Nhà Có Chính Thê

Chuyện Trương Thanh ngày hôm qua đã dọa cho mọi người sợ một phen. Ngày thứ hai, Quách Tĩnh Tĩnh cố ý xin nghỉ một ngày, Hạ Phạm Hành vốn là muốn giúp đỡ nhưng lại có Trương Thị ở đó, buổi sáng Trương Thanh nhắc nhở hai người, Hạ Phạm Hành chỉ có thể rời đi làm.

"Có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho anh" Hạ Phạm Hành hạ cửa kính xe xuống dặn dò Quách Tĩnh Tĩnh đang đứng ở một bên, "Mau vào đi thôi, em đừng để bị lạnh."

"Vâng"

Quách Tĩnh Tĩnh khôn khéo gật đầu, Hạ Phạm Hành lúc này mới lái xe rời đi. Quách Tĩnh Tĩnh vừa quay người đã thấy Trương Thị đứng ở trước cửa nhìn sang bên này. Quách Tĩnh Tĩnh đỏ  tai, đi qua chỗ Trương Thị

"Bà nội."

Trương Thị nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, thấy  sắc mặt cậu không tốt lắm, hù dọa nói: "Không phải nói con hôm qua cũng không thoải mái sao?Sao không ngủ thêm một chút? Cùng dậy sớm để làm gì?"

Quách Tĩnh Tĩnh không biết trả lời thế nào, Trương Thanh bưng chén đũa đi ra, nói: "Mẹ, Phạm Hành dù sao cũng là khách, khách đi thì chủ làm sao có thể còn nằm ngủ ở trên giường được?"

Trương Thị vừa nghe thấy cũng có lí, mấu chốt là, thái độ này nói rõ Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành không quá thân thiết nên vẫn phải lịch sự, bà gật đầu: "Nói cũng phải, nhưng Hạ tiên sinh từ chỗ này lái xe tới thành phố cũng phải mất hai giờ đi? Thằng bé đó cứ tới tới lui lui, không ngại mệt mỏi à?"

"Người như họ sớm đã thành thói quen rồi mẹ, này có là bao xa đâu? Hơn nữa ngày hôm qua cũng không phải là vì đưa con về sao?" Trương Thanh kéo Trương Thị ngồi xuống, múc cho bà chén cháo, lại múc một phần cho Quách Tĩnh Tĩnh, "A Tĩnh, ăn nhanh đi."

" Dạ, con cảm ơn ba, bà nội cũng ăn đi." Quách Tĩnh Tĩnh hai tay nhận lấy chén, cúi đầu ăn.

Trương Thị vẫn còn nói Trương Thanh.

"Con cũng thật là, Tiểu Hạ còn có thể giữ lại thế sao lại để Tiểu Quách về? Chuyện này không được đâu."

Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn Trương Thanh. Trương Thanh ngược lại mặt rất bình thường, khuấy cháo trong chén cho bớt nóng, một bên trả lời: "Mẹ, con không phải đã nói rồi sao? Nhà mình giường không đủ, trời lạnh như thế này cũng không thể để cho người ngủ ghế sa lon chứ?"

Trương Thanh vừa nói như vậy, Trương Thị cũng không tiện nói gì nữa, ghế sa lon kia là ghế sa lon kiểu xưa, Quách Tử Chương to con thế mà nằm trên đó, anh không thấy khó chịu chứ Trương Thị nhìn thôi cũng thấy khó chịu thay.

Ăn xong bữa sáng không bao lâu thì Trương Quốc Phú cũng tới, lão nghe nói Trương Thanh không thoải mái nên muốn tới xem một chút. Ông nội bà nội đều ở đây, Quách Tĩnh Tĩnh liền xếp đặt mua thức ăn, Trương Thị không muốn cậu mệt mỏi liền cùng làm với cậu, nhổ cà rốt trong vườn rau, chặt cải trắng, Quách Tĩnh Tĩnh lại mua chút cá, thịt trở về, lo liệu mấy thứ này cũng cần rất nhiều thời gian.

Trương Thanh cùng Trương Quốc Phú nói chuyện phiếm, Trương Quốc Phú do dự một hồi rồi mới nói với Trương Thanh: "A Thanh, Tiểu Hạ kia... Nhà nó có phải rất có tiền không?"

Trương Thanh sửng sốt một chút, nhìn Trương Quốc Phú hỏi: "Sao thế ba?"

Trương Quốc Phú có chút do dự, cách một hồi mới nói: "Ai nha, đoạn thời gian trước thằng bé đó không phải đưa đồ bổ cho ba đó sao? Còn nói để ba quảng cáo, phổ biến rộng rãi cho nó. Ba ăn cảm thấy không tệ, cũng đề cử cho mấy người lão Lưu trong thôn một phen, ai biết được ngày hôm trước lão Lưu nói với ba, con trai lão ta cố ý tới tiệm này xem một chút, nói giá tiền này... Chậc chậc, thật là không dám nghĩ, một cái hũ nhỏ thế mà cần phải ngừng này tiền."

Trương Quốc Phú khoa tay múa chân một con số, mặt vẻ không dám tin tưởng. Trương Thanh mặc dù biết Hạ Phạm Hành mua đồ không rẻ, nhưng mà giá tiền này không phải cái giá mà loại dân thường như y có thể nhận nổi. Y suy nghĩ một chút liền nói: "Ba, bất kể như thế nào thì đó cũng là chút tâm ý của Hạ Phạm Hành. Mấy người từ thành phố lớn tới một tháng tiền lương liền hơn mười ngàn rồi, thậm chí còn có mấy trăm cơ, số tiền mà ta không nhận nổi thì cũng chỉ là một tháng tiền lương của bọn họ thôi, nói trắng ra là cách tiêu xài không giống nhau. Chuyện này ba đừng có bận tâm, có lẽ chút tiền đó người ta căn bản không để trong mắt đâu."

Trương Quốc Phú nghe xong, cảm thấy lời này có lý, gật đầu nói: "Cũng được, nhắc tới bọn Vu Hà, cái kia không phải..."

Nói đến đây, Trương Quốc Phú bỗng nhiên ngừng miệng, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Thanh, Trương Thanh ngược lại vẫn khẽ cười cười với lão.

Trương Quốc Phú đột nhiên không có hứng thú nói tiếp, thở dài lắc đầu một cái.

Trương Thanh chỉ coi như không thấy, nói với Trương Quốc Phú: "Ba, chuyện này ba đừng nói cho mẹ, mẹ tâm tư nặng, không có gì cũng nghĩ này nghĩ nọ, mẹ mà biết những thứ đó mắc như vậy nhất định sẽ mấy đêm ngủ không yên giấc, cho rằng mình đang thiếu nợ người ta. Dù sao ăn cũng ăn rồi, cùng lắm thì chúng ta sau này đối với Phạm Hành tốt một chút là được."

"Ba cũng có ý này, cho nên mới không nói cho mẹ con, con nói đúng, lần sau gặp được Tiểu Hạ ba phải uống hai li với thằng nhóc đó mới được."

"Được ạ, nhưng mà ba, đến lúc đó ba đừng có uống thua người ta đó, mất mặt lắm."

"Nói càn! Ba con tửu lượng vẫn còn tốt lắm." Nói đến đây, Trương Quốc Phú chợt nhớ tới trước đây bọn họ không phải là chưa từng uống cùng nhau, có chút chột dạ ưỡn ngực, "Con đừng nói nữa, với tửu lượng của Tiểu Hạ thì người uống hơn nó không nhiều đâu, hơn nữa nó trẻ hơn ba, căn cơ tốt, ba lúc còn trẻ không thể kém hơn nó đâu."

Trương Thanh cười híp mắt nhìn Trương Quốc Phú, tùy lão kiếm cớ cho bản thân.

Trong phòng bếp, Trương Thị cũng nghe được chút, cúi đầu  nói với Quách Tĩnh Tĩnh đang chọn món: "Ông nội con lại đang phét rồi, còn năm đó cơ? Năm đó tửu lượng của ông già đó còn chẳng bằng bây giờ nữa là!"

Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy bụng mình như bị chặn lại, ngồi xuống một cái ghế cao, lúc này mới cảm thấy tốt hơn một chút, nghe Trương Thị nói cậu cũng hỏi: "Tửu lượng của ông nội năm đó rốt cuộc như thế nào ạ?"

"Còn có thể thế nào, " Trương Thị chê, "Tới nhà bà uống rượu với cữu gia gia, không uống được mấy ly đã say bí tỉ rồi, ông cố con tâm thiện, sợ uống nhiều quá có chuyện nên cũng không để cho cữu gia gia rót rượu cho lão ta, ông nội con thì giỏi rồi, đuổi theo cữu gia gia đòi chai rượu. Cữu gia gia con cố ý trêu ông già đó, khăng khăng cầm chai rượu không cho, hai người dọc theo bờ ruộng đuổi nhau hơn nửa giờ, người của toàn thôn đều tới xem náo nhiệt, lão ấy coi như là vì chạy mà nổi danh, người trong thôn vừa thấy lão ấy liền lấy chuyện này ra mà trêu. Thế là sau chuyện đó lão ấy sống chết không chịu đi cùng bà về nhà mẹ đẻ nữa."

Quách Tĩnh Tĩnh không nhịn được cười một tiếng: "Vậy sau đó thì sao ạ?"

"Sau đó á? Sau đó vẫn là cữu gia gia tự mình tới đón người, lão ấy lúc này mới chịu đi, nhưng mà từ đó về sau, cữu gia gia chỉ cần nói muốn tìm ông nội con uống rượu thì lão ấy đã sợ run lẩy bẩy rồi." Trương Thị xoay người cầm cái mâm, thấy Quách Tĩnh Tĩnh lại ngồi trên cái ghế cao chọn món ăn, còn giang rộng hai chân, tư thế hết sức quái dị.

Trương Thị bất đắc dĩ nói: "Tĩnh Tĩnh, sao con lại ngồi ghế thế, tư thế này như là đàn bà đang mang thai ấy, có phải eo không thoải mái hay không con?"

"Không ạ..."

Quách Tĩnh Tĩnh đỏ mặt một chút, yên lặng khép chân lại.

Chờ thức ăn được làm sạch sẽ rồi, Quách Tĩnh Tĩnh cũng bị Trương Thị đuổi ra khỏi bếp, không để cho cậu hỗ trợ nữa.

Quách Tĩnh Tĩnh đi ra, rót cho Trương Thanh và Trương Quốc Phú chút nước nóng, Trương Quốc Phú nhìn cậu nói: "Tĩnh Tĩnh à, dạo này trông tốt nhẩy, trông chắc khỏe hơn trước đây nhiều, rất tốt, ăn nhiều một chút nhé, mới có chừng hai mươi tuổi thôi mà, cũng không thể quá gầy đâu, không cưới được vợ đấy."

Mặt Quách Tĩnh Tĩnh càng đỏ hơn, Trương Quốc Phú không biết nhưng Trương Thanh lại rất rõ ràng. Đứa trẻ trong bụng Quách Tĩnh Tĩnh ngày càng lớn rồi, thèm ăn hơn, trên người dĩ nhiên có thêm thịt. Quách Tĩnh Tĩnh da mặt mỏng,  làm sao chịu được bị nói như vậy, Trương Thanh bèn tìm một cái cớ cho cậu.

"A Tĩnh, con nhanh ra cửa xem một chút đi, bên ngoài gió thật lớn,ba phơi quần áo trên cái sào trúc đó, đừng để gió thổi rơi mất."

" Dạ con biết rồi"

Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng bước ra cửa, núp ở bên tường nhìn bụng một chút, quả thật hơi lồi lên. Quách Tĩnh Tĩnh nhíu mày, có chút phiền não gãi gãi gáy cùng cằm.

Một chiếc xe từ trên đại lộ lái tới,  xe kia Quách Tĩnh Tĩnh biết, là của Quách Tử Chương. Quách Tĩnh Tĩnh chợt nhớ tới lời bà nội vừa nói, tối hôm qua lúc cậu tỉnh lại cũng không quá chú ý, cho là Quách Tử Chương có chuyện đi trước, bây giờ nhìn lại, hình như là ba cậu nói cái gì đó, đuổi người ta đi, nhưng đây không giống như cách làm người của ba, tại sao ba cậu lại đối xử như vậy chỉ duy với Quách Tử Chương chứ?

"Tĩnh Tĩnh? Sao thế, thân thể có khá hơn chút nào không?"

Quách Tử Chương từ trên xe bước xuống. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn anh, cảm thấy hai người bọn họ đứng cùng nhau thì Quách Tử Chương ngược lại  giống như bệnh nhân hơn, trên mặt không có chút huyết sắc, mắt còn đỏ nữa.

"Quách Tử Chương, mắt anh sao thế?"

"À, có thể tối hôm qua ngủ không ngon, làm sao, có tia máu à?" Quách Tử Chương quay lưng lại  xoa xoa mắt, tư thái hết sức tự nhiên, thật giống như anh nói, chẳng qua là ngủ không ngon mới có thể như vậy thôi.

Quách Tĩnh Tĩnh mím môi nhìn anh một lúc lâu, Quách Tử Chương bỗng nhiên cười một tiếng, hỏi cậu: "Tĩnh Tĩnh,  tên của cậu... Là do ba cậu đặt sao?"

" Ừ, " Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu một cái, có chút kỳ quái anh ta làm sao đột nhiên lại hỏi cái này.

Quách Tử Chương tựa hồ nhìn ra nghi hoặc trong mắt cậu, lập tức giải thích: "Ây, không có gì đâu, chỉ là tôi cảm thấy, vừa khéo, trăm họ Trung Quốc nhiều chữ như thế nhưng ba cậu lại... Lại đặt cho cậu họ Quách, có lẽ, đây cũng là một loại duyên phận giữa chúng ta."

Quách Tĩnh Tĩnh nhíu mi, nhìn chằm chằm Quách Tử Chương một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Quách Tử Chương, có phải anh gặp chuyện gì đó đúng không?"

"Không có, " trong mắt Quách Tử Chương mang thiện ý, "Cậu đừng  suy nghĩ quá nhiều, Tĩnh Tĩnh, tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi."

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn anh, hiển nhiên không quá tin.

Trong phòng Trương Quốc Phú hô tới bên này: "Tĩnh Tĩnh? Có khách đến thăm à? Sao lại không vào trong nói chuyện?"

"Ông nội, ba, là Quách Tử Chương."

"Tiểu Quách đó à? Mau vào mau vào đi, đứng ở cửa lạnh lắm."

Quách Tĩnh Tĩnh dẫn Quách Tử Chương vào cửa, Quách Tử Chương cười kêu một tiếng: "Ông nội."

Nói xong, anh cúi đầu nhìn về phía Trương Thanh, dừng một chút rồi mới thấp thấp kêu một tiếng: "Chú Trương."

Trương Quốc Phú cười kéo Quách Tử Chương ngồi xuống, sau một phen khách sáo cũng biểu đạt chút lòng cảm kích vì anh đã đưa Trương Thanh ngày hôm qua, Quách Tử Chương một bên trả lời Trương Quốc Phú nhưng lại không dấu vết nhìn Trương Thanh mấy lần, thần sắc phức tạp.

Nếu người đã tới rồi, trước bất kể là có phải là không mời mà tới hay không, chỉ bằng việc anh ngày hôm qua giúp Trương Thanh thì giữ lại ăn một bữa cơm trưa cũng là bình thường. Trên bàn ăn, Trương Quốc Phú vừa nói vừa cười, uống mấy ly rượu nhỏ,  bầu không khí vô cùng sôi nổi.

"Tiểu Quách à, con cùng Tiểu Hạ, hai con đúng là không có lời nào để chê, hoàn toàn không có cái dáng vẻ tự cao tự đại ta đây phách lối của người giàu, đối với người già còn rất khiêm nhường lễ độ. Thành thật mà nói, Tĩnh Tĩnh có thể cùng các con làm bạn ông trong lòng rất vui mừng. Tới, ông nội kính con một ly!"

Trương Quốc Phú giơ ly, Quách Tử Chương cúi đầu lại không ứng, như đang suy nghĩ việc gì đó đến nỗi xuất thần. Trương Quốc Phú lại kêu hai tiếng: "Tiểu Quách, Tiểu Quách? Sao đó? Nhìn con sắc mặt không tốt lắm, có tâm sự gì à?"

Quách Tử Chương ngẩng đầu, vội vàng bồi lễ nói: "Ông nội, con xin lỗi, con vừa rồi không tập trung lắm. Tới, con mời ông."

"Đừng đừng đừng, trước đừng mời rượu, " Trương Quốc Phú ngăn lại ly rượu của Quách Tử Chương, "Nói nhanh lên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?" Quách Tử Chương nhìn mọi người, Trương Thị cũng  bỏ  đũa xuống, nói: "Nhóc con, nói một chút đi, giấu ở trong lòng khó chịu lắm con, con cứ coi như đây là nhà mình đi, không có chuyện gì đâu."

Quách Tử Chương tái nhợt cười một tiếng: "Bà nội, nếu là ở nhà con thì con còn không dám nói đâu, nhưng ở nơi này, nhìn bà với ông nội quan tâm con như vậy, con... Con quả thật có chút không gánh nổi."

Quách Tử Chương cúi đầu, thần sắc cứng ngắc.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Ngay cả người nhà cũng không thể nói?"

Trương Quốc Phú hỏi, Quách Tĩnh Tĩnh cũng dừng  chén đũa lại nhìn anh, toàn bộ trên bàn ăn chỉ có mình Trương Thanh vẫn còn cầm đũa gắp thức ăn, nhưng động tác luôn hơi dừng lại một chút.

Quách Tử Chương đấu tranh một hồi mới mở miệng, nói: "Chú tư của con, gần đây bị tra ra mắc bệnh ung thư cổ họng, người nhà khuyên như thế nào đi nữa chú ấy cũng không đồng ý đi bệnh viện..."

Lạch cạch!

Quách Tử Chương lời còn chưa nói hết, Trương Thanh đã sẩy tay, đũa rơi xuống đất, trong nháy mắt đó, ánh mắt Quách Tử Chương trở nên thâm trầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui