Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Ôn Ngôn lắc đầu: "Cô không đi, gặp nhau ngượng lắm, má giúp con trả lại nha, con đi trước." Má Lưu vội vàng ngăn cô lại: "Trời nắng nóng con đi đâu? Nhìn mặt của con phơi nắng đỏ bừng lên kia, da Con có thể phơi nắng được sao? Không gặp cậu ấy cũng được, không phải đến má cũng không muốn gặp? Đi, đi vào trong, vào mà bật điều hòa cho mát chút, đừng để bị cảm nắng, bị cảm nắng có thể gây chết người đó!"

Ôn Ngôn do dự một chút rồi đi cùng má Lưu vào phòng bảo mẫu. Giờ ai cũng bận, trong phòng không có ai, phòng bảo mẫu tuy có bốn người nhưng bên trong đầy đủ mọi thứ, cái gì cũng không thiếu, còn rất rộng rãi, có cả toilet riêng và chỗ nấu ăn. Rất nhanh má Lưu từ trên lầu đi xuống, đưa lại tấm thẻ cho cô: "Y như má nói đấy, thiếu gia sẽ không keo kiệt như vậy, cậu ấy không cần, bảo mả đưa lại cho con, nói con giữ lại dùng khi cần gấp."

Ôn Ngôn kinh ngạc: "Thật sao? Anh ấy còn nói gì không a?”

Má Lưu lắc đầu: "Cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi con có phải đã về không, má nói đúng, con đến trả thẻ, cậu ấy nói con giữ lại dùng khi khẩn cấp, sau đó cũng không nói gì nữa."

Ôn Ngôn suy nghĩ một chút liền cầm thẻ đi, hiện tại cô chỉ có một mình, khó tránh lúc cần tiền gấp, không thể không giữ lại thẻ này: "Vậy được rồi, má giúp con nói cảm ơn với anh ấy, nói cho anh ấy biết, con sẽ không phung phí, lúc cần mới dùng. Con đi trước, má và chú Lâm giữ gìn sức khỏe nhé."

Má Lưu thở dài tiễn cô ra ngoài, bà cũng không thuyết phục cô chuyển về nữa, bà đã già rồi, không lo được nữa. Trở lại nhà Trần Mộng Dạo, ngay khi Ôn Ngôn bước vào, Giang Linh liền bước tới hỏi: "Con đã trả lại thẻ thật rồi à Ngốc quá, đừng làm vậy, con khó mà mua được một chiếc váy đẹp với mức lương hàng tháng Ôn Ngôn thầm bực bội nhưng vẫn nở nụ cười, không dám nói thẻ chưa trả: "Con trả rồi, con không muốn nợ người khác, con hơi mệt, chợp mắt một chút đã "

Giang Linh không định bỏ qua: "Lúc này mà còn ngủ trưa gì? Cơm cũng chưa ăn, con không đói sao? Ăn cơm rồi hẵng ngủ? Trưa nay ăn cái gì ta? Lâu rồi chưa ăn ngoài, thì chúng ta ra ngoài ăn cơm đi?" Ôn Ngôn đầy cửa vào, gọi Trần Mộng Dao: "Dao Dao, bác gái muốn ra ngoài ăn trưa."

Trần Mộng Dao đang buộc tóc, vừa nghe đã cau mày: "Tiền đâu ra mà ra ngoài ăn? Ở nhà ăn đi, mình nấu." Giang Linh không vui Cơm con làm ăn được sao? Khó ăn muốn chết, con không có tiền thì Ngôn Ngôn người ta có mà, bây giờ con bé chỉ có một mình đi làm cũng đủ muối bản thân rồi, chắc chắn dư tiền, thỉnh thoảng ra ngoài ăn một chút thì đã làm sao?"

Nghe vậy, Trần Mộng Dao kéo Ôn Ngôn vào phòng rồi đóng cửa lại: "Mẹ có thể tự gọi đồ ăn ngoài, con với Tiểu Ngôn lát chiều mới ăn, mẹ muốn đi ăn ngoài thì đi đi.

Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm: "Bây giờ mình không muốn ăn, chỉ muốn ngủ một lát."

Trần Mộng Dao đột nhiên nghiêm túc nói: "Tiểu Ngôn, hay là cậu dọn ra ngoài ở đi? Mình giúp cậu tìm phòng, không phải mình có ý gì nhưng chỉ cần cậu ở đây một ngày, mẹ mình sẽ nghĩ hết các loi tiền cậu đấy, ép mình thì không nói, còn tính bóc lột cậu, mình nhìn không nổi nữa! Da mặt cậu mỏng, tính tình thì mềm yếu, ngai từ chối bà ấy, mình hiểu tất, nhưng cứ tiếp tục như vậy cả hai bọn mình đều không nuôi nỗi bà ấy.”

Ôn Ngôn không muốn chuyển đi: "Dao Dao, mình hiểu ý cậu, nhưng mình đến đây chính là vì không muốn ở một mình. Không thì như vậy, sau này phát lượng mỗi tháng, mình chia tiền ăn của Bánh Trôi và tiền tiêu cá nhân, còn lại thì đưa cậu hết, lấy để mua đồ ăn với trả tiền nhà, tiền điện nước gì đó đi. Tiền ở trong tay cậu, bà ấy có đòi mình cũng vô dụng."

Nghe cô nói xong, Trần Mộng Dao chỉ đành đồng ý: "Chỉ có thể vậy thôi, yên tâm, bình thường cậu cũng không thường ăn ở nhà, chỉ vào cuối tuần mới ăn, hầu như cậu không cần phải trả tiền sinh hoạt. Trừ đi tiền chia sẻ tiền nhà, tiền điện nước, phần còn lại là mình sẽ tiết kiệm cho cậu, và sẽ không tiêu phung phí đâu, dù sao cậu đừng để mình thấy tiền là được."

Ôn Ngôn vừa mới nằm xuống, Trần Mộng Dao đột nhiên kêu lên: "Nhìn này Tiểu Ngôn! Sao mę lại có người chụp ảnh cậu và mình đi mua bánh kếp trái cây vậy? Còn có cả ảnh cậu và mình cùng về nhà nữa, đồn cái gì cậu và Mục Đình Sâm ly hôn nên cậu dọn ra ngoài ở, còn cùng bạn thuê nhà ở chung, còn hư hư thực thực nghi cậu đang nghèo? Cái gì vậy? Máy cái truyền thông này rác rưởi quá rồi đó? Sao lại ngóng trông người khác ly hôn được chứ?

Ôn Ngôn nghe xong đau đầu: "Còn nói gì nữa không?"

Khuôn mặt của Trần Mộng Dao trở nên nghiêm nghị hơn: "còn có... nói lý do ly hôn chắc chắn là do trước đây cậu đã thừa nhận đã cắm sừng Mục Đình Sâm, chắc chắn là sự thật, đó là lý do tại sao lại ly hôn trong lặng lẽ, còn bảo cậu rời khỏi Mực trạch bộ dạng iu xìu như chó có tang, Mục Đình Sâm nuôi cậu người may mắn, cậu không trả ân còn báo oán, đáng đời bị đuổi ra khỏi nhà Thành thật mà nói, Ôn Ngôn cảm thấy không thoải mái khi nghe điều này, dù là ai cũng không thể chịu được những lời đồn đại lăng nhục chửi rủa như vậy, nhưng cô có thể làm đây?

Nhìn vào thời gian đăng, đã được một tuần, còn trở thành đề tài nóng như vậy, điều đó có nghĩa là Mục Đình Sâm đã chọn cách làm như không thấy, mặc cho người khác suy đoán chửi rủa cô, anh đã chọn cách làm ngơ, căn bản không muốn đè xuống dư luận trong quá khứ. “Mình biết rồi, không thành vấn đề, để họ nói đi.”

Cô không muốn để ý đến, không còn tâm tư để tranh luận: Thấy tâm trạng cô không tốt, Trần Mộng Dao cũng không nói gì thêm, ngược lại lấy từ trong tủ ra bộ quần áo mà Ôn Ngôn nói không thể mặc được: "Tiểu Ngôn, mấy bị, cậu đưa cho mình, mình mặc vừa này. Cậu còn gầy hơn mình sao không mặc được chứ? Ôn Ngôn lơ đãng nói: "Mình cũng không biết, nhưng mình mặc vào thấy tức ngực, không thở được."

Trần Mộng Dao cảm giác bị cô chọc vào điểm đau: "Cậu đây là đang đang chê mình lép hả? Cậu còn ốm hơn mình thịt đâu ra chứ? Mình không tin, cho mình sờ cái. “Không muốn! Dao Dao, cậu đáng ghét!” Ôn ngôn sợ ngột, bị Trần Mộng Dao cù lét cho lăn qua lăn lại tránh né.

Đột nhiên, vẻ mặt của Trần Mộng Dao thay đổi: "Đừng nhúc nhíc Ôn Ngôn giật mình: "Làm sao vậy?" Tay của Trần Mộng Dao sờ soạng trên ngực cô một hồi, nghiêm túc nói: "Không đúng, sao cậu chỉ to ở đây? Bộ cậu đưa lúc trước mình có nhìn cậu mặc qua, không có khả năng lúc này cậu lại phát triển được, cảm giác rõ ràng là đầy đặn hơn nhiều so với trước đây..."

Sau khi bị cô nhắc nhở như vậy, Ôn Ngôn cảm thấy có chút sợ, dạo gần đây ngày nào cô cũng tăng ca, bận bịu không còn lo chuyện khác, cô còn không biết khi nào thì đến kỳ kinh, dưới cường độ làm việc mỗi ngày, cô cũng không ăn ngon, cô cứ nghĩ là do kinh không đều, Nhưng mấy tháng chưa đến cũng hơi quá rồi? "Dao Dao, cậu có thể xuống lầu mua cho mình cái kia được không? Mình Hời sợ..."

Ôn Ngôn thì thào. “Được rồi, chờ chút, mình sẽ mua cho cậu hai cái, tránh cho đo không chính xác." Trần Mộng Dao nhanh chóng ra ngoài, đều là con gái, cô tự nhiên hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui