Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều


Hai phút sau thì Khúc Thanh Niên cũng gọi điện thoại đến, cô ấy bực mình tắt luôn máy, lần này thì được rồi, cả thế giới đều trở nên yên tĩnh hẳn.

Cô ấy dùng điện thoại cố định trong nhà gọi điện thoại cho.

Diệp Quân Tước, lần này thì anh ta nhắc máy, chắc là tưởng người giúp việc trong nhà gọi điện thoại đến, nghe thấy giọng nói của cô ấy, anh ta im lặng một lúc mới nói: “Tôi đang bận, cúp máy đây.”
Cô ấy vội vàng nói: “Đợi đã! Đừng cúp máy! Anh quay về nhà chúng ta nói chuyện có được không? Em đã đợi anh mấy ngày rồi…”
Điện thoại không bị cúp nhưng mà đầu dây bên kia không có động tĩnh gì rất lâu.

Cô ấy cũng không còn hy vọng gì nữa, tưởng là anh ta đã không còn nghe máy thì anh ta lại nói: “Em thật là muốn ly hôn với tôi đến như vậy ư? Lúc bốn đầu khi em két hôn với tôi cũng chẳng hề gấp gáp đến như thế… Tôi cảm thấy là không có gì để nói hét, tôi không đồng ý ly hôn, giữa hai chúng ta không hề có chuyện tình cảm rạn nứt gì, em có đi ra tòa án thì cũng không có tác dụng gì hét.”
Khúc Thanh Ca cắn môi, nói: “Không còn yêu nữa, thế có được không? Giữa hai chúng ta không hề có tình cảm gì, anh buông tha cho em đi.”
Sau một hồi im lặng, đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút sau khi bị cúp điện thoại.

Cô ấy ủ rũ đặt điện thoại xuống, ngồi xuống ghé sofa ngồi một lúc.

Cho đến khi Nhuế Nhuế đi đến hỏi cô ấy: “Mẹ ơi, mẹ sao thế? Sao mẹ lại trông không được vui thế?”
Khúc Thanh Ca nhìn thấy con gái, đột nhiên nước mắt chảy ra: “Nhuế Nhuế, con có trách mẹ rời khỏi con, rời khỏi bố con không? Mẹ cảm thấy…sống ở đây không được hạnh phúc, mẹ muốn thử một cuộc sống mới.

Nhưng mà mẹ sẽ không đi xa đâu, sẽ đem hết tình yêu của mẹ dành cho con.

Đợi mẹ có thể nuôi sống được chính mình thì sẽ thương lượng với bố đón con đi, thế có được không? Mẹ cũng muốn đưa con đi ngay, nhưng mà…có quá nhiều chưa biết sẽ thế nào…”
Nhuế Nhuế đưa bàn tay bé nhỏ lên giúp cô ấy lau nước mắt, gương mặt ngây thơ nhìn cô ấy nói: “Mẹ ơi, hạnh phúc là cái gì? Là thứ rất quan trọng ạ?”
Khúc Thanh Ca bị hỏi đến không biết nên trả lời thế nào.

Hạnh phúc có quan trọng đến thế không? Hạnh phúc là thứ phúc tạp khó hiểu, không thể dùng từ ngữ để giải thích được, cô ấy chỉ biết là cuộc sống hiện nay rất bức bối.

Mỗi ngày tỉnh dậy là Diệp Quân Tước liền đi đến công ty, cô ấy ở nhà trông con, đối với một người từ nhỏ lớn lên ở Hải Thành như cô mà nói thì Đế Đô này là đất khách quê người, ngoài Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao ra thì cô ấy không còn bạn bè nào khác, cả ngày chỉ có thể tiêu hao trong cái vòng nhỏ xíu này.

Nếu như anh ta yêu cô ấy thì chắc là cô ấy vẫn có thể chống đỡ được, có người nói là chỉ cần có tình yêu thì uống nước cũng no bụng.

Nhưng mà anh ta lại không hè yêu cô, cô ấy vì anh mà rời khỏi thành phố mình đã lớn lên, mỗi ngày đều ở nhà chăm sóc chồng con, giống như là có một tắm màn đen tối mịt mù bao bọc, siết chặt lấy cô ấy vậy, cô ấy không thể nhìn thấy màu sắc rực rỡ bên ngoài màn đen ấy, không cảm nhận được chút tình cảm ấm áp nào từ anh ta, cô ấy cảm thấy ngột thở…
Bây giò thì cô ấy đã hiểu ra rồi, cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi, nhưng mà tại sao anh ta lại không chịu để cô ấy.

ra đi chứ?
Cô ấy không muốn phần đời còn lại của mình bị tiêu hao như thế này ở đây tiếp nữa, cô ấy muốn được giải thoát, cũng muốn trả lại tự do cho anh.

Nếu như anh ta nói được một câu là anh ta yêu cô ấy, thì cô ấy cũng sẽ không còn bận tâm gì nữa, từ cái ngày mà Trần Mộng Dao xảy ra chuyện, phản ứng của anh ta đã khiến cho cô ấy tỉnh ngộ ra.

Hóa ra muốn chiếm lấy trái tim của một ai đó lại khó khăn đến như thế, đặc biệt là một người đã yêu người khác mắt rồi.

Cô ấy ôm lấy Nhuế Nhuế đã ngủ ngồi như thế trên ghế sofa ở phòng khách đến 1 giờ sáng, cuối cùng thì Diệp Quân Tước cũng lái xe về đến trang viên.

Trong đêm tĩnh mịch, âm thanh của tiếng xe hơi trở nên rất rõ, gần như là khiến cho cô ấy lập tức phấn chấn hẳn lên.

Nhìn thấy A Trach dìu Diệp Quân Tước đã say bí tỉ đi vào cửa, cô ấy theo thói quen liền đặt Nhuế Nhuế xuống, đi đến chăm sóc anh ta, lại rất nhanh gạt ý định ấy đi.

Cô ấy luôn quen với việc chăm sóc anh từ những việc nhỏ nhặt nhất, còn anh ta thì sao? Anh chưa bao giờ để ý gì đến cô ấy, cô ấy đối với anh ta mà nói thì chẳng khác gì là một cái máy để sinh và chăm sóc con mà thôi, không có sinh mệnh, lạnh lẽo không cần đến chút tình cảm, dù chỉ là bố thí duy trì mối quan hệ này.

*Phu nhân, sao cô vẫn chưa ngủ thế?”
A Trạch nhìn thấy cô ấy, có chút ngạc nhiên.

“Tôi…tôi đang đợi anh ấy về, có chuyện cần tìm anh ấy.”
Khúc Thanh Ca bé Nhuế Nhuế qua lâu, nên tay cũng đã mỏi, chỉ có thể nhúc nhích thay đổi tư thế.

A Trạch đương nhiên là biết cô ấy đợi Diệp Quân Tước là vì chuyện gì: “Chuyện này…cậu chủ say đến thế này rồi, không biết là chuyện gì thì cũng phải đợi đến ngày mai mới nói được, tôi đưa cậu ấy về phòng nghỉ trước, cô cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Diệp Quân Tước quả thật là đã say bí tỉ rồi, đến tự mình đi cũng không nổi, A Trạch gần như là vác anh ta đi về phòng.

Khúc Thanh Ca trả lời một tiếng, cùng đi lên tầng, đột nhiên nhìn thấy trên cổ áo sơ mi trắng của Diệp Quân Tước có một dấu son môi đỏ thắm, tim cô ấy thắt lại, áo sơ mi của anh từ trước đến nay đều là chính tay cô ấy giặt, từng chiếc áo đều được giặt vô cùng sạch sẽ, nhưng bây giờ thì lại bị dính son môi của người phụ nữ khác!
Cô ấy nỗ lực rời ánh mắt của mình khỏi vết son ấy, không cần thiết phải thấy đau lòng, không nên đau lòng nữa, ly hôn xong thì sẽ không còn dây dưa gì nữa, cô ấy cũng không cần phải gặn hỏi anh ấy đi đâu tìm thú vui trước khi về nhà nữa!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui