Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều


Ôn Ngôn cố tình tỏ ra nghiêm túc nói: “Phàm Phàm, đây là em gái của con đấy, là một bố một mẹ sinh ra, sao thái độ của con lại không bằng cả Tiểu Đoàn Tử thế? Là vì thấy em gái bây giờ không được xinh xắn nên không yêu em à? Con thật là giống hệt với bố con, chỉ thích xinh xắn thôi, lẽ nào lớn lên cũng sẽ trở thành “đàn ông cặn bã” à?”
Cô ấy nói thế nào cũng không có tác dụng, Tiểu Phàm Phàm không chịu thích em bé: “Đoàn Tử thích thì tặng cho Đoàn Tử làm em đi, con không cần em gái đâu.


Câu này vừa hay bị Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao nghe thấy, Trần Mộng Dao vỗ ngay vào mông của Tiểu Phàm Phàm một phát: “Con nói cái gì thế hả? Sao con lại không muốn có em gái chứ?”
Tiểu Phàm Phàm giận dỗi, bĩu môi nói: “Em ấy xấu quá!
Con không thích, tặng em ấy cho Đoàn Tử đi!”
Trần Mộng Dao nhìn Ôn Ngôn, trong lòng lại cảm thấy chua xót: “Nếu như mà con gái mình không có vấn đề gì thì thật là tặng cho cậu luôn đấy, đáng tiếc là…không được như lòng người mong muốn, nên vẫn là mình tự nuôi thôi.


Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô ấy, Ôn Ngôn liếc mặt nhìn Kính Thiếu Khanh, trong lòng liền hiểu rõ, Trần Mộng Dao đã biết tất cả rồi: “Dao Dao, cậu đừng nói như thế, sau này nếu mà có duyên phận, mình cũng cảm thấy không có chuyện gì cả, phải xem lũ trẻ có thể phát triển bản thân như thế nào.

Mình và Mục Đình Sâm cũng muốn có thêm đứa con gái, nhưng mà e là cả đời này cũng không thể nào được rồi.


Tiểu Đoàn Tử có vẻ thất vọng: “Tại sao chứ? Mẹ tại sao lại không sinh được em gái cho con thế?”
Ôn Ngôn cũng không biết phải trả lời như thế nào: “Con và Phàm Phàm đi chơi đi, đừng có mà hỏi nhiều nữa, chuyện của người lớn, trẻ con không được tham dự vào.



Kính Thiếu Khanh cười, nói: “Cũng đúng, coi như là cậu ta biết điều, cậu ta nếu mà không chịu thì cậu lại phải tốn công sức một thời gian.


Mục Đình Sâm sững người ra một lúc: “Cũng có thể là hiện giờ cậu ta không có thời gian để đối đầu với mình, dấu sao thì bây giờ vẫn còn đang đòi ly hôn.


Trần Mộng Dao ở bên cạnh nói xen vào: “Vẫn là muốn ly hôn sao?”
Ôn Ngôn cũng vầy tai lên nghe, mấy ngày nay không liên lạc gì với Khúc Thanh Ca, nên cũng không rõ tình hình là như thế nào.

Nhìn thấy bộ dạng hóng chuyện của hai người phụ nữ, Mục Đình Sâm và Kính Thiếu Khanh thật là không biết nói gì, Mục Đình Sâm bắt lực nói: “Sao mà chỉ cần nhắc đến chuyện này là hai người lại hứng thú đến thế cơ chứ? Ly hôn là chuyện mẫn cảm đến thế sao? Phụ nữ đều thích đề tài này à?”
Ôn Ngôn trợn mắt nhìn anh ấy: “Quan hệ của Thanh Ca và bọn em cũng không tồi, quan tâm một chút cũng không được à? Nhất định là cô ấy muốn đá Diệp Quân Tước, không phải là Diệp Quân Tước muốn đá cô ấy, cô ấy sớm đã nói là muốn ly hôn rồi, bây giờ chắc là Diệp Quân Tước không chịu mà thôi, thế nên mới căng như vậy.

Cô ấy muốn hai chúng em đến đó, anh chẳng phải là không thích sao? Cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ nói chuyện này thôi.


Mục Đình Sâm vẫn là dáng điệu như thế: “Anh nhất định là sẽ không tham dự vào chuyện của bọn họ, em muốn tham dự thì cứ việc, đừng có lôi anh vào, anh không thân gì với Diệp Quân Tước.


Không thân? Ôn Ngôn đưa ngón tay ra chọc chọc vào ngực anh ấy: “Không thân? Thật à? Trong máu hai người đều là họ Mục, anh nói với em là anh và anh ta không thân quen? Rõ ràng là điển hình của việc già miệng mà.


Mục Đình Sâm nhéch mép mỉm cười: “Nói ai già miệng thế hả? Có thể nói chuyện nghiêm túc một chút được không?”
Kính Thiếu Khanh bật cười ra tiếng, khiến cho mọi người đều quay lại nhìn, anh ta cố gắng nhịn cười: “Thật là ngại quá, nhất thời không nhịn được, đừng bận tâm đến mình, hai người cứ tiếp tục đi…”
Đêm muộn, trang viên Diệp gia.

Khúc Thanh Ca đi đi lại lại trong phòng ngủ, cô ấy đang đợi Diệp Quân Tước quay về nhà, gọi điện thoại không nhắc máy, nhắn tin không trả lời, đã cách vài ngày kể từ lúc cô ấy chính thức đưa ra đề nghị ly hôn, anh áy liền không chịu lộ mặt nữa, cô ấy không muốn cứ kéo dài thế này, không muốn lại mềm lòng nữa.

Khó khăn lắm mới đợi được đền lúc điện thoại reo chuông, không ngờ lại là mẹ Khúc gọi điện thoại đến, lý do duy nhất để gia đình đó liên lạc với cô ấy lúc này là muốn lấy tiền, trước đây tiêu pha hoang phí quen rồi, bây giò tư sản của Khúc gia đã không còn gì, tiền cũng rất nhanh là tiêu hết rồi, bọn họ đổ hết trách nhiệm lên đầu cô ấy, mẹ Khúc và Khúc Thanh Niên cách vài ngày là lại hỏi cô ấy tiền.

Bốn đầu thì cô ấy không đưa, bố cô ấy cũng đã dặn cô ấy đừng có mà đưa tiền cho bọn họ, nhưng mà không chịu nổi việc mẹ Khúc gọi điện thoại đến liên tục, cô ấy đưa cho một lần, sau đó thì có lần thứ hai, lần thứ bó…
Cô ấy đang bực bội, nên cúp luôn máy, nhưng mà rất nhanh thì mẹ Khúc lại gọi điện thoại lại.

Cô ấy vô cùng bực bội, sợ là Diệp Quân Tước gọi điện thoại lại máy bận nên chỉ còn cách nhắc máy: “A lô?”
Đầu dây điện thoại bên kia, mẹ Khúc mở miệng nói rất thản nhiên: “Tôi hét tiền rồi, chuyển chút tiền đi.


Khúc Thanh Ca hít sâu một hơi: “Dựa vào cái gì chứ?
Trước đây tôi đưa tiền là vì nễ tình bà, giờ giữa hai chúng ta đã chẳng còn gì rồi.

Thật mà muốn nói đến tình nghĩa, thì tiền nuôi tôi là do bố tôi kiếm được, chăm sóc tôi thì là bảo mẫu ở trong nhà, có lúc nào là bà bận tâm đến tôi đâu? Điều duy nhát mà bà khiến tôi nhớ ơn đấy là từ nhỏ bà đối xử với tôi như đối với hai anh trai mà thôi, cũng chỉ là có vậy, đừng khiến cho chút cảm kích của tôi đối với bà cũng bị tiêu hao mất có được không? Công ty của Khúc gia giờ đã bị thu mua rồi, trong tay mấy người rõ ràng là có một khoản tiền lớn, mới chưa được bao lâu mà đã tiêu hết rồi đòi tôi đưa tiền sao? Mấy người có tùy tiện đi làm ăn mua bán gì đó cũng không được sao?”
Mẹ Khúc hậm hực nói: “Số tiền đó gần như là nằm trong tay của bố cô, ông ta không đưa thì có cách nào chứ?
Trong tay tôi chỉ có chút tiền bán cổ phần đó còn không đủ để tiêu, sớm đã hết rồi, cô chỉ cần nói là có đưa tiền hay không thôi? Nếu không phải là vì cô thì Khúc gia sẽ có ngày hôm nay không? Diệp gia có nhiều tiền như thế, đưa cho tôi một ít thì sao nào? Trước đây cô đúng là không hè tiêu tiền của tôi, chăm sóc cô cũng là bảo mẫu, nhưng mà cô cũng đã nói rồi, tôi đối xử với cô cũng chẳng khác gì với hai anh trai của cô cả, tôi không sinh ra cô nhưng mà tôi đã nuôi cô, cô mà không đưa tiền thì cũng không phải lẽ? Chỉ cần tôi không có tiền một ngày thì cô cũng đừng hòng được yên thân.


Khúc Thanh Ca không còn nhẫn nhịn được nữa, lạnh lùng nói: “Hiện giờ tôi không có thời gian lằng nhằng với bà, cũng không muốn bận tâm đến bà nữa, mà mà gọi điện thoại đến nữa thì tôi sẽ đổi số điện thoại, đến lúc đó thì bà mà có bản lĩnh thì cứ đến nhà tìm tôi!”
Nói xong, cô ấy dứt khoát cúp điện thoại.

- -----
!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui