Nhà Có Chính Thê



Quách Tĩnh Tĩnh không nói rõ tại sao bỗng nhiên lại mời ăn cơm, Hạ Phạm Hành chỉ biết là lúc cậu đang gọi điện thoại, tâm tình tựa hồ không được tốt lắm cho nên lúc buổi tối hắn mượn lý do nói địa điểm để hỏi cậu một lần.

"Ngày mai buổi sáng tôi tới đón em, đừng quá dậy sớm, muốn ngủ thì ngủ thêm một lát, huống chi tôi đi từ bên này cũng phải một hai giờ. Tuy nhiên em đừng để bị đói, cảm thấy đói thì ăn rồi điểm tâm ngủ tiếp. Đúng rồi, tại sao đột nhiên lại muốn ăn đồ tây? Em không phải là không thích ăn những thứ này sao?"

Quách Tĩnh Tĩnh cầm điện thoại di động, ở trên giường trở mình nói: "Tôi không thích." Cảm giác căn bản ăn không đủ no.

Hạ Phạm Hành cười một tiếng: "Không thích sao còn ăn?"

Quách Tĩnh Tĩnh không chút nghĩ ngợi liền đáp: "Anh thích là được." Dù sao cũng là người khác bỏ tiền mời anh ta, cùng lắm thì mình gọi lấy một đĩa cơm xào trứng là được.

Hạ Phạm Hành bên kia không biết chuyện gì đột nhiên không có thanh âm. Quách Tĩnh Tĩnh cầm lấy điện thoại di động ở bên tai nhìn, rõ ràng hiện đang nói chuyện điện thoại, không phải treo máy.

" A lô? Chẳng lẽ ngủ rồi?"

Câu sau nói với âm lượng khá nhỏ, đoán chừng là nói cho mình nghe nhưng Hạ Phạm Hành nghe vẫn thấy, bên đầu kia điện thoại truyền tới tiếng cười trầm thấp.

"Không có ngủ. A Tĩnh, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai tôi đến đón em sớm. Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Cúp điện thoại, Quách Tĩnh Tĩnh tắt máy ném qua một bên, kéo góc chăn bị vểnh lên lại, nhắm hai mắt nói thầm một câu: "Không phải nói tới trễ một chút sao, tại sao lại thành sớm một chút rồi…”

Bất quá cuối cùng, giấc ngủ ngày chủ nhật Quách Tĩnh Tĩnh vẫn không thể nào ngủ được. Cậu không hiểu, trời lạnh như thế này Trương Kỳ rốt cuộc lấy được hăng hái từ đâu, vừa mới qua tám giờ cậu ta đã tới rồi, hơn nữa còn mặc trang phục rất chi kì dị, đứng ở giường Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay vào trong chăn kéo người thức dậy.

" Anh, sao anh thích ngủ nướng thế nhở? Thanh xuân mà anh chỉ có ngủ vậy cũng quá lãng phí rồi!"

Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy mình bị một đôi tay tới từ địa ngục chạm vào, cóng đến nỗi rùng mình. Cậu vừa mới mở mắt đã bị cách ăn mặc của Trương Kỳ dọa cho sợ hết hồn.

Hôm nay Trương Kỳ mặc cả một cây đen, đồ bó sát người màu đen: áo khoác màu đen mỏng lại dài tới bắp chân, một cái khăn quàng màu đen lỏng lẻo khoác lên trên cổ, nhìn phần ngực hơn nửa lộ ra bên ngoài kia chắc hiệu quả sưởi ấm cũng chẳng ra gì. Hạ thân mặc một cái quần jeans chín tấc, mắt cá chân lộ ở bên ngoài, chân mang một đôi giày asakuchi (giày miệng nông), cậu ta đội một cái mũ, vành nón rộng tới nỗi có thể dùng làm quạt. Mấu chốt người này hình như còn trang điểm, đường kẻ mắt rất đậm, lông mi vừa dài vừa cong, con ngươi có màu xanh đậm.

Quách Tĩnh Tĩnh trong nháy mắt cho rằng người đứng trước mặt mình không phải là một đứa em trai mà là một người em gái.

Trương Kỳ thấy ánh mắt Quách Tĩnh Tĩnh một mực quan sát quần áo trên người mình, biết cậu là  người nhà quê không có kiến thức, cậu ta còn nâng tay lên cố ý xoay một vòng tựa như một con khổng tước hất cằm hỏi Quách Tĩnh Tĩnh: "Như thế nào, anh, em hôm nay mặc quần áo này có phải đặc biệt xinh đẹp khí chất, đặc biệt có sức dụ dỗ? Anh có thấy em giống như sao sáng không? Em nói cho anh biết, trước kia em cứ mặc như vậy rồi đi dạo phố ở Shibuya còn có thợ săn sao tới tìm em đó!"

(thợ săn sao: những người thực hiện công việc tìm kiếm người mới trong đám đông, trên đường phố theo yêu cầu của các nhà quảng cáo,...để đưa lên sân khấu)

Quách Tĩnh Tĩnh không phát biểu bất kỳ ý kiến nào bởi vì cậu cảm thấy Trương Kỳ như vậy rất giống cái cột điện. Người gia trong thôn khi hình dung dáng người vừa cao vừa gầy sẽ gọi là cây cột điện, cậu cảm thấy từ này dùng ở trên người Trương Kỳ trên người vô cùng tương xứng.

Trương Kỳ hiển nhiên không phát hiện ánh mắt quái dị của Quách Tĩnh Tĩnh, đột nhiên nhẹ nhàng kéo quần áo trên người, vuốt lên nếp nhăn, cả người hài lòng cực độ.

Nghĩ một chút Quách Tĩnh Tĩnh vẫn hỏi một câu: "Cậu mặc như vậy không lạnh sao?"

Trương Kỳ nháy mắt nói: "Lạnh chứ, anh sờ tay em xem có giống như sắp cóng thành băng hay không?"

Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu nhìn nhưng không sờ. Cậu đã được cảm thụ qua “uy lực” của cặp ma trảo chẳng khác gì bị ướp đá kia, ngoài miệng liền nói: "Lạnh thì sao không mặc nhiều chút? Cậu cần áo bông không? Nếu không tôi cho cậu mượn một cái."

"Không muốn." Trương Kỳ lập tức cự tuyệt, "Mặc áo bông sẽ khiến đồ của em nhăn nhíu. Quần áo này phải thẳng thớm cơ, nhăn lại rất khó coi, vì giữ mị lực của em thì chút lạnh này có là gì.”

Trương Kỳ vừa nói còn đặc biệt kiêu ngạo bày ra tư thế rất khốc huyễn tự nhận. Quách Tĩnh Tĩnh yên lặng xoay người, kéo quần lông, áo khoác nhung vũ tới, im lặng mặc vào.

Trong lòng đối với Trương Kỳ chỉ có hai chữ đánh giá: Có bệnh.

Bởi vì Trương Kỳ tới, Trương Thanh cố ý mua điểm tâm sáng, mấy món để trên bàn lớn. Trương Thanh cười hì hì nói với Trương Kỳ: "Cũng không biết cháu thích ăn cái gì nên chú mua chút sữa đậu nành với bánh tiêu."

Trương Kỳ gạt bỏ túi ny lon nhìn một chút, cau mày hỏi: "Tại sao không có bánh sandwich? Không được thì vài lát bánh mì cũng có thể mà, những thứ này rất nhiều dầu mỡ. Chú, cháu nói với chú này, mọi người ăn như vậy đối với thân thể không tốt đâu, thực phẩm dầu mỡ đều là thực phẩm rác rưởi. Chú lớn tuổi vậy rồi sao những thứ này còn không biết."

Trương Thanh bị nói đầu cũng thấp xuống. Quách Tĩnh Tĩnh bị cậu ta ồn ào sáng sớm tinh thần còn chưa lên, trực tiếp từ trong túi lấy ra một cái bánh tiêu nhét vào miệng Trương Kỳ, ngắn gọn mà kiên định phun ra một chữ: "Ăn!"

"Ô!" Trương Kỳ bị nhét một miệng đầy dầu, cau mày, ngón cái cùng ngón trỏ nắm bánh tiêu, mặt đầy ghét bỏ lấy bánh từ trong miệng ra, ngẩng đầu nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh muốn oán trách. Mới vừa há miệng, Quách Tĩnh Tĩnh ném tới một cái ánh mắt, Trương Kỳ cúi đầu yên lặng đem bánh tiêu lần nữa nhét vào trong miệng, cắn một miếng nhỏ, ăn như sáp ấy. Cậu ta nghĩ nghĩ, ánh mắt sáng lên, tiếp vùi đầu ăn, miệng vội vàng không có thời gian nói nhảm.

Ăn xong điểm tâm rồi Quách Tĩnh Tĩnh đi ra ngoài vứt rác. Trương Kỳ nhắm mắt theo đuôi Quách Tĩnh Tĩnh phía sau, một bên xoa bụng một bên quệt mồm than phiền: " Anh, đều do anh đó, hại em ăn nhiều như vậy. Anh xem em có cả bụng nhỏ rồi này, vạn nhất biến thành mỡ thì làm thế nào a? Vậy thì em khẳng định xong đời..."

Quách Tĩnh Tĩnh thật sự muốn nhét túi rác trong tay vào miệng cậu ta nhưng may mà cậu còn biết người này là em họ mình nên không làm như vậy.

Cũng may cậu còn có một loại bản lĩnh đó chính là ngẩn người. Đi đổ rác ngẩn người, đi bộ ngẩn người, mấu chốt người khác còn không nhìn ra thế mà cậu lại không đi sai đường cũng sẽ không tìm không ra thùng rác, cái này thuộc về trạng thái nửa rời rạc.

Bất quá cũng bởi vì như vậy, Trương Kỳ vốn đi sau cậu không biết dở chứng gì mà bỗng nhiên từ sau cậu chạy ra, Quách Tĩnh Tĩnh bị đụng lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống.

Trương Kỳ vọt tới trước mặt Hạ Phạm Hành không biết đến từ lúc nào, nhe răng giống như một con mèo bị chọc nói với hắn: "Anh ngày hôm qua tại sao có thể đối xử với em như thế? Anh có biết em sợ hãi tới nhường nào không! Nhưng mà nếu như anh xin lỗi em thì em sẽ không giận anh nữa...."

Cậu ta lời còn chưa nói hết, Hạ Phạm Hành cũng không thèm nhìn đi qua trước mặt cậu ta, nhíu mày sắc mặt có chút khó coi đỡ Quách Tĩnh Tĩnh hỏi: "Em sao rồi? Có đụng tới chỗ nào không?"

Quách Tĩnh Tĩnh vẫy vẫy cánh tay, Hạ Phạm Hành lập tức khẩn trương, kết quả người ta ngẩng đầu nói với hắn: "Không có sao."

Hạ Phạm Hành cảm thấy mình sớm muộn cũng bị người này hù chết, bất đắc dĩ thở dài, cười nhạt nói: "Không sao thì tốt."

Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn Trương Kỳ, Trương Kỳ đứng ở đằng kia, phồng má lên như muốn nổ. Cậu lại quay đầu nhìn Hạ Phạm Hành, người này hình như rất không thích Trương Kỳ, ngay cả tỏ vẻ bên ngoài cũng lười làm.

"Không phải muốn đi ăn cơm à? Có muốn gọi ba em cùng đi ăn không?" Hạ Phạm Hành nháy mắt với Quách Tĩnh Tĩnh mấy cái. Đúng, hắn chính là không thích tên tiểu tử kia đấy.

Quách Tĩnh Tĩnh không nghĩ tới người này còn có một mặt “ngây thơ” như vậy, mặc dù trên mặt để lộ ra cái gì nhưng trong lòng lại âm thầm nở nụ cười nhẹ nhàng, vừa đi vừa nói: "Ba tôi không đi, có ba người chúng ta đi thôi.”

“Ba người?”

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Hạ Phạm Hành, cậu đứng ở trước mặt Trương Kỳ nói: “Đúng vậy, còn có Trương Kỳ.”

Hạ Phạm Hành nhìn Trương Kỳ, Trương Kỳ vội vàng đưa tay nắm tay Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Em muốn ăn cơm với anh trai em, không muốn ăn cùng anh đâu!"

Sớm biết vậy thì đã gọi Tử Chương tới rồi, dù sao thì dù một hay hai cũng đều là kỳ đà cản mũi cả thôi. Hạ Phạm Hành tự giận mình nghĩ.

Quách Tĩnh Tĩnh liếc nhìn thời gian ở đồng hồ trên tay Hạ Phạm Hành, nói: "Mới hơn chín giờ, ngồi một lúc đã rồi đi."

"Anh à, chúng ta... đừng ngồi nữa? Lái xe còn mất thời gian đó." Trương Kỳ nháy nháy mắt với Quách Tĩnh Tĩnh.

Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Nhưng bây giờ đi nhiều nhất thì tới mười giờ là tới, chẳng lẽ mười giờ đã ăn cơm rồi à?"

Trương Kỳ trong lòng trách Quách Tĩnh Tĩnh không hiểu ánh mắt cậu ta, ngoài miệng chỉ có thể liều mạng kiếm cớ.

"Hôm nay là cuối tuần đó, đến tiệm cơm nếu đông người thì làm thế nào đây? Hơn nữa anh không biết đâu, trong tiệm cơm mang thức ăn lên rất chậm, chúng ta đi ít nhất còn phải tốn nửa giờ để chờ mang thức ăn lên."

Quách Tĩnh Tĩnh biết mình nếu lại không đồng ý Trương Kỳ khẳng định lại sẽ quấn không thả nói một đống lớn, dù sao sớm một chút thì đi sớm một chút, cậu cũng không có vấn đề gì, gật đầu nói: "Vậy được, tôi đi mặc thêm một cái áo."

Trương Kỳ nhìn Quách Tĩnh Tĩnh mặc như thủy thủ ăn rau bina (*), mặt đầy sợ hãi nói: "Anh còn mặc thêm cơ á?"

Quách Tĩnh Tĩnh không lên tiếng, ngược lại là Hạ Phạm Hành cất lời: "Nếu em lạnh thì mặc thêm mấy thứ nữa đi.”

Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu, xoay người vào phòng. Trương Kỳ quay đầu liếc Hạ Phạm Hành, lại nhìn một chút quần áo trên người mình, nghĩ nghĩ liền đuổi theo Quách Tĩnh Tĩnh cùng nhau vào phòng.

Hạ Phạm Hành cau mày, ánh mắt lạnh lùng. Trương Thanh không biết từ nơi nào chui ra, mặt nhăn lại: "Tôi cũng ghét nó!"

Hạ Phạm Hành quay đầu nhìn Trương Thanh, Trương Thanh mặt đầy không vui nói: "Chắc do ở nhà được cưng chiều thành hư, muốn làm gì thì làm mà, nghĩ thế nào nói liền nói thế đó, một chút không để ý tới suy nghĩ của người khác, đã thế còn cứ thích quấn lấy A Tĩnh không rời.”

Ánh mắt Hạ Phạm Hành trở nên âm trầm. Trương Thanh nhìn hắn thở dài, bỗng nhiên nói: "Nhưng Trương Kỳ là con độc nhất của Vu Hà, nghe nói ông bà ngoại nó bên Nhật Bản cũng chỉ có mình nó là cháu ngoại nên khẳng định sẽ cưng chiều. Chỉ là nó tới đây lâu vậy chắc ba mẹ nó cũng nhớ nó chứ? Ông ngoại bà ngoại phỏng đoán ngày ngày cũng mong đợi nó  trở về. Cho nên dù con cái có gây gổ với cha mẹ như nào thì cũng không nên bỏ nhà ra đi, như vậy trưởng bối sẽ rất lo lắng."

Hạ Phạm Hành cúi đầu sâu kín nhìn Trương Thanh. Trương Thanh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, một bộ "Đáng thương cho lòng cha mẹ thiên hạ, tôi là vì lo lắng cho nó".

(*) thủy thủ ăn rau bina: nhân vật thủy thủ trong bộ phim Popeye

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui