Nhà Có Chính Thê

Vương Giang Dân được Quách Tĩnh Tĩnh ủy thác, vốn chỉ cần nói cho tỉnh ra là được, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà anh không chỉ nói cho tỉnh mà còn đích thân lái xe chở Trương Thị đi bệnh viện huyện.

"Bác sĩ Tiểu Vương, thật là, chú cũng không biết nên cảm ơn cháu như thế nào nữa." Lên xe, Trương Quốc Phú liền nói cám ơn liên tục, đám người Yamada Edako ngồi một chiếc xe khác, trong xe của Vương Giang Dân chỉ có anh cùng Trương Thị và Trương Quốc Phú.

Vương Giang Dân cười nói: "Đừng khách khí như vậy, chú Trương, trước kia cháu nhận của thím Trương không ít đồ, hồi đó anh Thanh bị bệnh, Trương Thẩm mỗi ngày đưa đồ ăn tới đều có một phần cho cháu. Phần ân tình này cháu còn nhớ đấy."

"Nào, chỉ là chút bánh ngô, bánh bí đỏ thôi mà, cũng không phải thứ tốt gì cả, cháu nói như vậy thím cũng ngại." Trương Thị cũng cười nói.

"Làm sao lại không phải đồ tốt chứ, những thứ kia cũng đều là tự tay thím làm, cái gì có thể so với đồ nhà mình được chứ." Vương Giang Dân nói thế này ai nghe cũng đều vui vẻ, Trương Thị cùng Trương Quốc Phú cũng giống vậy.

"Ai nha, người đọc sách nhiều nói không bình thường chút nào, thật ấm lòng quá đi. Bác sĩ Tiểu Vương, cháu với ba cháu đều là người tốt." Trương Quốc Phú cùng Trương Thị trước mặt tán dương, Trương Thị cũng gật đầu liên tục.

Vương Giang Dân nhìn họ qua kính xe: "Thật ra thì cháu cảm thấy, làm người thì nhân phẩm vẫn là quan trọng nhất, bất kể người kia có đọc bao nhiêu sách, cũng không để ý họ đã trải qua cái gì, nhưng chỉ cần họ luôn giữ được bản chất thật lòng đối đãi với người khác, không hại người không tổn thương người ta thì chính là một người tốt, cho nên cháu xem ra chú Trương với thím Trương đều là người tốt, anh Thanh cùng Tĩnh Tĩnh cũng là người tốt."

"À..." Mặt Trương Quốc Phú lộ vẻ lúng túng nhưng cũng không tiện cắt đứt lời của Vương Giang Dân, Trương Thị cũng hơi có chút xuất thần.

"Năm đó, thím Trương không để ý tới lời đồn nhảm của mọi người, dứt khoát quyết định chiếu cố anh Thanh bị bệnh, mặc dù khi đó cháu còn nhỏ nhưng mà tận mắt cháu đã nhìn thấy, thím Trương đối với anh Thanh mà nói là thật sự coi anh ấy là con ruột mà đối đãi. Loại tình thương của mẹ vĩ đại, không vu lợi này đã từng thật sự lay động cháu."

"Ai, còn không phải sao, năm đó thím cháu vì A Thanh mà chịu bao nhiêu khổ cực, chịu bao nhiêu khốn khổ, nhưng hôm nay, A Thanh tìm được người thân ruột thịt rồi liền phủi mông bỏ đi. Tĩnh Tĩnh thì sao? Lại làm ra cái loại chuyện không biết liêm sỉ đó..."

"Chú Trương, không thể nói như vậy được. Chuyện của A Tĩnh cháu cũng nghe được đôi chút, có thể đại đa số người không thể tiếp nhận nổi, nhưng cái này chẳng liên quan gì tới việc có liêm sỉ hay không. Cháu cho là, bất kỳ tình yêu nào cũng đều bình thường và cũng thật thiêng liêng, nếu như chúng ta bởi vì bề ngoài của một người mà mới yêu đối phương thì loại yêu này có phải quá mức nông cạn rồi hay không?"

" Nhưng... Nhưng mà thích một người đàn ông, cái này... Đây chính là có bệnh!" Trương Quốc Phú vẫn không tiếp thu nổi.

Vương Giang Dân cười một tiếng: "Chú Trương, chú quên rồi sao? Cháu chính là bác sĩ, có phải bệnh hay không cháu còn không biết sao? Phải, là do mọi người đã tự coi nó là một loại bệnh ở trong lòng thôi."

"Cháu nhìn đi cháu nhìn đi, đây không phải là bệnh sao?" Trương Quốc Phú không đợi Vương Giang Dân nói xong đã ngắt lời, biểu tình của Trương Thị cũng trở nên cứng ngắc, ngồi ở đằng kia không nhúc nhích, một tay nắm thật chặt cổ tay.

"Nhưng mà ——" Vương Giang Dân kéo dài thanh âm, "Nhưng mà, sổ tay phân loại sức khỏe tinh thần của nước Mỹ đã liệt nó vào loại vấn đề ở trong lòng rồi, CCMD (*) của nước ta cũng sẽ không coi nó là vấn đề về tâm lý, cũng không có bất kỳ thay đổi nào trong cơ chế tinh thần của người đồng tính luyến ái cả, cũng không có nhận thức, tình cảm, hành động không phù hợp nào, cho nên, nó không thể gọi là bệnh tâm lý được. Mỗi một người đều có quyền lựa chọn tình yêu cho riêng mình, sẽ có thành kiến là tất nhiên, cái cũng giống như tình yêu già trẻ vậy, có vài người có thể tiếp nhận nhưng có vài người không thể tiếp nhận được, nhưng tuyệt đối không phải bệnh."

(*) CCMD: Chinese Classification of Mental Disorders, phân loại rối loạn tâm thần Trung Quốc, được xuất bản bởi Hiệp hội Tâm thần học Trung Quốc, là một hướng dẫn lâm sàng được sử dụng ở Trung Quốc để chẩn đoán rối loạn tâm thần.

"Bác sĩ Tiểu Vương, cái này... Thật sự không phải là bệnh sao?" Trương Thị nghiêng người qua, kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy." Vương Giang Dân trả lời rất nhanh, rất khẳng định, "Thật ra thì cháu ngược lại có chút bội phục Tĩnh Tĩnh, thằng bé có thể thản nhiên đối mặt với tình cảm của mình như vậy. Áp lực mà cậu ấy phải chịu bây giờ chắc tất cả chúng ta cũng không tưởng tượng được. Chắc cậu ấy đã từng đấu tranh, chỉ tiếc là trên thế giới này, thứ không có biện pháp để khống chế nhất chính là tình yêu của mình, hẳn là cậu ấy cũng đã từng rất thống khổ..." Loại đấu tranh cùng đau khổ này Vương Giang Dân cũng từng cảm động lây, cho nên nói tới chỗ này chính bản thân anh cũng đồng tình, bây giờ mà nhớ tới những thứ trước kia Vương Giang Dân vẫn sẽ cảm thấy thống khổ khó nhịn.

"Cho nên, Tĩnh Tĩnh bây giờ càng cần hơn chính là sự bao dung của người thân... Cháu rất bội phục thằng bé, thật sự rất bội phục, ít nhất, nếu như đổi lại là cháu, cháu chưa chắc sẽ có dũng khí như vậy..."

Không phải chưa chắc mà là khẳng định không có, nhưng mà điều này chỉ có mình Vương Giang Dân biết được. Anh đấu tranh rồi lưỡng lự hai mươi năm, thậm chí liệt kê ra rất nhiều đạo lý cùng tiền lệ, nhưng cuối cùng vẫn không có dũng khí để làm như vậy.

"Thím Trương, thật ra thì cháu cố ý đi chuyến này, tới nói với mọi người về bệnh tình của thím là bởi vì Quách Tĩnh Tĩnh trời vừa sáng đã tới nhà cháu rồi, thằng bé khẩn thiết hy vọng cháu có thể đi tới nói rõ tình huống với mọi người, dùng hết khả năng để cho dì đi bệnh viện làm kiểm tra. Thím Trương, Tĩnh Tĩnh còn có anh Thanh, họ đối với thím và đối với Chú Trương đều là thật lòng, họ đều coi hai người quan trọng hơn cả bản thân mình, thật đấy."

Trương Quốc Phú há miệng, quay đầu nhìn Trương Thị một chút rồi lại nhìn Vương Giang Dân, cuối cùng cái gì cũng không thể nói ra khỏi miệng được. Lão thở dài, dựa người vào phía sau, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ mà vẻ mặt phiền não.

Trương Thị cũng xuất thần ngồi ở đằng kia, không biết là đang suy nghĩ gì, sau đó thẳng đến bệnh viện Vương Giang Dân cũng không nói gì nữa.

*

Đến bệnh viện, Vương Giang Dân là bác sĩ, giữa bác sĩ với nhau có sự liên kết, có Vương Giang Dân ở đó rõ ràng tránh được không ít phiền toái, thái độ nói chuyện giữa các đồng nghiệp cũng không giống nhau, rất thân thiết ôn hòa.

"Thím tôi mấy năm trước kiểm tra bị bệnh thấp tim (**), vào mùa đông dễ tái phát cho nên vẫn luôn dựa vào các loại thuốc an dưỡng, cũng không xuất hiện vấn đề lớn lao gì, hai ngày trước đột nhiên té bất tỉnh cho nên muốn tới kiểm tra một chút."

(**) bệnh thấp tim: Thấp tim hay còn gọi là thấp khớp cấp hoặc sốt thấp khớp, tiếng Anh: Rheumatic fever hay acute rheumatic fever (ARF) là một bệnh viêm nhiễm toàn thể, biểu hiện ở nhiều cơ quan (như tim, khớp, da và não) mà chủ yếu là ở khớp và tim.

Vương Giang Dân nói tình huống một chút, bác sĩ kia cũng biết liền gật đầu rồi nói: "Được, trước tiên đi làm kiểm tra đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui