Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều


Nghiêm túc mà nói, tuổi này của má Lưu có khả năng sẽ không đợi được bọn họ về nước, liền sẽ dành nốt phần đời còn lại của mình ở quê hương đất nước, những phương diện này đương nhiên phải xem xét, cho nên Lâm quản gia cũng cùng nhau ở lại chăm lo Mục trạch.

Lúc mới đầu anh nghĩ Tiểu Đoàn Tử ở bên nhà Kính Thiếu Khanh sẽ quấy khóc, vì vậy những ngày đầu mới đến Mỹ, mỗi ngày anh đều gọi video xem Tiểu Đoàn Tử, sau đó mới phát hiện đứa nhỏ này quá vô tâm, chưa từng nói gì về anh và Ôn Ngôn, càng đứng nhớ tới bố mẹ.

Thời gian trôi nhanh, và có lẽ Mục Đình Sâm không bao giờ ngờ rằng mình sẽ dành cả 19 năm ở Mỹ.

Mười chín năm sau.

Biệt thự Bạch Thuỷ Loan.

Trần Mộng Dao hơi lo lắng liên tục nhìn đồng hồ trên tường, thỉnh thoảng thúc giục mọi người trong bếp phải di chuyển nhanh hơn.

Kính Thiếu Khanh bị cô thúc giục đến mức từ trong bếp thò đầu ra: “Mọi người vẫn chưa đến mà.

Thúc giục, thúc giục, thúc giục, nấu ăn không cần thời gian sao? Anh đã rất lâu không địch thân xuống bếp rồi, đợi tí nữa nấu ăn không ngon, em lại cần nhằn.”
Trần Mộng Dao khẽ hừ một tiếng:”Em đây không phải là đang rất lo lắng sao? Anh nói xem trời đã tối rồi, tại sao Tiểu Đoàn Tử vẫn chưa đến? Nó đã nói hôm nay sẽ trở về, còn nói muốn ăn tối nữa.”
Kính Thiếu Khanh bát lực nói: “Nó cũng không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa rồi, đã là một thanh niên trưởng thành rồi.

Con trai ruột của em vẫn chưa về nước cũng không thấy em lo lắng như này.

Anh trong đây sắp nấu xong rồi, em đi gọi Nhiễm Nhiễm xuống đi, không biết cả ngày ở trong phòng làm cái gì?”
Vừa nhắc đến con gái, Trần Mộng Dao liền tức giận, phi lên lầu gõ cửa: “Kính Tiêu Nhiễm, hôm nay anh cả của con trở về, con không biết sao? Con vẫn ở trong phòng làm gì? Khẩn trương đi xem trong phòng anh thiếu hay không thiếu cái gì, thu dọn lại một chút, mẹ sẽ không đánh con trong ba ngày?”
Trong phòng truyền ra âm thanh có chút kích động của con gái: “Con ra ngay! Con biết rồi, mẹ đi trước đi, con lập tức đi ngay!”
Đúng rồi, lúc trước bác sĩ nói Kính Tiêu Nhiễm tám chín phần sẽ giảm xuống những thiếu sót của chỉ số thông minh, nhưng sẽ trì hoãn theo thời gian, Trần Mộng Dao vui mừng phát hiện, chỉ là lúc còn bé con gái phát triển chậm hơn so với những đứa trẻ khác một chút, cũng không ngu ngốc, sau khi trưởng thành thì hoàn toàn không có gì khác biệt so với người bình thường, nếu như không phải có bất kỳ bệnh gì, có lẽ là do trí nhớ không đủ tốt, luôn quên trước quên sau, cho nên có lúc cũng muốn xem vận khí.

Đợi cho tiếng bước chân đi xuống lầu của Trần Mộng Dao đã đi xa, Kính Tiêu Nhiễm mới lén lút mở cửa phòng đi ra ngoài, vừa nãy cô không dám mở cửa là sợ Trần Mộng Dao phát hiện cô đang trang điểm, cô không muốn những mong đợi trong lòng thể hiện ra quá rõ ràng, nhưng cứ nghĩ tới anh cả Mục Tinh Ngôn sắp trở lại, cô vẫn là nhịn không được vui mừng nhảy nhót.

Mục Tinh Ngôn vào năm lớp 11 đã đi Pháp, chớp mắt đã mấy năm qua đi rồi, lâu như vậy không gặp, trong lòng cô khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

Lúc đồng hồ trên tường chỉ vào bảy giờ, tiếng chuông cửa vang lên.

Kính Thiếu Khanh phản ứng trước tiên, bước những bước to lao ra cửa.

Trần Mộng Dao châm chọc nói: “Anh không phải không kích động sao?”
Kính Thiếu Khanh trả lời: “Đó cũng là con trai anh nuôi lớn, anh nói anh không kích động, em liền tin sao?”
Sau khi mở cửa, tầm mắt của Kính Thiếu Khanh rơi trên ngực của Mục Tinh Ngôn, một giây sau, mới ngắng đầu nhìn gương mặt thiếu niên, anh có lẽ đã quên rồi, từ lúc thằng bé rời đi đã qua nhiều năm rồi, vóc dáng cũng đã cao lớn hơn so với lúc đó: “Tinh Ngôn, con về rồi? Mau vào đi.”
Những kích động lúc ban đầu đã hoá thành những lời nói bình thường nhất, bên trong đó bao hàm rất nhiều cảm xúc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui