Nhà Có Chính Thê

Quách Tĩnh Tĩnh lái xe tới nông gia nhạc, buổi sáng tám chín giờ, đèn lồng màu đỏ treo ở trước cửa trúc mang lại cảm giác thanh tịnh, Quách Tĩnh Tĩnh ngừng xe ở cửa lầu tường viện bên cạnh, đi tới trước mặt một cô gái đang lau cửa kính hỏi: "Làm phiền một chút, Chung giám đốc có ở đây không?"

Cô gái ngẩng đầu một cái, thấy Quách Tĩnh Tĩnh môi đỏ răng trắng, một đôi mắt to nhìn nàng, gò má ửng đỏ, gật đầu lắp bắp: "Anh... Anh tìm Chung giám đốc sao? Ngài ấy còn chưa tới đâu, nhưng chắc tới nhanh thôi, nếu không anh chờ một chút đi."

Quách Tĩnh Tĩnh thân thiện cười một tiếng: "Cám ơn."

Nói xong cũng không làm phiền người khác làm việc, đi qua đứng cùng với đám người ở hành lang. Ánh mắt cô gái kia vẫn luôn dán lên người cậu, cậu làm như không nhìn thấy, sống lưng thẳng tắp đứng ở đằng kia nhìn chung quanh một chút.

Quán ăn của nông gia nhạc này tên Giang Nam Thủy Hương, nổi danh nhất chính là đầu bếp nơi này nấu thức ăn nhà nông chính gốc. Nếu ở thủy hương, thức ăn chủ yếu dĩ nhiên là cua, cá, tôm, một mâm được bưng lên, là người bản xứ cũng chưa chắc có thể nhận ra được những loại cá bên trong, những con cá lớn nhất cũng phải là đũa trường, nhưng đều là cá hoang ở Trường Giang, mùi vị thơm ngon khiến người ăn cũng muốn nuốt luôn cả lưỡi.

Quách Tĩnh Tĩnh mặc dù cũng là người bản xứ nhưng cậu trước kia cũng rất ít khi tới trấn trên, Giang Nam Thủy Hương cái tên này cậu cũng là không biết, nhìn chung quanh một lần cảm thấy khung cảnh cũng không tệ lắm, cửa trúc coi như cũng đặc sắc, gỗ đỏ, nước sơn, cửa sổ, thiết kế hoài cổ cũng giúp tạo thêm mấy phần cổ xưa. Quách Tĩnh Tĩnh rất thích loại phong cách này. Thời điểm đang thoải mái nhìn ngắm xung quanh,cô gái lúc trước cậu nhờ vả bỗng nhiên lớn tiếng kêu: "Chung giám đốc sớm ^ "

Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu, mới vừa phân tâm không để ý tới, nguyên lai Chung giám đốc đã tới, không hổ danh là bạn Chu Hải Ba, hai người đều là những người "hơi hơi mập" nhưng lại khiến người khác ngưỡng mộ, vóc người kia giống như trong bụng còn nhét thêm một quả địa cầu vậy.

Quách Tĩnh Tĩnh mấy bước đi tới, theo thói quen nghiêm túc gật đầu, cung kính nói: "Xin chào Chung giám đốc, tôi là Quách Tĩnh Tĩnh, là bạn học Chu Hải Ba."

Chung giám đốc vừa nghe, trên mặt lập tức nở nụ cười nói: "Nha, cậu chính là bạn học mà Ba Tử nói đến Quách Tĩnh Tĩnh đúng không? Ha ha, Ba Tử quả nhiên nói không sai, thật đúng là một đại soái ca."

Quách Tĩnh Tĩnh thật ngượng ngùng cười một tiếng, Chung giám đốc kéo cậu đi tới phòng làm việc.

"Đi đi đi, đi phòng làm việc của tôi rồi nói."

Hai người một trước một sau vào phòng làm việc, ngồi xuống ghế salon chuyên dùng để tiếp khách.

