bé giống như một con nhộng cuộn trong bụng Quách Tĩnh Tĩnh,  yếu ớt nhưng lại có sức sống vô cùng.

"Con thật là nhỏ..." Thanh âm Hạ Phạm Hành hết sức mềm mại.

Trầm Hà cười một tiếng: "Dĩ nhiên, bình thường thai nhi hơn năm tháng, thai nhi dài chỉ có 18 đến 25cm, mà đàn ông mang thai thì đứa nhỏ còn nhỏ hơn so với khi được phụ nữ mang thai, có điều cái này là hiện tượng bình thường, mọi người không cần lo lắng."

"Cám ơn." Hạ Phạm Hành từ trong thâm tâm mà cảm kích, Trầm Hà không có từ chối, tiếp nhận như một chuyện đương nhiên.

Kết thúc kiểm tra, Trầm Hà thu hồi máy dò lại, Trương Thanh không ngừng nói: "Có thể nhìn thêm chút nữa không? Hình như nó sắp tỉnh rồi."

Trầm Hà thấy khóe mắt y đều đỏ rồi, trong mắt một mảnh ướt át, mặc dù rất muốn thỏa mãn nguyện vọng của y nhưng vẫn là tiếc nuối nói cho y biết: "Kiểm tra sóng âm vượt quá thời gian cho phép sẽ gây ra ảnh hưởng xấu tới việc phát triển mắt của thai nhi, cho nên tôi đề nghị không cần tiếp tục làm nữa."

Trương Thanh vừa nghe xong bèn vội vàng khoát tay: "Vậy, vậy tôi không nhìn nữa, hãy thu lại nhanh lên một chút đi, đôi mắt của bảo bảo xinh đẹp như vậy nhất định không thể bởi vì tôi mà xảy ra chuyện gì."

"Ba, nó còn nhỏ như vậy làm sao biết là mắt đẹp chứ." Quách Tĩnh Tĩnh nhỏ giọng nói.

"Đẹp mà, " Trương Thanh có cháu trai rồi thì không thèm yêu thích con trai nữa "Bảo bảo nhà chúng ta chỗ nào cũng đẹp mắt!"

Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy giọng Trương Thanh nghe thật giống như có điểm khàn khàn, nhưng chờ lúc cậu muốn nhìn mặt Trương Thanh thì Trương Thanh cũng đã quay đầu sang hướng bên kia. Quách Tĩnh Tĩnh chỉ cho là mình là nghe lầm, cũng không quá để ý.

Tiếp đó Trầm Hà lại nói một ít phương diện chuyên nghiệp, bao gồm đường viền của đầu, chiều dài của xương đùi và độ dày của nhau thai các loại. Quách Tĩnh Tĩnh nghe không hiểu lắm, có điều Hạ Phạm Hành ngược lại  nghe rất nghiêm túc, lúc có kết quả kiểm tra cũng nhìn một lúc lâu.

Lần này thời gian kiểm tra có hơi lâu, trước trước sau sau tốn  gần một giờ. Trầm Hà giúp bọn họ khắc cd, Trương Thanh cầm báo cáo, nhìn hình phía trên đều không buông tay.

"Thật là đáng yêu... A Tĩnh con nhìn xem, mũi nó rồi cả miệng nó đều rất giống con."

Trương Thanh cũng không chú ý nhìn đường,  mắt dính vào tấm hình màu vàng đất, Quách Tĩnh Tĩnh chỉ có thể một mực dắt tay y, dẫn y đi về phía trước.

"Ba, ba đã nói câu này lần thứ tư rồi đấy." Quách Tĩnh Tĩnh nhăn mặt nhìn về phía Hạ Phạm Hành, cậu cảm thấy tấm hình này rất khó coi, hình màu vàng đất căn bản không nhìn ra giống ai nữa, chính là vô cùng khó coi.

Hạ Phạm Hành không đồng ý lắc đầu với cậu, Quách Tĩnh Tĩnh biết trong chuyện này Hạ Phạm Hành cùng Trương Thanh là chung một chiến tuyến rồi, nào có ai ủng hộ cậu chứ.

Quách Tĩnh Tĩnh dẩu môi, còn thật không vui.

Hạ Phạm Hành không biết làm sao chỉ đành thở dài, ngay trước mặt những người khác cũng không thể làm ra hành động gì, chỉ có thể  nghĩ tối về dỗ người ta. Hắn quay đầu nói với Bàng Chiêm Viên cùng Trầm Hà: "Lần mời khách trước đó không thành công, lần này hy vọng có thể có một cơ hội để bù đắp cho mọi người. Khách sạn bên kia tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi, hai vị có thể đến tham gia hay không?"

Về công, Hạ Phạm Hành mặc dù là ông chủ sau màn của họ nhưng về tư, Bàng Chiêm Viên cùng Trầm Hà lớn tuổi hơn hắn, hơn nữa đã giúp đỡ Quách Tĩnh Tĩnh rất nhiều, Hạ Phạm Hành từ trước đến giờ cũng không phải loại người tự cho mình là thanh cao, thái độ đối với hai người này vẫn hết sức khiêm tốn.

" Được chứ, có đồ ăn ngon tôi dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt rồi." Trầm Hà là một người hào sảng, lúc này liền đáp ứng.

Bàng Chiêm Viên bây giờ là viện trưởng bệnh viện, thân phận cao bao nhiêu cũng không có tự do như Trầm Hà, huống chi y hôm nay còn có chút chuyện quan trọng, chỉ có thể từ chối.

"Hạ tiên sinh, thật xin lỗi, hôm nay tôi còn có một số việc phải xử lý, ngày khác tôi mời mọi người sau." Bàng Chiêm Viên vừa nói vừa tiến tới bên tai Hạ Phạm Hành nhỏ giọng nói một câu, "Dương tổng đã đặc biệt thông báo, cho nên vẫn là tôi nên tự mình xử lý."

Hạ Phạm Hành nghĩ lại một lần, hôm nay vừa lúc là ngày ước định giữa Quách Tử Chương cùng Dương Tuyền, đây đúng là một đại sự, Hạ Phạm Hành hiểu rồi gật đầu một cái: "Phiền anh rồi, Bàng viện trưởng."

"Ừm" Bàng Chiêm Viên cười một tiếng, "Vậy mọi người bây giờ đi sao? Mới chưa tới mười giờ."

"Bằng không chúng ta  đi dạo một chút đi?" Trầm Hà đề nghị, "Mọi người đã chuẩn bị cho bé con chưa? Quần áo, bình sữa các loại."

Trương Thanh có chút kinh ngạc: "Bây giờ đã phải chuẩn bị rồi sao?"

"Không phải là nói bây giờ nhất định phải chuẩn bị nhưng mà để trễ thêm tí nữa, Tĩnh Tĩnh hẳn sẽ không thuận tiện lắm để ra cửa đâu." Trầm Hà chỉ chỉ bụng Quách Tĩnh Tĩnh, ấm áp cười một tiếng.

Mặt Quách Tĩnh Tĩnh đỏ bừng, theo bản năng còn muốn đem bụng đi trốn sau lưng Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành nhân cơ hội bắt lấy tay cậu, cầm trong bàn tay nhéo một cái.

Trương Thanh hiển nhiên đối với cái này cảm thấy rất hứng thú, mặt đầy hưng phấn nhìn Trầm Hà nói: "Như vậy à, cô nói đúng, vậy chúng ta đi nhanh đi thôi"

" Được."

Vừa nói, bốn người cùng Bàng Chiêm Viên nói tạm biệt, lái xe đi tới khu thương mại. chỗ đậu xe thì có một cửa hàng cho mẹ và bé, Trầm Hà cùng Trương Thanh hai người nói một chút đến đứa trẻ thì có đề tài trò chuyện mãi không xong, hai người vai sóng vai vào trong tiệm, hoàn toàn đem Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành vứt bỏ.

Hạ Phạm Hành thấy Quách Tĩnh Tĩnh nhịp bước chần chừ do dự, hỏi cậu: "Em sao thế?"

Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở cửa nhìn bốn phía một chút, lắp bắp nói: "Em cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ vào loại cửa hàng này cả."

Trong mắt Hạ Phạm Hành mang nhu quang, ôn nhu nói: "Anh cũng không có."

Quách Tĩnh Tĩnh thông suốt quay đầu nhìn về phía hắn, lúc này mới nhớ tới, đúng vậy, cậu cùng Hạ Phạm Hành đều giống nhau, cũng chưa từng tới loại địa phương này.

Hạ Phạm Hành bỗng nhiên cười như gió xuân ấm áp, hắn hơi nâng cằm, đưa tay cầm lấy một hộp bánh bích quy mài răng ở trên giá ở cửa nhìn, giọng nói vô cùng tự nhiên: "Có điều sau này anh sẽ thường tới đây, trước làm quen hoàn cảnh một chút cũng không tệ, cũng may có bác sĩ Trầm đi cùng, nếu không anh đi thì cũng không biết nên bắt đầu từ đâu nữa"

"Em..." Quách Tĩnh Tĩnh liếm liếm môi, "Em cũng vậy."

Trầm Hà đang cùng Trương Thanh thương lượng cái gì đó, thấy hai người bọn họ đứng cửa không động, giơ lên hai đôi giày nhỏ một đỏ một lam cho hai người nhìn, vừa hỏi: "Hai người mau tới đây, mau giúp tôi nhìn một chút xem, hai đôi đôi này hay đôi kia đẹp hơn?"

Hạ Phạm Hành đưa tay đẩy nhẹ sau eo Quách Tĩnh Tĩnh một cái.

"Đi qua đi em. "

Quách Tĩnh Tĩnh bước về phía trước một bước, phát hiện thật ra thì cũng không có khó khăn như vậy, ngẩng đầu cùng Hạ Phạm Hành ăn ý nhìn nhau cười một tiếng rồi đi tới chỗ Trầm Hà.

Trương Thanh cầm trong tay một bộ quần áo nhỏ màu hồng, một bộ quần áo nhỏ màu xanh, mặt đầy phiền muộn hỏi: "Các con nhìn đi, chọn kia tương đối được nhỉ?"

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn, quần áo trẻ con đều làm từ vải rất mềm mại, màu sắc cũng ôn hòa, màu hồng phấn, màu lam nhàn nhạt đều trông rất đáng yêu. Cậu nhìn hồi lâu, không có ý muốn đóng góp đưa ra ý kiến nói một câu: "Tùy tiện sao cũng được ạ."

Hạ Phạm Hành chính là: "Thích thì đều mua cả đi "

Trương Thanh liếc hai người bọn họ một cái, cười nịnh hót nhìn về phía Trầm Hà, hỏi: "Bác sĩ Trầm, cô cảm thấy thế nào?"

Trầm Hà làm sao lại không nhìn ra ý của Trương Thanh, nàng cười một tiếng, thấy Trương Thanh ngượng ngùng đỏ mặt, nhân viên cửa hàng vừa rồi hướng dẫn y cũng trộm cười, Trầm Hà cố tỏ ra do dự cầm hai bộ quần áo nhìn ngắm một chút,  đưa tay chỉ một bộ màu xanh da trời.

"Cái này đi, cái này tương đối thích hợp." Câu trả lời không cần nói cũng biết.

"Phải không đó?" Trương Thanh giơ lên bộ quần áo màu xanh kia, "Vậy tôi biết rồi."

Vừa nói vừa trả lại bộ màu hồng, hoan hoan hỉ hỉ bắt đầu chọn hết thảy tất cả đồ màu xanh, bồn tắm màu xanh, chăn màu xanh, xe cho trẻ sơ sinh màu xanh, cuối cùng chọn một đôi giày hổ.

Hạ Phạm Hành nhìn một hồi cũng biết được cách thức, sau cũng học Trương Thanh bắt đầu chọn một ít đồ dùng cho bé trai. Quách Tĩnh Tĩnh thấy bọn họ càng mua càng nhiều, kéo kéo ống tay áo Hạ Phạm Hành nói: "Tạm thời vẫn  không cần mua quần áo giày dép các loại mà anh?”

"Ừ? Sao thế em? Em không thích những thứ này kiểu sao? Không thích chúng ta đổi cái khác."

"Không phải là không thích..." Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm túc (*), "Còn không biết là nam hay nữ mà."

(*) chỗ này trong QT là 郭靖靖木着一张脸, mong mọi người giúp đỡ TT

Hạ Phạm Hành không nhịn được nhẹ cười ra tiếng, hơi khom người nhìn thẳng Quách Tĩnh Tĩnh, đưa tay nhéo mũi cậu, cưng chiều cười mắng một tiếng: "Tiểu ngu ngốc, chú Trương mới vừa rồi không phải đã giúp em hỏi bác sĩ Trầm rồi sao?"

Quách Tĩnh Tĩnh lơ mơ, ngơ ngác nhìn Hạ Phạm Hành. Ba cậu hỏi bác sĩ Trầm lúc nào?

Hạ Phạm Hành tốt bụng chỉ điểm: "Quần áo màu xanh và quần áo màu đỏ..."

Quần áo? Quách Tĩnh Tĩnh đã hiểu ra rồi, mặt nhăn thành bánh bao, lại còn có kiểu phương pháp  này cơ đấy, ba cậu rốt cuộc học từ ai đây?

Từ trong tiệm đi ra, Hạ Phạm Hành dùng tất cả thể lực xách đồ, đồ trên tay cũng sắp bằng bốn lần chiều rộng của hắn,  nhét đồ vào cốp sau rất đầy, thiếu chút nữa nắp xe cũng không thể đậy lại được.

"Hôm nay thật sự cám ơn cô, Trầm Hà, " cứ như vậy chỉ trong chốc lát, Trương Thanh cùng Trầm Hà cũng đã thân thiết hơn, "Không nghĩ tới đồ trẻ con còn có nhiều kiến thức như vậy, hôm nay nếu là chỉ có ba người chúng tôi tới thì nhất định sẽ không biết nên bắt đầu từ chỗ nào nữa, thật sự rất khổ não."

"Không có gì đâu, anh Thanh  đừng khách khí với tôi, sau này có cái gì không hiểu thì cứ tới hỏi tôi." Trầm Hà vỗ ngực một cái, một bộ “cứ tin tôi""Thật ra thì còn có rất nhiều đồ chúng ta chưa mua, Tĩnh Tĩnh rong tháng ở cữ phải dùng tới, có vài thứ bây giờ mua còn quá sớm."

Trương Thanh cũng không tiện để cho Trầm Hà luôn cùng bọn họ chạy ngược chạy xuôi, suy nghĩ một chút bèn nói: "Bằng không như vậy đi, còn cần những thứ gì, Trầm Hà cô xem cô có thể viết cho tôi một cái danh sách được không, đến lúc đó tôi tới mua là được rồi."

Trầm Hà gật đầu: "Cách này không tệ, vậy tôi trở về bệnh viện giúp anh viết, thuận tiện hỏi  những người khác một chút, thu thập nhiều kinh nghiệm thêm, như vậy cũng tránh việc tôi có chút sơ sót."

"Cám ơn cô, Trầm Hà." Trương Thanh  thật sự cảm kích Trầm Hà đã giúp bọn họ nhiều như vậy.

Trầm Hà lắc đầu nói: "Anh Thanh đừng nói như vậy, có thể giúp được mọi người tôi cũng rất vui vẻ."

Có sự hỗ trợ của Trầm Hà quả thật đã thay bọn họ giải quyết không ít vấn đề khó khăn, sau khi dùng bữa ở khách sạn không, vì chuyện danh sách mà bọn họ lại phải trở về Tể Ninh một chuyến.

Trầm Hà chuẩn bị còn cần một ít thời gian, Hạ Phạm Hành trước hết mang Quách Tĩnh Tĩnh cùng Trương Thanh đi tới chỗ Dương Tuyền, nơi đó có phòng nghỉ ngơi. Mới vừa đi ra thang máy, Quách Tĩnh Tĩnh liền gặp được một người quen, không nghĩ tới Quách Tiểu Niên lại cũng ở nơi đây.

"Tiểu Niên?" Quách Tĩnh Tĩnh không xác định kêu một tiếng, Quách Tiểu Niên mặc như một quả cầu, thật đúng là rất khó để nhận ra.

Có điều khi nhìn thấy cái mặt phì phì béo béo kia thì Quách Tĩnh Tĩnh biết mình cũng không có nhận sai.

"Tĩnh Tĩnh!"

Quách Tiểu Niên buông tay của ba ba ra, chạy tới phía Quách Tĩnh Tĩnh, ôm lấy chân cậu

"Tĩnh Tĩnh, con nhớ thầy quá đi à."

Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay nhéo nhéo má nhóc: "Con lại mập lên rồi." Dĩ nhiên, lời này đơn thuần là để trêu Quách Tiểu Niên mà thôi.

"..." Quách Tiểu Niên thở phì phò chu mỏ."Đều do ông nội mua cho con thật nhiều đồ ăn ngon, con ngày hôm qua cả ngày ăn sô cô la cũng bị đau bụng luôn."

Quách Tĩnh Tĩnh vừa nghe liền vội vàng hỏi nhóc: "Thế nào? Bụng không thoải mái sao? Con đi khám bác sĩ rồi à?"

"Khám rồi ạ, không có chuyện gì hết, " Quách Tiểu Niên chép miệng một cái, "Con không có chuyện gì rồi, Tĩnh Tĩnh, nhưng mà hình như ông nội với cậu con cũng bị bệnh, họ đi vào thật lâu rồi mà còn chưa ra nữa. Tĩnh Tĩnh, họ sẽ không có việc gì chứ? Con không muốn để cho họ bị bệnh đâu."

"Tiểu Niên, ngoan, ông nội cùng cậu không có gì đâu, họ chẳng qua là tìm bác sĩ có một số việc mà thôi." Phương Hoài Minh đi tới, xoa xoa đầu Quách Tiểu Niên, ngẩng đầu cười hiền hòa với Quách Tĩnh Tĩnh, "Xin chào, cậu là Quách đúng không? Tôi là Phương Hoài Minh, là ba Tiểu Niên, khoảng thời gian này thật sự rất cảm ơn cậu đã chiếu cố Tiểu Niên nhà chúng tôi, cảm ơn."

"Phương tiên sinh không cần khách khí, tôi là thầy của Tiểu Niên, đây đều là những gì tôi phải làm."

Phương Hoài Minh gật đầu cười, quay đầu nhìn về phía Hạ Phạm Hành, đưa tay ra nói: "Hạ tiên sinh đúng không? Trước đây ở hôn lễ đã từng gặp qua một lần rồi, hy vọng tôi không có nhận sai."

Hạ Phạm Hành đưa tay bắt tay với y.

"Xin chào Phương tiên sinh, tôi là Hạ Phạm Hành." Trước đây ở đám cưới của Quách Tử Hoa, Hạ Phạm Hành cũng có đi tiền lì xì, mặc dù sau đó cũng không gặp mặt Phương Hoài Minh nữa, nhưng người như bọn họ, cho dù chỉ gặp mặt qua một lần, người muốn nhớ tự nhiên có thể nhớ, người không muốn nhớ thấy mười lần cũng không nhận ra.

□ tác giả lời ong tiếng ve:

Viết chương một sẽ để cho Trương Thanh cùng quách bốn... Sát vai mà qua đi!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui