Edit: Lavender – Blue
Cô gái nhỏ liếc nhìn Tư Đồ Đạt Viễn kích động, miệng lần nữa xẹp xuống, sau đó chẳng hề để ý nói: "Tôi biết rõ, anh không phải là ba của tôi."
Ba cô đã mất sớm rồi. Hơn nữa, Tư Đồ Đạt Viễn muốn làm ba cô, đoán chừng cũng không sinh được cô như vậy đâu? Ha ha.
Nụ cười nơi khóe miệng cô chọc giận Tư Đồ Đạt Viễn.
"Tiểu quỷ đáng chết này. Nếu biết tôi không phải ba cô. Vậy vừa rồi cố nói hưu nói vượn cái gì đó hả?" Thật là quá mà. Tiểu quỷ nhỏ như vậy, cũng sẽ trêu chọc người khác sao?
Nhìn nét mặt tồi tệ của Tư Đồ Đạt Viễn, cô gái nhỏ không có một chút áy náy quơ quơ chân: "Tôi là cố ý, vậy thì thế nào?"
"Cô ——" Tư Đồ Đạt Viễn vươn tay muốn đánh cô, câu tiếp theo của bé gái làm cho anh ngừng tay.
"Ai bảo tối hôm qua anh ném tôi ra đường? Đáng đời anh." Chỉ phá hư chuyện tốt của anh là còn lợi cho anh quá rồi. Đối với cô, trừng phạt anh như vậy là quá nhẹ rồi.
"Cô cố ý?" Tư Đồ Đạt Viễn thật sự bị chọc tức. Tại sao có thể như vậy?
"Cô cố ý? Cô phá hư chuyện tốt và thanh danh của tôi, chỉ bởi vì ngày hôm qua tôi vô tình ném cô?" Con bá này là loại gì? Lòng trả thù cũng quá mạnh đi?
"Đúng vậy, là vô ý." Cô gái nhỏ đứng lên, đi tới trước mặt Tư Đồ Đạt Viễn, nhìn anh chằm chằm: "Là vô tình quăng mạnh một chút."
Hại cái mông của cô đến giờ còn đau đấy. Không cố ý? Hừ, cũng bởi vì biết không cố ý. Nếu như cố ý. Anh cho là cô sẽ dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy sao? Hừ.
"Cô." Tư Đồ Đạt Viễn tức đến nói không ra lời, tình huống lúc đó, là người đều có phản ứng giống anh thôi mà?
"Bây giờ cô cút ra ngoài cho tôi ——" thật là đủ rồi, anh nhất định không phá lệ chứa chấp cô gái nhỏ này. Thật quá đáng sợ. Cô mới bây lớn? Thế nhưng trả thù mình vì mình quăng cô ngã?
"Tôi không muốn." Cô gái nhỏ rất có cá tính lắc đầu: "Tôi còn chưa chơi đủ."
"Chơi?" Tư Đồ Đạt Viễn thật sự sẽ bị cô làm cho tức chết: "Cô muốn chơi đến chỗ khác mà chơi. Chỗ của tôi không phải là chỗ cô chơi."
Ở đây chơi? Thật là phục tiểu quỷ này rồi, cô xem nhà mình như sân chơi à? Nghĩ tới đây, Tư Đồ Đạt Viễn mở miệng lần nữa: "Tôi ném cô xuống. Cô cũng phá hư chuyện tốt của tôi. Hai người chúng ta huề nhau. Bây giờ cô đi ra ngoài cho tôi."
Chơi? May mà cô còn nói được. Anh đường đường là đại thiếu gia nhà Tư Đồ anh muốn chơi liền chơi phải không? Nhìn bộ dạng cô chắc được nuôi dưỡng không tốt, lại mặc đồ cổ quái. Ai biết là từ đâu chạy đến? Anh để cô ở trong nhà mình chơi mới lạ.
Cô gái nhỏ cũng không để ý đến anh, chỉ là trực tiếp ném ra ba chữ: "Tôi đói rồi."
Tư Đồ Đạt Viễn hoàn toàn không muốn quan tâm đến cô, xoay người, anh đi về phòng. Nếu chuyện tốt tối nay đã bị tiểu quỷ này phá hư rồi. Vậy anh chỉ có thể đi ngủ thôi.
Cô gái nhỏ lại nhảy xuống ghế sofa. Chặn trước mặt anh.
"Tôi đói rồi." Ba chữ, tràn ngập mùi vị tùy hứng. Giống như Tư Đồ Đạt Viễn đã giúp cô làm vậy.
Tư Đồ Đạt Viễn nhìn cô, nghĩ muốn lướt qua cô vào phòng.
Cô gái nhỏ nhận ra chắn trước mặt anh lần nữa. dang tay ra, không cho anh vào phòng.
"Tiểu quỷ đáng chết này. Rốt cuộc cô muốn thế nào?" Thật là quá rồi, anh đang phí lời cái gì chứ?
Anh nên lập tức ném cô ra ngoài.