"Cái đó, Ba Tử hẳn cùng cậu nói qua chứ? Cậu không biết gì về chức vụ của mình sao?"

Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút, biết điều trả lời: "Hải Ba nói cũng không quá rõ, chỉ nói là quản lý đại sảnh, tôi muốn hỏi một chút quản lý đại sảnh là làm gì?"

"Cái... Cái gì?" Chung giám đốc ngẩn người, tựa hồ không có nghe rõ lời Quách Tĩnh Tĩnh.

Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, cho là đối phương ngại cậu không có kinh nghiệm, dừng một chút nói: "Tôi mặc dù đối với phương diện này không hiểu biết lắm, nhưng tôi nhất định sẽ nghiêm túc học tập, làm xong việc của mình."

"Cậu chờ một chút, Ba Tử là nói như vậy với cậu? Quản lý đại sảnh?"

Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu một cái: " Đúng."

Chung giám đốc nhếch mép một cái, cười nói: "Là như vầy, Quách tiên sinh,có thể cậu hiểu lầm rồi. Trình độ học vấn của cậu, Ba Tử đã nói qua với tôi, chức vị quản lí đại sảnh có yêu cầu đối với học vấn cùng kinh nghiệm, đối với cậu bây giờ mà nói, không thích hợp với chức này. Như vậy đi, tôi họi điện thoại cho Ba Tử hỏi một chút, cậu ngồi chờ một chút."

Chung giám đốc vừa nói, lễ phép cười một tiếng, đi ra phòng tiếp tân. Quách Tĩnh Tĩnhngồi tại chỗ, suy nghĩ một chút, hay là đứng lên, đứng ở cửa phòng tiếp tân.

Ngoài cửa đã thông suốt lời của Chu Hải Ba, Chung giám đốc đi tới đi lui, nói: "Tôi nói Ba Tử cậu có ý gì? Không phải nói với cậu, với tình huống của bạn cậu hiện giờ chỉ có thể làm bảo vệ thôi sao?... Ai nói bảo vệ không có tiền đồ, sau này tiến bộ có thể làm cả đội trưởng đội bảo vệ kia! Cậu nói cái gì, còn chê bảo vệ? Ai nói tuổi trẻ thì không thể làm bảo vệ? Làm một bảo vệ tốt cũng là một kĩ năng, làm sao có thể nói là vô dụng chứ? Được được, tôi  biết quan hệ của hai chúng ta, nếu không phải là nể cậu, tôi sẽ nói thẳng vào mặt cậu ta đấy. Tóm lại cậu ta không thể làm quản lí đại sảnh."

"Cậu chớ cùng tôi nói tới trình độ học vấn, tốt nghiệp trường cảnh sát thì có gì chứ? Cậu ta lợi hại vậy sao không thi công chức đi, chạy tới này tìm việc làm gì? Hơn nữa tìm việc có bao nhiêu khó khăn cậu không phải không biết... Nói cho cậu hay, không được thì là không được, cậu cho là muốn là tôi có thể phân cậu ta làm quản lí đại sảnh sao?... Chu Hải Ba cậu dám uy hiếp tôi? Tôi nói nhá, chuyện này tôi không quyết định được, bạn cậu muốn đi làm ở đây, lựa chọn duy nhất chính là bảo vệ, bảo vệ cảnh sát, không phải khác mỗi chữ sao, đều giống nhau..."

Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở cửa, mím môi không lên tiếng, bảo vệ cùng cảnh sát quả thật khác ghê lắm, khác biệt này ai cũng biết, bất quá câu này của Chung giám đốc "Cậu ta lợi hại như vậy sao không đi thi công chức" vẫn động tới vết thương cũ của Quách Tĩnh Tĩnh. Cậu không muốn làm bảo vệ, đó không phải là chí hướng của cậu, trong nông thôn làm bảo vệ cũng chẳng phải chuyện vinh quang gì cho cam, đều là người lớn tuổi mới làm cái này, trẻ tuổi đều không tình nguyện. Nghề này dành cho những kẻ muốn ăn ngon mà lười làm việc, không học được kỹ thuật không nói, tiền lương cũng không cao.

Cho nên khi Chung giám đốc vào cửa cùng Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Chúng ta bên này thật ra thì chỉ tuyển bảo vệ, là Ba Tử nghĩ sai rồi, cậu có hứng thú với công việc này không? Cậu từ trường cảnh sát tốt nghiệp ra, tiền lương so với người khác nhất định phải cao hơn, cậu cảm thấy thế nào?"

Quách Tĩnh Tĩnh trực tiếp đứng dậy, nói: "Xin lỗi, tôi đối với nghề bảo vệ cũng không có quá nhiều hứng thú, quấy rầy rồi."

Vừa nói vừa ngẩng đầu ưỡn ngực ra phòng tiếp tân, lái con xe cùi đi không thèm quay đầu lại.

Trên đường về nhà, Chu Hải Ba gọi điện tới, xin lỗi cậu vì chuyện này. Ở trong lòng Chu Hải Ba, Quách Tĩnh Tĩnh mặc đồ tím đi giày da cầm điện thoại vô tuyến quản lí đại sảnh mới phù hợp nhất, làm bảo vệ quá thấp kém. Ngày đó thừa dịp Chung giám đốc uống rượu say, Chu Hải Ba khó khăn lắm mới lừa được Chung giám đốc đồng ý, nào biết đối phương sau khi tỉnh kiên quyết không nhận người, vẫn kiên trì nói Quách Tĩnh Tĩnh không được. Quách Tĩnh Tĩnh ngược lại khuyên Chu Hải Ba một hồi "Không có sao", nhưng vẫn phê bình cách làm của Chu Hải Ba, điện thoại trò chuyện hơn một giờ mới kết thúc.

Quách Tĩnh Tĩnh lúc trở về lái xe nhanh hơn một chút, trong lòng thật mất mát, may là không có nói với Trương Thanh. Về nhà trễ như vậy, ba cậu chắc chắn cũng chưa ăn, đang chờ cậu trở về.

Kết quả cậu vừa vào cửa nhà, có một người đàn ông ngồi đối diện với ba, tươi cười gắp thức ăn.

"Nào, ăn thêm một miếng thịt chưng đi, mùi vị ngon lắm, con trai tôi rất thích ăn món này."

"Cảm ơn." Người đàn ông, cũng chính là Hạ Phạm Hành hai tay nâng chén, nhận lấy thức ăn mà Trương Thanh gắp cho, lễ phép gật đầu nói một tiếng "Cảm ơn."

Trương Thanh lập tức khoát tay nói: "Không cần không cần."

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn nụ cười kia của hắn, thấy thế nào cũng có cảm giác hắn đang lấy lòng.

Trương Thanh lúc này rảnh rỗi, cũng chú ý tới Quách Tĩnh Tĩnh ở cửa, vội vàng cười nói: "A Tĩnh con trở lại rồi à? Có đói bụng hay không? Mau tới dùng cơm... Hạ tiên sinh, cậu nếm thử một chút cái này, cái này cũng ngon lắm."

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Hạ Phạm Hành thật bình tĩnh nhàn nhã, trong mắt mang điểm không vui, đi tới trước mặt Trương Thanh cau mày hỏi: "Sao ba lại tùy tiện để cho người lạ vào nhà? Như vậy không được."

Trương Thanh vỗ Quách Tĩnh Tĩnh một chút, cố làm biểu tình nói: "Người ngoài đâu mà, đây chính là chủ nhà của chúng ta đó."

"Chủ nhà?" Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy kinh ngạc, người này làm sao bỗng nhiên trở thành chủ nhà của bọn họ chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui