Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ
“Vị này. Xin chú ý lời nói của anh. Không thể để cho đứa bé ngây thơ đáng yêu thế này bị tổn thương được. Bây giờ, mời anh đưa con của anh về nhà.”
“Tôi nói, thật sự không phải là con gái của tôi mà.” Tư Đồ Đạt Viễn sống 28 năm, chưa từng cảm thấy bất lực như vậy.
“Được, vậy anh đưa chứng cứ cho tôi.” Cảnh sát mặc kệ. Bọn họ chỉ chú trọng chứng cứ.
“Chứng cứ?” Tư Đồ Đạt Viễn tức chết, “Chuyện như vậy mà còn phải có chứng cứ sao? Tôi trẻ thế này, tại sao con gái lại lớn như thế?”
Có phải vị cảnh sát này không có đầu óc hay không?
“Được rồi.” Cảnh sát trừng mắt liếc anh một cái, hiện tại chuyện con riêng cũng không còn xa lạ gì nữa. Chỉ là có ít người càng có tiền thì càng sợ người khác biết quá khứ của mình. Nhìn người đàn ông kia mặt đồ hàng hiệu, vị cảnh sát này cũng biết nhất định là loại người như vậy. Thật là quá đáng mà.
Ôi chao ôi, đứa trẻ này thật đáng thương. Có một người cha như vậy.
“Sinh hay không sinh, chuyện như vậy không phải nói là được, tôi cần có chứng cứ chính xác. Hiện tại cô bé này nói là con của anh, nhất định anh phải đưa cô bé về nhà. Nếu không sẽ phạm tội ruồng bỏ.”
“Tội ruồng bỏ?” Tư Đồ Đạt Viễn không phải muốn thét chói tai nữa, mà là muốn giết người. Mình ruồng bỏ ai? Ruồng bỏ sao? Thật là…
“Nếu không có, vậy thì cứ như thế đi. Anh mang con về.” Cảnh sát dò xét Tư Đồ Đạt Viễn, ánh mắt đó không có bất kỳ nhân nhượng nào: “Nếu như là đàn ông thì hãy chịu trách nhiệm giống như người đàn ông đi.”
“Đương nhiên tôi là đàn ông.” Việc này cần phải chứng minh hay sao?
“Vậy thì tốt.” Cảnh sát ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt Thương Linh Nhi: “Em gái nhỏ, đừng sợ. Nếu như anh ta dám bắt nạt hoặc đối xử không tốt với em, em hãy gọi điện cho cảnh sát. Biết không?
“Vâng.” Thương Linh Nhi ngoan ngoãn gật đầu, “Cảm ơn chú.”
“Đừng khách khí. Đây là việc cảnh sát nên làm.” Người cảnh sát đứng lên, ý bảo mọi người vây xem giải tán hết. Sau đó liền rời đi.
Để lại nơi đó hai bóng dáng, một lớn một nhỏ đang trợn mắt nhìn nhau.
“Tiểu quỷ đáng chết này. Lần này hài lòng cô rồi chứ?” Thật là quá đủ rồi. Vậy mà anh bị một đứa bé đùa giỡn.
“Hài lòng.” Thương Linh Nhi cười ngọt ngào. “Ba ba yêu quý. Bây giờ, xin dẫn con về nhà đi.”
“Cô…” Nếu như có thể, Tư Đồ Đạt Viễn thật muốn bóp chết đứa bé đáng ghét này. Đáng tiếc, anh không muốn chuyện buồn cười lúc nãy xảy ra lần nữa.
“Hừ.” Lạnh lùng hừ một tiếng, Tư Đồ Đạt Viễn không thèm nhìn Thương Linh Nhi nữa mà đi thẳng về phía trước. Còn Thương Linh Nhi chạy theo sau anh, cô tin, anh không dám không đưa cô về nhà.
“Được rồi.” Vừa vào cửa, Tư Đồ Đạt Viễn nắm lấy áo Thương Linh Nhi: “Tiểu quỷ đáng chết này. Tôi đã nói với cô rồi, tôi không phải là cơ sở chứa chấp nên tôi sẽ không chứa cô mãi mãi. Chỉ tối hôm nay, cô chỉ có thể ở lại đây tối hôm nay thôi. Ngài mai, ngày mai cô cút đi tìm cha mẹ của cô đi.”
Thật là không biết hạng cha mẹ như thế nào để con mình ra ngoài hại người khác. Hơn nữa còn là loại tiểu quỷ khó dây dưa nữa chứ.
Thương Linh Nhi không thèm quan tâm đến anh, chỉ trợn mắt nhìn vào đôi mắt cũng đang trợn to của anh. Động tác của cô lại chọc giận Tư Đồ Đạt Viễn một lần nữa. Anh nắm lấy tai cô: “Cô không nghe thấy lời của tôi sao?”
“Buông tôi ra.” Thương Linh Nhi hất tay anh: “Anh dám động, tôi sẽ để cảnh sát bắt anh.”
Đừng tưởng là cô dễ bị bắt nạt. Phải biết cô là ai nhé…
“Được, tốt lắm.” Tư Đồ Đạt Viễn gật đầu một cái, tiểu quỷ đáng chết, nếu như không nghĩ biện pháp ném cô đi, anh không phải là Tư Đồ.
“Cô muốn thì có thể ở lại.” Anh cũng không hứng thú vào đồn cảnh sát đâu. “Nhưng mà, nếu như cô không nghe lời thì tôi sẽ ném cô ra ngoài.”
Nghe lời? Thương Linh Nhi gật đầu một cái, dĩ nhiên cô nghe lời, nhưng mà cô chỉ nghe lời của bản thân mình thôi. Cơ mà cô phát hiện vào lúc này, cô không nghĩ rằng mình cần giải thích rõ quyết định vừa rồi của anh ta sẽ như thế nào. (Ý ở đây là: trong tương lai, quyết định của anh ấy rất sai lầm)
Hơn nữa, cô tin tưởng, rất nhanh anh ta sẽ hiểu ra.