Nhà Có Điêu Phu

Vó ngựa tung hoành, tuấn mã phi nước đại, trong màn đêm yên tĩnh chỉ có tiếng vó ngựa truyền tới, trên xe ngựa Cổ Hạo Nhiên đường đường chính chính ngồi yên vị, Điệp Y bên cạnh lạnh mặt giúp hắn băng bó vết thương trên cổ, vốn vết thương của Cổ Hạo Nhiên cũng không được xem là nghiêm trọng, nhưng để Điệp Y dùng sức rạch như vậy, ngược lại trở thành người bị thương nặng nhất trong Cổ gia.

Điệp Y vẻ mặt lạnh lùng đắp thuốc cho Cổ Hạo Nhiên, không những không nhẹ tay ngược lại còn nặng hơn, đau tới Cổ Hạo Nhiên cắn răng nhẹ giọng nói: "Điệp Y, Điệp Y tốt của ta, nàng nhẹ chút, rất đau."

Điệp Y không nghe vậy còn được vừa nghe cánh tay kéo dây băng bất giác dùng sức kéo, thành công khi nghe được tiếng hít sâu của Cổ Hạo Nhiên, lạnh lùng nói: "Trừ chết ra không có chuyện gì lớn."

Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt bất lực nhìn Điệp Y, thấy sự lạnh lùng trong mắt Điệp Y tuy đã biến mất, nhưng trong đôi đồng tử vẫn còn chứa sự băng lạnh, bất giác khẽ than một tiếng, đưa tay kéo Điệp Y vốn đang ở bên cạnh tới gần, đem đầu vùi vào ngực Điệp Y làu bàu nói: "Điệp Y, thật sự đau, trong lòng càng đau hơn, nàng không biết lúc ta làm quyết định đó trong lòng đau khổ biết bao, phải biết là sau giây phút đó chúng ta sẽ vĩnh viễn phân ly, Cổ gia ta cũng từ đây tuyệt tử tuyệt tôn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bọn ta sao lại đi tới bước đường này, Điệp Y, ta biết nàng lo cho ta, ta cũng tin chỉ cần có nàng, cứ cho là ta rơi vào tay Đông Sở Quân nàng cũng sẽ tới cứu ta, nếu chỉ có mình ta ta nhất định sẽ đợi nàng tới cứu, nhưng bọn ta là cả một đại gia đình a, nàng có thể cứu được một người nhưng không cứu được nhiều người như vậy, tới cuối cùng cũng chỉ có thể mang nàng chôn vùi vào trong đó, ta không muốn nàng xảy ra chuyện, ta đã không tránh khỏi, vậy thì hy vọng cuối cùng của ta là nàng phải bình an vô sự."

Điệp Y nghe thấy, tay bất giác dừng lại, cúi đầu nhìn xuống đỉnh đầu Cổ Hạo Nhiên, trong xe ngựa lúc này chỉ có hai người họ, những người khác bao gồm bọn Cổ Hạo Viễn đều được người của Âm Nguyệt mang theo trên lưng ngựa chạy băng băng, vì một là với tốc độ như vậy tuyệt đối sẽ nhanh hơn so với mọi người cùng ngồi trong xe ngựa, hai là tình hình của Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên lúc này, mọi người đều âm thầm cho rằng để hai người họ cùng một chỗ sẽ tốt hơn, cho nên bây giờ trong xe ngựa rộng lớn chỉ còn lại hai người Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y.

Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y không lên tiếng, bất giác ngẩng đầu nhìn Điệp Y, nắm lấy tay Điệp Y đặt vào vết thương trên cổ mình, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương nhìn Điệp Y nói: "Điệp Y, ta đau lẽ nào trong lòng nàng không đau sao?" Cổ Hạo Nhiên nhẹ giọng thay đổi chủ đề, vì hắn biết tình cảm của hắn Điệp Y sẽ hiểu được, sự lo lắng đó chỉ cần một câu nói Điệp Y sẽ hiểu, nói nhiều hơn nữa chỉ là già mồm mà thôi, mà bây giờ để Điệp Y loại bỏ sự lãnh đạm mới là chuyện Cổ Hạo Nhiên quan tâm nhất.

Điệp Y nhàn nhạt nhìn Cổ Hạo Nhiên kéo tay mình vuốt ve vết thương của hắn lạnh giọng nói: "Sao Ta phải đau lòng chứ?"

Trong mắt Cổ Hạo Nhiên lộ ra thần sắc không tin, một tay ôm chặt lấy eo Điệp Y, nghiêng đầu nói: "Không tin, ta biết nàng sẽ đau lòng vì ta, Điệp Y, nàng con người xấu xa nói lời không thật lòng, nàng nhìn vào đây nói nó đau lòng vì ta." Cổ Hạo Nhiên vừa nói vừa chỉ chỉ vào trái tim Điệp Y.

Điệp Y nhìn chằm chằm vào Cổ Hạo Nhiên vẫn như trước không nói gì cả, Cổ Hạo Nhiên nhè nhẹ kéo Điệp Y ý bảo nàng ngồi lên đùi mình, Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên mắt sáng long lanh trong đôi mắt ngập tràn tình ý, bất giác khẽ chau mày, Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y không động đậy gì liền lộ ra vẻ thất vọng nói: "Ta không có sức."

Điệp Y thấy trong mắt Cổ Hạo Nhiên lộ ra một tia ảm đạm, biết rõ hắn thoải mái lộ ra loại tình cảm đó, nhưng ngày qua ngày cực độc ngấm vào người lại khiến người ta không cách nào thấy mà như không được, trong tận đáy lòng Điệp Y khẽ thở dài, chậm rãi ngồi lên đùi Cổ Hạo Nhiên.

Cổ Hạo Nhiên liền lộ ra nụ cười mãn nguyện, ôm chặt lấy eo Điệp Y nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, ngón tay chậm rãi men theo mép y sam của Điệp Y mà du ngoạn đột nhiên khóe mắt thấy Điệp Y toàn thân máu tươi, ngữ khí có chút lo lắng nói: "Điệp Y, để ta xem nàng có bị thương không? Mọi người chỉ lo quan tâm chúng ta, nàng thế nào ta lại không biết, toàn thân nhiều máu như vậy, người đó lại nói nơi đó nguy hiểm như vậy, ta không yên tâm." Không nói tới còn được vừa nói tới Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y toàn thân là máu, trong lòng bất giác căng thẳng, tay chân luống cuống cởi bỏ y phục Điệp Y.

Điệp Y nhàn nhạt nhìn Cổ Hạo Nhiên đang lo lắng, không cự tuyệt việc Cổ Hạo Nhiên động tay động chân trên người nàng, tình cảm chân thành đó khiến Điệp Y không cách nào cự tuyệt cũng không muốn cự tuyệt.

"Trời ơi, nhiều vết thương như vậy, sao bị thương nhiều như vậy, Điệp Y.." Vung tay cởi bỏ y phục phần trên của Điệp Y, Cổ Hạo Nhiên thấy trên người Điệp Y đầy những vết thuong lớn lớn nhỏ nhỏ, sắc mặt liền trắng bệch, vẻ mặt đau lòng nhẹ nhàng hôn lên đó.

Trên người Điệp Y rất nhiều vết thương, người của Đông Sở Quân phái tới sau này đều là cao thủ, Điệp Y liều mình sát phạt, không bị thương là điều không thể, may mà Điệp Y bị thương không nặng, còn vết máu trên y sam của nàng có của chính nàng, nhưng phần nhiều là vết máu trên người địch nhân, xem ra thật sự rất dọa người.

Từ sau khi Điệp Y xuất hiện mọi người đều chỉ lo vui mừng và hưng phấn, chỉ biết cứu tinh của họ tới rồi, nhưng quên mất sau lưng vị cứu tinh này rốt cuộc đã trải qua cuộc bán mạng như thế nào mới xuất hiện trước mặt họ, hoặc có lẽ mọi người đều cho rằng Điệp Y đã tới rồi, chắc chắn sẽ không có bao nhiêu vết thương, rồi phớt lờ bị thương và không bị thương là hai chuyện khác nhau, duy chỉ có Cổ Hạo Nhiên chú ý tới điểm này, vừa nãy ngay lúc đầu đã muốn hỏi thì bị một bạt tai của Điệp Y, sau đó chỉ lo bồi tội nên cũng đem sự việc này gác sang một bên, bây giờ đột nhiên ngửi được mùi máu tanh trên người Điệp Y, liền trở nên khẩn trương.

Điệp Y lặng lẽ nhìn Cổ Hạo Nhiên đang ôm chặt lấy nàng, ngập tràn thâm tình mang theo sự đau lòng không cách nào diễn tả bằng lời nhẹ hôn lên vết thương, nhẹ nhàng, tỉ mỉ, từng chút từng chút nói lên sự sợ hãi và đau thương của hắn, nếu hắn có năng lực đó, Điệp Y không chút nghi ngờ Cổ Hạo Nhiên sẽ hy vọng những vết thương này đặt trên người hắn, đôi môi nhẹ nhàng không lời nói lên tâm ý của hắn.

"Điệp Y, khổ cho nàng rồi, sao ta lại để nàng bị thương nhiều như vậy!"

Điệp Y cúi đầu thấy đôi mi Cổ Hạo Nhiên không ngừng run rẩy, sự đau lòng đó từ trong đáy lòng truyền tới, trong lòng Điệp Y không hiểu vì sao cảm thấy ấm áp, trong lúc mọi người không ai quan tâm tới nàng, trong lúc mọi người đều quên nàng cũng sẽ bị thương, chỉ có hắn, chỉ có người chồng trên danh nghĩa của nàng, mới đau lòng mới lo lắng mới không nỡ, mới không do dự vì nàng mà quan tâm, chính vào lúc nàng cho rằng bản thân không cần nhất, thì xuất hiện một mảng hoang vắng trống rỗng trong tim.

Ánh mắt Điệp Y lay động, chậm rãi đưa tay nâng cằm Cổ Hạo Nhiên lên, Cổ Hạo Nhiên hơi kinh ngạc nói: "Sao vậy Điệp Y, có phải rất đau không? Đều tại ta không tốt, nàng.." Lời còn chưa dứt, đôi mắt Cổ Hạo Nhiên đột nhiên trừng to, trong đôi đồng tử ánh lên hình ảnh khuôn mặt Điệp Y đang ngày càng tới gần, trên đôi môi một trận ấm nóng, Điệp Y mạnh mẽ hôn hắn.

Không phải nụ hôn nhẹ nhàng, không phải ôn tình sâu đậm, mang theo khí tức cuồng vọng, mang theo sự chiếm hữu cuồng dã của loài dã thú, Điệp Y không để Cổ Hạo Nhiên phản kháng cường thế tách hàm răng của hắn, chiếc lưỡi đinh hương mang theo bá khí không cách nào diễn tả quấn lấy môi lưỡi Cổ Hạo Nhiên, lướt qua từng tấc da thịt trong miệng thơm ngọt, thành công khiến Cổ Hạo Nhiên run lên từng đợt.

Cổ Hạo Nhiên sau phút ngẩn ra, đôi tay đột nhiên siết chặt, ôm chặt lấy chiếc eo nhỏ của Điệp Y, nhẹ nhàng nhắm mắt kịch liệt hôn đáp lại, không ngờ Điệp Y không chút ngần ngại, căn bản không để Cổ Hạo Nhiên phản kháng mạnh mẽ hút lấy đầu lưỡi của hắn, chiếc lưỡi đinh hương lúc nhẹ lúc nặng quấn lấy miệng lưỡi Cổ Hạo Nhiên, một tay đẩy đầu hắn về phía sau, dùng sức đè hắn dựa vào vách xe.

Chiếc lưỡi ranh mãnh không có mục đích lướt lên cằm Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên toàn thân liền chấn động, đôi tay đang ôm Điệp Y càng dùng sức siết chặt lấy nàng, Điệp Y cảm giác được Cổ Hạo Nhiên đột nhiên không kiềm chế nổi, lời nói gì đó đều trở nên thừa thải trực tiếp tập kích trong khoang miệng Cổ Hạo Nhiên, sở trường của Điệp Y chính là tìm kiếm điểm yếu, ở nơi đó lúc nặng lúc nhẹ, không bao lâu Cổ Hạo Nhiên hô hấp ngày càng trở nên nặng nhọc, cơ thể cũng như vậy.

"Điệp Y, nàng làm gì? Đừng.. ừm.." Cổ Hạo Nhiên không thắng nổi Điệp Y, đôi môi vừa được Điệp Y buông ra bị hôn tới xưng đỏ, bất giác lên tiếng kháng nghị, ai ngờ lời còn chưa dứt, Điệp Y liền cắn một cái vào trái tai hắn, trở nên nhẹ nhàng, một tay luồn vào y phục hắn, bóp chặt lấy hạt dương đào trước ngực hắn, nhẹ nhàng xoa bóp, một cảm giác vừa tê tê vừa nhồn nhột trong nháy mắt từ mắt cá truyền đi khắp cơ thể, Cổ Hạo Nhiên liền nhịn không được, thanh âm câu hỏi cũng lỡ mất nhịp.

Điệp Y nhẹ nhàng cắn lấy trái tai Cổ Hạo Nhiên, thỉnh thoảng lại thổi một hơi vào lỗ tai, không ngừng kích thích Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên nới lỏng tay đang ôm chặt lấy nàng, vừa thở hổn hển vừa làm tư thế đẩy nàng ra, Điệp Y một tay giữ chặt sau gáy Cổ Hạo Nhiên, cả cơ thể đang nhẹ nhàng nhu động trên người hắn, tai nghe thấy tiếng thở gấp đột nhiên trở nên kịch liệt của Cổ Hạo Nhiên, Điệp Y bất giác mỉm cười.

Nhẹ mút một lúc, Điệp Y bỏ qua trái tai Cổ Hạo Nhiên, nghe tiếng thở dốc dài thượt vừa tựa như giải thoát vừa tựa như bất mãn, khóe miệng Điệp Y vừa lộ ra nụ cười mị hoặc, một đường ven theo xương quai xanh của hắn hôn xuống, vừa thuận tay cởi bỏ y phục trên người Cổ Hạo Nhiên, từng lớp từng lớp một được cởi bỏ, vừa nói: "Ta làm gì ngươi còn không biết sao?" Vừa nói vừa ngậm lấy hạt dương đào đang bày ra đó.

Cổ Hạo Nhiên ưỡn người ra ấn đầu Điệp Y vùi vào trước ngực hắn, nghẹn giọng nói: "Điệp Y, đừng đùa với lửa, bây giờ vào lúc này.. không được, nàng đừng đùa giỡn ta.. ta nhịn không được, Điệp Y.. ừm.."

Điệp Y một tay dùng sức bóp chặt lấy một hạt dương đào khác trước ngực Cổ Hạo Nhiên, thành công khiến hắn tê giật toàn thân, cánh tay đặt trên người Điệp Y càng dùng sức, Điệp Y ngẩng đầu lên vẻ mặt thủy sắc dụ người thấp giọng nói: "Ta chỉ quan tâm tới chuyện ta thích, còn những thứ khác không nằm trong phạm vi suy nghĩ của ta."

Đôi tay Cổ Hạo Nhiên dùng toàn lực ôm chặt lấy đầu Điệp Y, không để nàng làm loạn, thanh âm vô cùng trầm thấp nói: "Điệp Y đừng như vậy, trên người ta có độc, nàng và ta.. đợi độc của ta được giải rồi mới nói được không? Điệp Y, ta không muốn.. a, đừng, nàng đang làm gì vậy? Mau.. buông ra." Đè chặt đầu của Điệp Y, Cổ Hạo Nhiên không có cách nào để chống cự với đôi tay Điệp Y, chẳng qua trong thời gian mấy câu nói y phục toàn thân trên dưới của hắn đã bị Điệp Y xé rách vứt trên sàn, còn tay Điệp Y bây giờ rất không có quy tắc mò mẫm tới giữa hai đùi của hắn.

Điệp Y tuy chưa từng đích thân thử nghiệm chuyện của hai người, nhưng ở thế giới hiện đại đã được thấy qua nhiều rồi, chưa thử qua không có nghĩa là nàng không biết, bây giờ đối mặt với vẻ mơn mởn của Cổ Hạo Nhiên, mà còn là một người không cách nào dùng sức được, mọi thứ còn không phải tủy nàng chủ đạo sao.

Điệp Y nghe lời này của Cổ Hạo Nhiên, hiểu được hắn đang lo lắng những gì, cũng biết cách làm này có ý nghĩa gì, Cổ Hạo Nhiên biết mạng mình không sống được lâu, tuy còn có một tia hy vọng nhưng nó quá mong manh rồi, nếu là thường ngày hắn nhất định sẽ vui mừng tột đỉnh, hắn mong muốn biết bao có thể dung hòa thành một thể với nàng, mong muốn biết bao Điệp Y thật sự là của hắn, điểm này cứ cho là Điệp Y người không giàu tình cảm cũng cảm nhận được, nhưng bây giờ bảo hắn sao có thể làm như vậy được, hắn yêu thê tử mình như vậy, sao có thể nhẫn tâm hủy cả đời nàng như vậy, sao có thể nhẫn tâm được.

Lối sống của Thánh Thiên và Ảnh Thúc đều cởi mở, đối với nử tử thân là cô nương vậy thì được yêu thương chiều chuộng, không cần biết là thành thân hay chưa thành thân, đều sẽ được nam tử nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng đối với phu nhân thì lại có cách nhìn khác, thân là người của gia đình đó, cứ cho là trượng phu và mọi người không còn nữa, chết cũng vẫn là người của nhà đó, có thể cải giá, nhưng sự khác biệt quá lớn rồi.

Cổ Hạo Nhiên đương nhiên biết rõ sự đối đãi khác biệt đó, Điệp Y tuy danh phận đã bị hắn định rồi, nhưng chỉ cần người có con mắt nhin đều nhìn ra nàng còn là thân xử nữ, như vậy cứ cho là trượng phu của nàng chết rồi, cách đối đãi với nàng sẽ giống với các cô nương khác, dựa vào tướng mạo và năng lực của Điệp Y còn lo không tìm được ý trung nhân sao, hắn sao có thể vào lúc này hủy đi nàng, hắn chỉ muốn trở thành niềm kiêu hãnh và cảng tránh gió của nàng, chứ không muốn trở thành gánh nặng và là người hủy đi nửa đời sau của nàng. Cổ Hạo Nhiên biết Điệp Y không biết những chuyện này, nhưng hắn thì biết, hắn sao có thể cứ như vậy mà muốn có nàng.

Tay Điệp Y nhẹ dùng sức bóp chặt một chút, cơ thể Cổ Hạo Nhiên bất giác đau tới gập cả người, nhưng vẫn cắn răng nhìn Điệp Y, Điệp Y nhìn vào đôi mắt Cổ Hạo Nhiên nói từng câu từng chữ: "Chuyện ta muốn làm không một ai có thể can thiệp, ta bây giờ nói cho ngươi biết, ta muốn có ngươi, chỉ đơn giản như vậy, ngươi có thể lựa chọn kháng cự, nhưng mà chúng ta thử xem sau cùng là ai thành phục ai."

Mọi lo lắng trong lòng Cổ Hạo Nhiên, trong mắt Điệp Y không là gì cả, cách nghĩ của thế kỷ hai mốt đã cởi mở tới không cách nào cởi mở hơn, Điệp Y trước giờ luôn dựa vào cảm giác và tâm trạng để làm việc, còn chuyện thế tục ngay cả cái bóng cũng không để trong lòng nàng, bây giờ vào lúc này chỉ là cảm giác được, cảm xúc trong lòng chỉ dẫn nàng làm như vậy, không vì cái gì khác, chỉ vì muốn mà thôi.

Cổ Hạo Nhiên nâng khuôn mặt Điệp Y lên, hốc mắt đột nhiên trở nên đỏ, Điệp Y không nói không có nghĩa là hắn không cảm nhận được nàng muốn gì, có lẽ ngay cả bản thân nàng cũng chưa từng nghĩ qua, chưa từng chú ý tới, vào lúc hắn nói Cổ gia tuyệt tử tuyệt tôn, trong mắt Điệp Y thoáng qua tia dao động, nàng là vì nghĩ cho mình, tuy nàng không chú ý tới, nhưng nàng hiểu mình như vậy, sao không cảm nhận được đằng sau sự xúc động đó kéo theo sự thâm tình, không nói rõ thâm tình tựa biển, không lời đường mật thề non hẹn biển, chỉ có hành động thực tế ngay cả bản thân cũng không rõ, dùng cơ thể nàng dùng ngôn ngữ lặng thầm của nàng để nói lên sự quan tâm và mọi thứ đối với hắn.

Cổ Hạo Nhiên nhìn vào đôi mắt không biết sợ của Điệp Y, trong đôi mắt đó bắn ra tia thanh lạnh, khiến mọi người đều rùng mình nhưng khiến hắn như tắm trong gió xuân, Cổ Hạo Nhiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt Điệp Y, nửa buổi trời đột nhiên cười, mình quên mất Điệp Y không giống với mọi người, là người làm theo ý mình, mọi lo lắng của hắn nàng chưa hẳn đã để vào mắt, thứ nàng để vào mắt chỉ là bản thân mình, trong lòng Cổ Hạo Nhiên vừa hiểu được điểm này, cả người liền toát ra hào quang lấp lánh, ôm Điệp Y một cái xoay người đem nàng đè xuống hạ thân, cúi đầu hôn thật sâu.

Còn tiếp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui