Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Ngoài cửa, Mục Đình Sâm lạnh lùng nói: “Mấy tấm ảnh cô chụp kia, nếu để một bức lọt ra ngoài, thì cô cứ

liệu đấy.”

Khương Nghiên Nghiên sững sờ, lúc này vẻ mặt giống như anh như Tu La đến từ địa ngục, đây cũng là lần đầu tiên anh nói những lời tàn nhẫn như vậy với cô ta, cô ta vô thức nói: “Anh yên tâm đi… Em chỉ giúp anh lưu giữ chứng cứ, em sợ lúc ly hôn cô ta đòi tài sản

nhiều, sẽ không phát lên mạng đâu…”

Ôn Ngôn bật khóc, lúc này cô cũng không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, run rầy mặc quần áo rồi đánh thức Thẩm Giới, Thẩm Giới cũng mê man giống cô:

“Sao vậy? Tiểu Ngôn, sao em lại ở đây?”

Cô nức nở khóc: “Trưa nay anh gọi cho em, nói anh ở đây, thấy khó chịu nên em qua. Cửa khép hờ nên em vào thẳng, vừa vào phòng em đã bị người ta đánh thuốc mê, lúc tỉnh lại hai chúng ta… không mặc gì cả, còn nằm cùng nhau trên giường, Mục Đình Sâm và

Khương Nghiên Nghiên đến… Em không biết rốt cuộc

đã xảy ra chuyện gì… ”

Sắc mặt Thẩm Giới đột nhiên tái nhợt, anh vội vàng mở chăn bông kiểm tra thân thể, sau khi xác nhận xong, sắc mặt càng trắng bệch: “Anh không gọi cho em mà, đây là đâu? Buổi trưa anh ăn cơm với khách hàng, đang uống rượu giữa chừng thì lúc đi toilet có người đánh ngất anh, sau đó xảy ra chuyện gì anh

cũng không hề biết!”

Hai người họ đã sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cùng xác nhận ai đó đã đưa họ đến khách sạn Summer, đồng thời còn gây ra chuyện này. Thẩm Giới thậm chí không biết rằng cô đã thay đổi địa chỉ làm việc, nơi

anh ăn ở gần Bạch Thủy Lian, cách đây khá xaI

Thấy Ôn Ngôn khóc đến mức hai mắt hơi sưng lên, Thẩm Giới an ủi: “Nếu cả hai chúng ta đều hôn mê thì không có chuyện gì đâu, em đừng lo, Mục Đình Sâm có ở bên ngoài không? Anh sẽ giải thích cho anh ta hiểu! Chỉ cần anh ta không gây khó dễ em thì anh có

ra sao cũng được!”

Ôn Ngôn lắc đầu: “Anh ta chỉ tin vào mắt chính mình

thôi, càng giải thích sẽ chỉ càng đen, anh đừng giải

thích, em đi trước.” Sau khi cô xuống giường bước ra cửa, tác dụng của thuốc dường như vẫn chưa giảm hẳn. Cô loạng choạng bước đi, vất vã lắm mới mở được cửa, nhưng đập vào mắt cô là Khương Nghiên Nghiên đang ôm cánh tay của Mục Đình Sâm, tay còn

lại của cô ta còn đặt trên ngực anh…

Trái tim cô chùng xuống, cô vừa định nói, Mục Đình

Sâm đã nhanh hơn cô một bước: “Đến bệnh viện.”

Cô không hiểu: “Đến bệnh viện làm gì?”

Đôi mắt anh khẽ nheo lại, toát ra hơi thở lạnh lùng và

nguy hiểm: “Kiểm tra.”

Khương Nghiên Nghiên cau mày: “Anh Đình Sâm, anh đã tận mắt chứng kiến rồi mà, anh còn tưởng rằng

giữa cô ta và Thẩm Giới không có chuyện gì sao?”

Mục Đình Sâm xoay người đi về phía cửa thang máy:

“Tôi chỉ muốn kết quả.”

Chỉ cần kết quả…

Có kết quả rồi anh sẽ làm gì? Nếu chuyện đó thực sự

xảy ra thì sao?

Khi cô đi ra khỏi khách sạn, Ôn Ngôn mới nhận ra sắc trời đã tối, lúc cô đến là buổi trưa, có lẽ cô đã hôn mê một lúc lâu. Có cuộc gọi nhỡ từ Lâm Táp và Mục Đình Sâm trên điện thoại di động của cô… tổng cộng là hơn năm mươi cuộc, vậy là anh đã đi tìm cô sao? Chắc lúc đó anh đang rất lo lắng nên khi tìm thấy cô ở đây, anh

lại thất vọng đến vậy…

Trên đường đến bệnh viện, Mục Đình Sâm tự lái xe, cô không biết tại sao Trần Nặc lại không xuất hiện, Khương Nghiên Nghiên ngồi ở ghế phụ, mà cô, lại

ngồi ở ghế sau một mình.

Khi họ đến bệnh viện, Mục Đình Sâm đã trao đổi với bác sĩ về tất cả các cuộc kiểm tra, cô chỉ cần phối hợp là được. Lúc nằm trên bàn khám, cô lo lắng quá không dám buông tay, khám phụ khoa từ trước đến nay đều ngại ngùng, nhất là khi thiết bị lạnh như băng tiến vào

cơ thể, trán cô đau đến toát ra mồ hôi lạnh.

Kiểm tra xong, bác sĩ mặt không chút cảm xúc nói:

“Được.”

Cô mặc quần và bước xuống bàn khám, im lặng chờ kết quả. Cô vô thức nhìn về hướng Mục Đình Sâm và Khương Nghiên Nghiên, họ giống như một cặp tình nhân đang ngồi trên ghế cùng nhau được kết quả kiểm tra, nhưng vẻ mặt của Mục Đình Sâm lại vô cùng

lạnh lùng.

Hai mươi phút sau, bác sĩ gọi Mục Đình Sâm đến, Ôn Ngôn cũng ở bên cạnh. Cô cảm giác được Mục Đình Sâm cố tình giữ khoảng cách với cô, anh ngại cô

bản…

“Đã làm tình trong vòng một ngày, chỗ đó có vét tụ máu rõ ràng, hơi quá độ đấy.” Bác sĩ máy móc báo

cáo kết quả.

Ôn Ngôn có chút đứng không vựa, phải dựa vào trên tường mới có thể miễn cưỡng ổn định cơ thể. Mục

Đình Sâm nắm chặt tay thành nắm đắm, gần như

nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thể chính xác hơn

không?”

Bác sĩ dừng lại và nói: “Chính xác là từ trong vòng 5-15 giờ, đối với sinh hoạt người lớn thì không thể chính xác trong một khoảng thời gian ngắn hơn

được.”

Mục Đình Sâm không nói gì, xoay người rời đi. Khương Nghiên Nghiên thấy thế đuỏi theo: “Anh Đình

Sâm, đợi em với! Anh muốn đi đâu?”

Chẳng mấy chốc, tiếng nói của Khương Nghiên Nghiên biến mắt, Ôn Ngôn tuyệt vọng từ trong viện đi ra, lúc này trời đã tối hẳn. Kết quả thẩm định của bác sĩ không cứu được cô khỏi dầu sôi lửa bỏng. Trong 5 đến 15 giờ, không thể chứng minh rằng cô không có gì với Thẩm Giới. Từ lúc cô đến khách sạn mắt gần sáu tiếng đồng hồ, mà đêm qua lại bị Mục Đình Sâm lăn lộn đến tận 3 giờ sáng. Nếu như tối qua hai người không làm thì hôm nay cô có gì với Thẩm Giới không,

chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay.

Cô không biết mình có nên trở về Mục trạch bây giờ

hay không, điều gì đang đợi cô khi cô về đây, mối

quan hệ mà cô cố gắng duy trì với Mục Đình Sâm lại

đột ngột sụp đồ như vậy…

Tại cổng của khách sạn Summer, Thẩm Giới vừa mới đi ra đã bị Mục Đình Sâm tức giận đánh ngã xuống đất.

Khương Nghiên Nghiên sợ tới mức không dám nói lời

nào, cô ta đứng ở trước xe, không dám bước tới.

Thẩm Giới lau vét máu nơi khóe miệng, cau mày nhìn về phía Mục Đình Sâm: “Tôi không biết làm sao tôi đến khách sạn này, cũng không biết sao lại nằm chung với Tiểu Ngôn, tôi sẽ điều tra rõ, anh không nên

phiến diện như thế!”

Nghe thấy câu “nằm chung với Tiểu Ngôn”, Mục Đình Sâm lại lắc tay: “Câm miệng! Tôi đã sớm bảo cậu tránh xa cô ấy ra! Cho dù tôi vứt bỏ không cần cô ấy

nữa, thì cậu cũng không thể ở cùng chỗ với cô ấy.”

Thẩm Giới đã bị đánh gục trước đó nên lúc này anh

quá yếu để chống trả, vì vậy anh chỉ có thể để cho

Mục Đình Sâm trút giận.

Vào lúc Mục Đình Sâm thở hỗn hển ngừng lại, Thẩm Giới đã bị đánh tới tấp đến mức không bò dậy nỗi. Khương Nghiên Nghiên dám tiến lên: “Anh Đình Sâm, bỏ qua đi, nếu anh đánh nữa anh ta sẽ chết đó, đi thôi! Em biết anh không dễ chịu trong lòng, không có người đàn ông nào có thể chịu đựng được loại chuyện

này…

Mục Đình Sâm không nói một lời, quay người vào xe, hai tay anh nắm vô lăng dính đầy máu, một số của Thẩm Giới, và một số là của anh. Cảnh tượng anh nhìn thấy trong phòng khách sạn cứ quanh quản trong

đầu, gần như anh sắp cắn nát hàm răng chính mình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui