Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều


Ôn Ngôn nắm lấy tay hai cô gái nhỏ cười nói: “Ừ! Chỉ chớp mắt các con đều lớn như vậy rồi, đều rất xinh đẹp, Nhiễm Nhiễm, anh của con đâu? Đứa nhóc Tinh Phàm kia chưa về nước sao?”
Kính Tiêu Nhiễm vừa nghe đến tên của Kính Tinh Phàm liền không nhịn được bĩu môi: “Vốn dĩ anh ấy nói nửa tháng trước về, không biết đi đâu đã đi, không quan tâm anh ấy, anh ấy cứ như thề.

Thời tiết nóng như vậy, chúng ta đi vào trước đi?”
Ôn Ngôn nhẹ gật đầu, mắt khẩn trương nhìn Mục Tinh Ngôn, từ đầu tới cuối nó đều không tiến lên nói chuyện với cô, là trong lòng đang trách cô sao? Cô và Mục Đình Sâm ở nước Mỹ ngây người mười chín năm, một mình con nhất định trôi qua rất vất vả đúng không?
Đến phòng khách, cô đột nhiên chú ý tới An Nhiên, liền hỏi: “Nhuế Nhué, đây là em gái của con sao?”
Diệp Tâm Nhuế vội vàng phủ nhận: “Không phải ạ, cô ấy là bạn học của anh, tên An Nhiên, quen biết ở nước Pháp, ở tạm trong nhà.

Nhà chúng con chỉ một mình con, mẹ con không có sinh lần hai.”
An Nhiên luôn bị xem là không khí không thẻ tiền lên chào hỏi: “Chào dì, xin lỗi, cháu làm phiền rồi.”
Ôn Ngôn mim môi cười cười, không nói lời khách sáo gì, ngược lại nhìn về phía Mục Tinh Ngôn: “Tiểu Đoàn Tử, những năm này, vất vả con rồi, cũng vất vả bó Kính và dì của con.”
Mục Tinh Ngôn nhìn cô, bình tĩnh nói: “Con không vắt vả, sinh ở Mục gia, vốn là hẳn là thế này, con sớm đã có giác ngộ.

Mọi người đi xa về chắc cũng có mệt mỏi, con để dì An đi dọn dẹp phòng ở.”
Nói xong, anh quay người muốn lên lâu, Mục Đình Sâm đột nhiên lên tiếng gọi: “Mục Tinh Ngôn.”
Bước chân anh dừng lại: “Có chuyện gì sao? Bó…”
Mục Đình Sâm trầm giọng nói: “Con ở đây nói chuyện với mẹ đi, chuyện khác để bó.”
Đây là giọng điệu ra lệnh.

An Nhiên tĩnh nhìn tất cả, cảm thấy có chút không hiểu thấu, tất cả mọi người là lạ, cô ta vốn cho là cô ta biết tất cả mọi thứ liên quan tới Mục Tỉnh Ngôn, cho tới hôm nay cô ta mới phát hiện, còn có rất nhiều chuyện cô ta không biết.

Ví như Mục Tinh Ngôn nói cho cô Diệp Tâm Nhuế chỉ là thanh mai trúc mã phổ thông, Mục, Diệp hai nhà chỉ là quan hệ cổ đông hợp tác, nhưng mới rồi Diệp Tâm Nhuế lại gọi Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm là chú và dì.

Đương nhiên, chuyện cô ta không biết còn nhiều ở đằng Sau.

Buổi tối người của cả một nhà ăn cơm, chỉ một mình cô ta là người ngoài, làm thế nào cũng cảm thấy dư thừa.

Trần Mộng Dao mượn cơ hội tại bàn ăn nhắc đến chuyện thông gia từ bé: “Tiểu Ngôn, bây giờ cậu cũng tỉnh lại, con trai con gái chúng ta đều lớn rồi, có phải là nên nói nói chuyện khác?”
Ôn Ngôn cười nhìn về phía Mục Tinh Ngôn: “Xem ý của bọn trẻ đi, mình không có vấn đề, chỉ cần hai người bọn nó vui lòng, mình cũng vui.”
Kính Tiêu Nhiễm cúi thấp đầu làm bộ xúc cơm, nhiều người ở đây như vậy, cô có chút ngại.

Mục Tinh Ngôn ngược lại là không có thẹn thùng, ngược lại ngay thẳng nói: “Con thấy có thể, con rất thích Nhiễm Nhiễm.”
An Nhiên bấu khăn trài bản ở dưới, mộng đẹp cô ta mơ.

ước nửa năm, cứ như vậy vỡ vụn, hơn nửa năm ở chung, Mục Tỉnh Ngôn vậy mà một chút xíu động tâm với cô ta cũng không có!
Trần Mộng Dao hết sức vui vẻ: “Mình cảm thấy con gái của mình cũng thật thích lắm, nếu không định ngày đề hai đứa nó đính hôn trước? Chờ nhà Nhiễm Nhiễm nhà mình tốt nghiệp rồi kết hôn!”
Ôn Ngôn nhẹ gật đầu: “Được, cơ thể mình không tiện, để Đình Sâm chuẩn bị đi, mọi người cũng để tâm một chút, đây là đại hỉ sự.”
Kính Tiêu Nhiễm cảm giác giống như đang nằm mơ, đột nhiên chung thân đại sự đều bị quyết định, cô còn đang rơi vào sương mù chưa lấy lại tinh thần..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui