Nhà Có Điêu Phu

Điệp Y vẻ mặt sầm xuống lạnh lùng nhìn nàng ta, được nàng ôm vào lòng Cổ Hạo Nhiên liền sầm mặt xuống nói: "Nàng ta là thê tử của ta, ta ở đâu thì thê tử ta ở đó, tam công chúa điện hạ quá không biết chừng mực rồi?"

Tam công chúa nghe vậy ngạo khí hừ một tiếng nói: "Nàng ta bây giờ là thê tử của ngươi, sau này còn khó nói lắm, lại nói ta là công chúa của Ảnh Thúc, đây là địa bàn của ta lời ta nói có gì quá đáng chứ?"

Cổ Hạo Nhiên thấy tam công chúa vẻ mặt nghiêm chỉnh, hừ lạnh một tiếng còn chưa nói gì, tam công chúa lại mở miệng: "Thôi đi, thôi đi, bổn cung bây giờ không tính toán với người bệnh như ngươi, còn ngươi đây là thê tử của hắn sao, ừm, mời ngươi ngồi qua bên thế nào? Ta có lời muốn nói với Cổ Hạo Nhiên."

Tam công chúa vốn vô pháp vô thiên tính khí tùy hứng ỷ vào sự sủng ái của hoàng đế, lại phá lệ dùng từ mời, khiến đám người Vân tướng khá thân thuộc với nàng đều kinh ngạc, Cổ Ly bên cạnh nãy giờ xem trò hay không nói gì, lúc này bất giác cố gắng nhịn cười, vừa quay qua bọn Cổ Chấn vẫn chưa thể động đậy được làm dấu tay nói tình hình với họ, vừa vẻ mặt tươi cười chăm chú nhìn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y.

Cổ Hạo Nhiên vừa nghe tam công chúa nói vậy liền nói: "Giữa chúng ta có gì không thể nói cùng thê tử ta chứ? Cứ nói như vậy đi, cơ thể ta không thể tự mình chống đỡ nổi."

Tam công chúa cũng không nói chỉ bĩu môi nhìn Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên lại nắm chặt lấy Điệp Y không buông, hai người cứ như vậy nhìn nhau, Cổ Ly bên cạnh và Cổ Hạo Ảnh vừa bò ra dựa vào Cổ Ly nhìn, hai người vẻ mặt cười quỷ dị, suýt chút nữa vỗ tay kêu hay rồi.

Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên lại nhìn tam công chúa, chậm rãi buông Cổ Hạo Nhiên ra, Cổ Hạo Nhiên liền nắm chặt lấy Điệp Y khẩn trương nhìn Điệp Y, Điệp Y nhàn nhạt nói: "Mẹ bọn họ cần phải nghỉ ngơi."

Tam công chúa này cản ngay trước mặt không nói bọn Cổ Chấn còn có Cổ Ly tới lau thân thể, mẹ và mấy tẩu tử thì làm thế nào, bộ dạng như vậy thì giống gì chứ, lại nói có một số chuyện nói rõ mới được, nếu không cứ lôi lôi kéo kéo ngược lại còn rơi vào cảnh dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, càng khoan nói tới bọn người Vân tướng và Hữu tướng còn ở đây, và tên Đông Sở Quân lúc này cũng không biết đã đi tới đâu, đang nghĩ ra chủ ý gì, lưu lại đây e sớm muộn sẽ xảy ra chuyện, Điệp Y biết Cổ Hạo Nhiên nhất định cũng nghĩ tới những chuyện này, chẳng qua chỉ là lo cho mình mà thôi. Mà mình đối với những chuyện này căn bản không để tâm, tin tưởng một người thì phải hoàn toàn tin tưởng, nghi thần nghi quỷ chi bằng không tin gì.

Cổ Hạo Nhiên nghe Điệp Y nói vậy, sau đó hơi do dự buông tay Điệp Y ra, Điệp Y đỡ Cổ Hạo Nhiên dựa vào một vị trí tốt, sau đó bình chân như vại đứng dậy nhìn tam công chúa nói: "Trượng phu của ta cơ thể còn chưa hồi phục lắm, ta nếu biết chàng xảy ra chuyện sai sót gì, thì đừng trách ta vô tình." Nói xong không thèm để ý tới sắc mặt tam công chúa thay đổi mấy lần liền hướng về bọn Cổ Ly.

Cổ Ly nhướng mày nhìn Điệp Y mặt không biểu tình gì, vừa cầm lái đuổi theo xe ngựa Cổ Hạo Nhiên, vừa cười hì hì nói: "Điệp Y, sao lại qua đây, đây không phải là tác phong của ngươi a?"

Điệp Y dựa vào bên rèm cửa lạnh lùng quét mắt nhìn Cổ Ly, thản nhiên nói: "Đây không đúng với ý ngươi sao."

Cổ Ly nhướng mày nói: "Đây không phải là ý của ta?"

Điệp Y thản nhiên nhìn Cổ Ly nói: "Nếu không phải là ý ngươi. Sao lại dẫn dụ nàng ta tới?"

Cổ Ly nghe Điệp Y hỏi vậy liền mỉm cười, nửa buổi trời gật đầu nói: "Ta trước giờ cho rằng ngươi chẳng qua chỉ là mạnh về thực lực, không ngờ đầu óc cũng đủ dùng, khó trách tiểu lục bị người đè cho không trở nổi mình, cũng khó trách dưới tình huống nguy hiểm như vậy ngươi cũng có thể bảo vệ được hết bọn họ, tiểu lục không nhìn nhầm, mối thân định này thật tốt."

Cổ Chấn bên cạnh đã tỉnh dậy nhìn Cổ Ly và Điệp Y đang ngồi ở phía đối diện, hít sâu một hơi nói: "Chúng ta nhìn nhầm không sao, chỉ cần Hạo Nhiên không nhìn nhầm thì được rồi."

Dựa bên cạnh Cổ Ly Cổ Hạo Ảnh cũng cười nói: "Đủ bình tĩnh, đủ tuyệt tình, đủ bản lĩnh." Sau khi tỉnh lại hộ vệ lâu năm bên cạnh mình chỉ còn lại một người, trong lòng Cổ Hạo Ảnh cũng thương cảm, nhưng mà việc Điệp Y làm là hoàn toàn chính xác, Cổ Hạo Ảnh tuy thương cảm, nhưng cũng không thể không bội phục thủ đoạn xử lý của Điệp Y.

Điệp Y quét mắt nhìn Cổ Hạo Ảnh, Cổ Hạo Ảnh đột nhiên kinh ngạc cười nói: "Cũng đủ to gan." Câu to gan này là chỉ ý gì, Điệp Y hiểu rõ, Cổ Ly hiểu rõ, đám người Cổ gia vừa mới tỉnh lại cũng đều hiểu rõ, vừa nghe vậy bất giác đều mỉm cười, những ngày tháng lo âu, khốn khổ, tuyệt vọng đều tan biến vào giây phút này, chỉ còn lại tình thân nồng nàn.

Cổ Ly thấy mọi người thần thái đều trở nên thoải mái, trên mặt bất giác mỉm cười nhưng đôi mắt lại vô cùng băng hàn nói: "Lần này giành giật sự sống thấy thế nào? Nếu có lần sau, vậy thì đừng hy vọng ta tới giúp, ta sẽ ngồi một bên xem các người chết thế nào."

Một Cổ gia to lớn, thế lực to lớn, lại theo con đường của người khác, lăn lộn nhiều năm như vậy là uổng phí sao? Bây giờ khắp Thánh Thiên vương triều, Ảnh Thúc vương triều không ai không biết Cổ gia là một đống thịt béo, các thế lực thù địch ngoài sáng trong tối thường ngày đều đang mở to mắt nhìn chằm chằm a, có ai biết là sẽ xuất thủ hay không, nếu điểm này còn không rõ không biết, vậy còn nói gì là đệ nhất môn đình, còn dựa vào cái gì mà Đông Sơn tái khởi? Đã vô dụng như vậy, vậy thì chi bằng để họ chết đi cho rồi, tránh để sau này lại lo lắng không thôi.

Bọn Cổ Chấn đều hiểu câu nói Cổ Ly là ý gì, lần này lại đi sai nước cờ như vậy, nếu không có Điệp Y thì mọi thứ đều không cần nghĩ nữa, nếu nhà họ chỉ có chút bản lĩnh này, vậy thì thật sự chi bằng chết hết đi cho rồi, thật quá mất mặt rồi.

Cổ Hạo Dương nuốt từng ngụm nước bọt khàn giọng nói: "Chúng tôi hiểu, nếu có sai lầm lớn như vậy, thì cũng không cần tiểu thúc phủi tay áo bàng quang, tự bản thân chúng tôi cũng không thể bỏ qua cho chính mình."

Cổ Hạo Danh cũng khàn giọng nói: "Lần này thiệt thòi lớn rồi, lại rơi vào tay của Sát thiên đao đó, hay lắm, chúng ta đã không chết được, vậy thì sau này bọn họ dễ coi rồi."

Cổ Ly ngăn lời Cổ Hạo Ảnh muốn nói nghiêm mặt nói: "Bây giờ yên tâm điều dưỡng cho ta, chỉ cần thân thể hồi phục rồi, mọi việc đều dễ nói, lần này ta thay các người chống đỡ, đám người đó để ta đối phó, nhưng mà đừng quên nhân tình các ngươi nợ ta, sau này ta sẽ tìm từng người một đòi lại."

Cổ Hạo Dương liền trợn mắt nói: "Tiểu thúc, lúc này còn nói những chuyện như vậy, lợi ích người có được từ chỗ bọn ta còn ít sao? Thật là." Bọn Cổ Hạo Ảnh vẻ mặt không biết nói gì, đến cả Cổ Chấn cũng không biết nói gì, Cổ Ly này là như vậy, xuất hiện vào lúc họ cần nhất, nhưng dùng thứ tầm thường nhất làm mất đi sự cảm kích của bọn họ, người này miệng đều không nhường ai, nhưng tâm cơ lại sâu thăm thẳm, trong lòng đối với người thân đều tốt tới không cách nào diễn tả.

Điệp Y thấy Cổ Ly nửa cười nửa không cười nhìn mình, bất giác lạnh lùng nói: "Ngươi đừng mơ."

Cổ Ly nhướng mày nói: "Tiểu Hạo Nhiên của ngươi là do ta cứu, ngươi lại không trả nhân tình cho ta, vậy làm sao được?" Từ lúc gặp được Điệp Y, Cổ Ly chưa từng tìm được sự dễ chịu từ trên người nàng, lần này hiếm bắt được cơ hội tốt, còn không tử tế giao chiến với Điệp Y một lần.

Điệp Y lạnh nhạt cười chậm rãi nói: "Muốn nhân tình cũng được, ta biết một thứ còn tốt hơn Mặc Công" Nhân tình, ở đâu ra nhiều nhân tình như vậy, nếu dọc đường đi không có nàng hộ tống và chống lại kẻ địch, Cổ Ly hắn cứ cho là muốn tặng nhân tình cũng không có ai nhận, đối với bọn Cổ Chấn thì còn nói được, đối với nàng, thì một chút tư cách cũng không có.

Cổ Ly nghe vậy liền không biết nói gì trừng mắt nhìn Điệp Y, vốn chỉ là lời nói đùa, chẳng qua là không muốn mọi người ghi nhớ cái này cái kia, vốn là người một nhà còn nói cái gì mà nhân tình không nhân tình, nhưng Điệp Y nói vậy ngược lại là nói hắn cướp công, bất giác giận dữ nhìn chằm chằm Điệp Y, nghiến răng nghiến lợi tức giận với bọn Cổ Hạo Dương, khiến bọn Cổ Hạo Ảnh cười thầm không ngớt.

Nửa buổi trời Cổ Hạo Ảnh đột nhin nói với Điệp Y: "Điệp Y, Mặc Công đó sao muội lại biết?" Hôm đó nếu không phải Điệp Y phát hiện, động tác hắn cũng sẽ không nhanh như vậy mà lui lại, đó cũng là nguyên nhân hắn trúng độc không nặng, đây là vấn đề mà hắn luôn muốn hỏi, lúc này thấy có cơ hội bất giác hỏi ra miệng.

Điệp Y nhàn nhạt nói: "Không biết, ta chỉ biết có độc hay không thôi." Nực cười, trải qua, thử nghiệm qua nhiều độc tố như vậy, còn có gì là không biết.

Bọn Cổ Hạo Ảnh nghe vậy bất giác đều nhướng mày không biết nói gì, sự thật này có chút ngoài phạm vi năng lực của họ, Điệp Y quét mắt nhìn đám người Cổ gia không biết nói gì lạnh lùng nói: "Nói trọng điểm, ta qua đây không phải để nghe những chuyện vớ vẩn này." Nếu không phải biết Cổ Ly nhất định có lời gì đó muốn nói với mọi người, nàng sẽ để Cổ Hạo Nhiên một mình ứng phó với cái gì mà tam công chúa kỳ quặc đó sao.

Cổ Ly trừng mắt nhìn vẻ mặt thản nhiên của Điệp Y, bất giác hơi cong khóe môi gật gật đầu nói: "Thì ra ngươi rõ hơn bất kỳ ai."

Điệp Y chăm chú nhìn Cổ Ly nhàn nhạt hừ một tiếng, Cổ Ly nghiêm mặt lại: "Mọi người đã tỉnh rồi, vậy thì để ta nói cục diện trước mắt và những chuyện chúng ta sắp đối mặt, trước mắt tuy đã thoát được một ải, nhưng cũng là từ rìa cơn bão đi thẳng tới trung tâm cơn bão, lần này chúng ta phải đối mặt với Hữu tướng của Ảnh Thúc, người đó và ta đã trở mặt nhau rồi. Ta lần này dùng Tả tướng và tam công chúa liên thủ lại áp chế hắn, chẳng qua là trị bên ngoài không trị khỏi bên trong, mà về phía Tả tướng và tam công chúa cũng không phải là nơi dễ đụng vào. Tả tướng trước mắt chưa để lộ ra cái gì, nhưng hắn muốn mượn chuyện này để chúng ta giúp hắn tiêu diệt Hữu tướng, ngồi vững ngôi vị độc nhất vô nhị ở Ảnh Thúc vương triều, nắm hết đại quyền, nhưng mà chuyện như vậy trong vương thất tuyệt đối sẽ không để nó xuất hiện, cho nên chúng ta phải làm thế nào mới có thể ổn định để Tả tướng giúp chúng ta, mà chúng ta lại không thể đụng vào lợi ích vương thất đây mới là việc trước mắt chúng ta sắp phải đối mặt. Còn về tam công chúa bên đó chỉ cần Hạo Nhiên đi ứng phó là được, ta nghĩ Hạo Nhiên chắc không có vấn đề, nhưng đằng sau nàng ta là lão gian thần hoàng đế thì cần phải chú ý, điểm này thì cần Hạo Nhiên và Điệp Y cẩn thận đối mặt, đối với tam công chúa nhẹ không được, nặng không được, nàng ta là cây cầu nối giữa chúng ta và hoàng đế, cũng là bùa hộ thân lúc chúng ta nguy hiểm, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta đem nàng ta tới đây."

Cổ Ly một hơi nói tới đây bất giác dừng lại, nhìn bọn Cổ Chấn đang ngưng thần lắng nghe hắn nói, Cổ Hạo Dương khẽ thở dài rồi gật đầu nói: "Phía trước đều là những nhân vật tai to mặt bự, ta thấy chúng ta đơn độc đối mặt tuyệt đối có vấn đề, nên đem họ gom thành một khối, chúng ta mới dễ ngư ông đắc lợi."

Cổ Hạo Danh cũng chen vào: "Nói cũng đúng, nhưng mà đừng quên còn một Đông Sở Quân, tên đó cũng không thể xem thường được, hắn và Hữu tướng là một bọn, chúng ta nên cẩn thận, tiểu thúc người cũng không thể lơ là, hắn đối với người còn oán hận hơn cả bọn ta."

Cổ Ly hừ lạnh một tiếng còn chưa nói gì, Điệp Y đột nhiên nối tiếp câu chuyện lạnh lùng nói: "Bọn chúng hai bên đã trở mặt nhau, ta để Đông Sở Quân rời khỏi, có hắn ở giữa chen một chân vào để cùng Hữu tướng nội bộ đấu nhau, chắc có thể bớt cho chúng ta nhiều việc."

Bọn Cổ Chấn vừa nghe bất giác đưa mắt nhìn nhau, sau đó Cổ Chấn thản nhiên nói: "Đồng minh được tạo nên từ lợi ích thật sự là kiên cố."

Cổ Ly ừm một tiếng sau đó lại nói: "Đã như vậy đối với chúng ta càng có lợi hơn, bây giờ chúng ta cần phải phân công hợp tác, Hạo Nhiên và Điệp Y đi đối phó với tam công chúa và lão hoàng đế ở đằng sau nàng, Hữu tướng và Tả tướng bên đó để ta nghĩ cách, đại ca dùng thế lực của Nguyệt đường để làm sụp đổ mọi thế lực của Đông Sở Quân ở Thánh Thiên, Hạo Dương Hạo Ảnh các ngươi phải chú ý tới chuyện Đông Sơn tái khởi của chúng ta, vì Thánh Thiên bên đó đã hỗn loạn tới không thể áp chế nổi nữa, ta tin nữ hoàng lần này dễ dàng để ta tới đây, chính là vì để sau cùng mang các ngươi về, miếng mồi béo bở này chúng ta không thể vứt được, đây mới là căn bản để chúng ta sau này sinh tồn."

Cổ Hạo Ảnh nghe tới đây chen vào nói: "Đúng vậy, lúc trước còn cho rằng không có tiền không là gì cả, nhưng bây giờ xem ra đối với chúng ta không là gì cả, nhưng đối với người khác thì lại là tất cả."

Cổ Ly gật đầu tiếp đó nói: "Hạo Danh phụ trách tất cả những người ở đây, nhớ sự an toàn của mọi người mới là điều quan trọng nhất, nếu chúng ta thực sự không lo nổi vũng nước đục này, vậy thì ngươi nhất định phải để lại đường lui sau cùng cho bọn ta, không có mọi thứ không cần gấp, chỉ cần còn mạng là tốt rồi."

Sau khi Cổ Ly mau chóng bố trí xong, bọn Cổ Chấn đều im lặng đồng ý, trong mắt thấp thoáng tia quang mang, lúc đầu vì đã đi sai đường thật sự có chút phân tâm, trước giờ ở thế bị tấn công, bây giờ tuy cường địch đang ở đó, nhưng điều này chỉ có thể càng khiến bọn họ hùng tâm tráng trí. Mọi thứ từ bây giờ bắt đầu, kịch hay từ bây giờ bắt đầu.

Tiếng vó ngựa vang lên, tiếng bánh xe lộc cộc, dưới sự hộ tống của mấy thế lực lớn ở Ảnh Thúc, cả nhà Cổ gia được đưa vào nơi chuyên để chiêu đãi khách quý trong hoàng cung Ảnh Thúc, biệt uyển hoàng gia, dọc đường đi Tả tướng Hữu tướng minh tranh ám đấu không biết nói gì, chỉ biết trừng to mắt nhìn miếng mồi béo bở được bảo vệ bởi con sư tử lớn nhất.

Trong biệt uyển hoàng gia Cổ Hạo Nhiên thấy trước mặt bày la liệt các loại vũ khí đại đao, trường kiếm, phù đầu.. khuôn mặt tuấn tú bất giác sầm xuống nhìn cách đó không xa Điệp Y đang nhàn nhã uống trà.

Vào biệt uyển hoàng gia đã ba ngày rồi, những người trúng độc không như các tổn thương khác, chỉ cần một khi độc tố được giải người cũng không còn vấn đề gì nữa, còn chuyện thiếu máu quá nhiều và cơ thể suy yếu, nghỉ ngơi nhiều chút cũng không còn vấn đề gì, lần này vừa thấy người tinh thần hồi phục lại nguyên trạng, tam công chúa liền cầm đao tới tìm Cổ Hạo Nhiên.

"Hạo Nhiên, đừng tới đó nhìn lung tung nữa, tới đây tới đây, để ta dạy ngươi, ta không tin ngươi là thứ bất tài." Tam công chúa tay cầm một bộ trường kiếm, nhằm về phía Cổ Hạo Nhiên không ngừng múa may rồi nói. Cổ Hạo Nhiên nghe vậy sắc mặt càng trở nên đen thui, cái gì mà thứ bất tài chứ? Hắn mà bất tài, thì trên đời này đều không còn người tài rồi, bị một nữ oa còn chưa trưởng thành mắng mà không thể đáp lại, Cổ Hạo Nhiên cảm thấy ấm ức không cách nào nói, còn Điệp Y lại không thèm quan tâm tới hắn, càng khiến hắn thêm buồn bực.

"Này, ngươi rốt cuộc là đang nhìn đi đâu vậy? Tập trung tinh thần có biết không? Ta nói sao nhiều năm như vậy một chút tiến triển cũng không có, lại không tập trung như vậy, mau lên."

"A, đần, là thế này không phải là thế kia, ngươi rốt cuộc có biết phân biệt trái phải không a? Ta nói bên trái của ta thì phải là bên phải của ngươi không phải cùng hướng với ta."

Ở phía xa xa Điệp Y đang uống trà ăn điểm tâm, không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt tóe lửa phẫn nộ của Cổ Hạo Nhiên, khóe miệng bất giác cong lên nụ cười lãnh khốc, ai bảo hắn lúc đầu đi chọc vào vị tam công chúa gì đó, đúng rồi, cũng không thể nói là hắn chọc vào, ai bảo hắn trưởng thành hoàn hảo như vậy khiến người khác ghi nhớ trong lòng, may mà, vị công chúa này là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ muốn tìm một người văn võ toàn tài để làm phò mã, năm đó Cổ Hạo Nhiên bị dọa cho sợ chết khiếp, vội vàng thanh minh hắn là tên dốt võ, dù học thế nào cũng học không vô, mới may mắn thoát khỏi ma chưởng của tam công chúa còn rất nhỏ, nhiều năm như vậy đều không dám thanh minh võ công mình thật sự tốt hơn nhiều so với người khác, chính là sợ nữ nhân này chạy tới tìm hắn.

Điệp Y vừa nghĩ tới đây bất giác ngẩng đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái, ở phía xa xa Cổ Hạo Nhiên nãy giờ luôn nhìn chằm chằm về phía Điệp Y vừa thấy Điệp Y nhìn về phía hắn, trên mặt liền lộ ra vẻ kể khổ nhìn Điệp Y, lặng lẽ tố cáo đãi ngộ phi nhân đạo mình gặp phải trước mắt. Điệp Y nhẹ nhướng mày không biểu tình gì chuyển qua nhìn vị tam công chúa đang đem hắn bồi dưỡng tới cảnh giới phò mã lý tưởng của mình, nhìn hai người một người tức tới giậm chân, một người nộ hỏa đầy đầu, Điệp Y hiếm khi cảm thấy rất buồn cười như vậy.

Còn tiếp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui