Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Kính Thiếu Khanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Giả sử như là lần duy nhất, mỗi lần được một vạn tệ, giá cả rất dễ thương lượng. Cụ thể là… tôi có một người bạn, mẹ cậu ấy thúc giục cậu ấy dẫn bạn gái về nhà, cậu ấy lại không muốn kết hôn, không có biện pháp nào, cho nên bảo tôi giúp cậu ấy tìm một người thích hợp để diễn một vở kịch. Chỉ là diễn kịch, động chạm chân tay nhất định phải có, nhưng sẽ không quá phận đến mức chiếm tiện nghi của cô đâu, điều này cô yên tâm.

Nếu như gia đình cậu ấy không hài lòng, vậy chỉ một lần là có thể giải quyết rồi, còn nếu như nhà cậu ấy hài lòng, vậy sẽ có lần sau. Nếu như cô cảm thấy giá cả không thích hợp, có thể thương lượng lại.” Đóng giả làm bạn gái một lần được một vạn hay sao? Trần Mộng Dao không hề nghĩ ngợi lập tức đáp ứng: “Giá cả rất hợp lý, nhưng tôi nói trước, tứ chỉ tiếp xúc cũng cần có mức độ, nếu quá mức độ tôi sẽ tìm anh tính sổ.” Hai người nhất chí với nhau, Trần Mộng Dao ăn một bữa no say, sau đó về nhà ngủ bù.

Năm rưỡi giờ chiều, Kính Thiếu Khanh đúng giờ gọi điện thoại cho cô, còn kêu người mang quần áo đến cho cô, nhìn qua là một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản kết hợp với một chiếc váy màu đen, nhãn hiệu trên bộ quần áo còn chưa gỡ, giá tiền trên đó còn khiến tim cô đập nhanh hơn, một bộ quần áo xa xỉ như vậy, cô đã rất lâu chưa từng chạm qua rồi.

Cô thay quần áo, phát hiện kích cỡ rất phù hợp, nhất là phần eo cùng ngực, vừa khít giống như là thiết kế dành cho riêng cô vậy, mặc lên người có hiệu quả vô cùng tốt, cô rất thích, nhưng quần áo còn trả lại, cô không dám tháo dỡ nhãn hiệu.

Xuống lầu dưới, khoảnh khắc Kính Thiếu Khanh quan sát cô, trong đôi mắt lại tựa như có ánh sáng lóe lên kéo dài xuống, hiển nhiên rất hài lòng nói: “Lên xe đi.” Cô nhanh nhẹn ngồi vào chỗ ngồi kế bên tài xế: “Tại sao lại là anh đến đón tôi? Anh muốn cùng tôi đi tới nhà người bạn kia sao? Có phải rất xấu hỗ đúng không? Anh đưa tôi xem tài liệu về người bạn của anh chút đi, nêu như tôi đên nhà anh ta đên tên anh ta cũng không biết, vậy không phải trực tiếp bị bại lộ rồi sao. Tôi có cần đóng giả gì đó hay không? Ví dụ như bối cảnh gia đình gì gì đó, nhất định phải nói dối đúng không, cái này chúng ta cần nói trước với nhau, như vậy mới có thể phát triển lâu dài, kiếm nhiều tiền chút nha.

Kính Thiếu Khanh ho nhẹ hai tiếng, nghiêm trang nói: “Không cần đóng giả gì đâu, bối cảnh của cô nhà họ biết rất rõ, còn về tài liệu cá nhân bạn tôi… Cô nên biết cũng đều biết cả rồi.” Đều biết rồi sao? Trần Mộng Dao không hiểu gì nói: “Người bạn kia của anh tôi quen hay sao? Vậy anh cũng đừng thần thần bí bí nữa, trực tiếp nói cho tôi biết đó là ai đi.” “Không có người bạn nào cả, kỳ thực chính là tôi.” Kính Thiếu Khanh quyết tâm nói sự thật, dù sao sớm muộn cũng phải ngả bài.

Trần Mộng Dao lại càng hoảng sợ: “Dừng xe!” Kính Thiếu Khanh chợt đạp phanh lại, thế nhưng lại khóa cửa xe: “Tôi không phải cố ý gạt cô, là sợ cô ngay từ đầu không đáp ứng. Hiện tại cô cũng biết rồi, cô cũng đã đáp ứng rồi, không được đổi ý đâu, cho nên cô nhất định phải đi, không đi cũng phải đi.” Cô sắp điên rồi được không? Vừa nghĩ tới mẹ anh ta là Hạ Lam, cô đã cảm thấy khẩn trương lắm rồi. Lần trước Hạ Lam uy hiếp cô tới bệnh viện hầu hạ anh nửa tháng, đến bây giờ trong lòng cô vẫn còn có bóng ma, đừng nói là đến nhà anh giả làm bạn gái anh, mượn cô một trăm lá gan cô cũng không dám đi: “Kính Thiếu Khanh, anh đây là đang đưa tôi vào hang cọp hay sao, tôi rất sợ mẹ anh, tôi không đi! Anh mở khóa cửa xe cho tôi, nhanh lên! Tôi lập tức thay quần áo trả lại cho anh” Vẻ mặt Kính Thiếu Khanh vô tội nhìn cô: “Tôi không mỏ, cô đánh chết tôi tôi cũng không mở. Tôi đã nói với mẹ là hôm nay cô sẽ đến nhà tôi ăn cơm, cô không đi, mẹ tôi sẽ giết tôi. Tôi mà chết thì cô cũng thất nghiệp, cô tự mình cân nhắc một chút. Đừng cho là tôi nói khoa trương, đối với mẹ tôi mà nói, một đứa con trai không thể sinh cháu nỗi dõi chính là đồ vô dụng. Như vậy đi, tôi trả giá cô gấp bội, nếu cô cảm thấy còn không được, gấp năm gấp mười lần cũng được.” Trần Mộng Dao cũng quấn quýt cả lên, giá gấp năm gấp mười lần, cô làm không nổi, thế nhưng cô cũng thực sự không muốn đi.

Đột nhiên, Kính Thiếu Khanh kéo xuống nhãn hiệu quần áo đã bị cô ẩn đi: “Bộ quần áo này rất đắt, hiện tại nó là của cô rồi, nếu như cô không làm, sẽ trừ vào tiền lương.” Lúc này cô tức giận liền đánh vào ngực anh một đấm: “Kính Thiếu Khanh anh muốn chết vậy sao!” Sắc mặt Kính Thiếu Khanh thay đổi, che ngực nằm lên trên tay lái, nhìn qua bộ dạng vô cùng thống khổ.

Trần Mộng Dao nghĩ đến anh xuất viện còn chưa được bao lâu, bị dọa sợ đến mức chảy ròng ròng mồ hôi lạnh: “Xin lỗi xin lỗi, tôi quên anh vừa mới xuất viện không bao lâu, không sao chứ? Đau lắm sao? Có cần phải đi bệnh viện không? Không phải tôi nói anh, anh không có chuyện gì thì tiện tay làm gì vậy chứ?  Biết rõ tôi không bồi thường nổi bộ quần áo này anh còn muốn xé bỏ nhãn hiệu… Được, tôi đáp ứng anh đi theo anh. Trước tiên đi bệnh viện xem anh có sao không, nếu như anh bị một đắm của tôi đập chết, cả đời này tôi coi như xong rồi, tôi không muốn nửa đời sau sống trong ngục đâu…” “Đây là chính cô nói nhé, tôi không sao, đi thôi, tới nhà tôi gặp mẹ tôi.” Kính Thiếu Khanh ngồi thẳng người lên giống như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục lái xe, thật giống như vừa rồi chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy, thấy Trần Mộng Dao sửng sót một hồi, quả nhiên, gừng càng già càng cay, cô lại bị gài bẫy rồi…

Cô lập tức liền đưa ra quyết định, khoản giao dịch này cô sẽ không làm trong thời gian lâu dài, chỉ làm một lần duy nhất, vốn dĩ còn muốn ỷ lại lần này kiếm nhiều tiền một chút, ai bảo Kính Thiếu Khanh lại tính toán cô như vậy? Cô sẽ có gắng khiến cho Hạ Lam không hài lòng với cô!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui