Ôn Ngôn lên tiếng, xoay người trở về phòng, thế nhưng trằn trọc làm sao cũng không ngủ được.
Qua chừng ba giờ, Trần Nặc lái xe về mục trạch, nàng xem nhãn lịch ngày, hôm nay là thứ sáu, Trần Mộng Dao ngày mai không cần đi làm, cô gửi cho Trần Mộng Dao một tin nhắn: Mình muốn đi bệnh viện thăm Mục Đình Sâm, nghe Trần Nặc cùng chú Lâm nói, anh ấy tỉnh rồi. Bây giờ cậu có tiện đưa mình đi chút không? Thật ngại quá, trễ như thế còn làm phiền cậu.
Rất nhanh có tin nhắn rep lại: Nói với mình khách khí vậy làm gì? Mình lập tức tới ngay, cậu chờ mình chút.
Ôn Ngôn trở lại nét mặt tươi cười, liền đứng dậy thay quần áo khác. Sở dĩ cô không có bảo Trần Nặc hay là chú Lâm đưa cô, là khi nghe được tin Mục Đình Sâm tỉnh lại cô liền lộ ra vẻ mặt thờ ơ như vậy, lúc này hơn nửa đêm còn gọi chú Lâm hay Trần Nặc đưa cô đi, có chút không thích hợp, cô vốn dĩ cũng không muốn thừa nhận việc mình đi tới bệnh viện.
Hiện tại con người cô rất mâu thuẫn, chủ yếu là, cô muốn đi thăm Mục Đình Sâm, lại không muốn anh thức lại vào lúc này, bởi vì như vậy cô sẽ cảm thấy có chút khó xử khi ở chung, chí ít lúc anh ngủ rồi, cô có thể thả lỏng một chút, nhát là nghĩ đến di thư anh để lại, cô cảm thấy thật nặng nè…
Rất nhanh Trần Mộng Dao liền chạy đến, cô cố ý bảo Tràn Mộng Dao không nên lái xe đến cửa chính Mục trạch, đỗ ở chỗ xa một chút.
Sau khi lên xe, Trần Mộng Dao hỏi: “Làm sao hơn nửa đêm lại muốn đi bệnh viện? Mình cũng chưa nhìn thấy người phụ nữ nào có thai lại có tinh thần như Vậy, đêm hôm không ngủ lại chạy tới bệnh viện. Mình mà là người đàn ông của cậu sợ rằng bị dọa đến không thở nổi mắt.”
Ôn Ngôn nhăn nhó kéo làn váy nói: “Đợi đến lúc đến bệnh viện, cậu đừng nói nhiều như vậy nữa nhé, anh ấy thích yên tĩnh.” Trần Mộng Dao ngửi được đâu đó có ai đang bênh vực: “Tiểu Ngôn, cậu hãy thành thật nói, có phải hay không cậu thích Mục Đình Sâm rồi?”
Ôn Ngôn theo bản năng phản bác: “Linh tinh! Mình không có! Anh ấy trong mắt mình chỉ là người thân, một người thân rất quan trọng, cũng là người thân duy nhất.” Trần Mộng Dao quay lại chủ đề nói: “Cũng phải… cậu cũng đã ở cùng Mục Đình Sâm nhiều năm như Vậy, còn có cậu đã thích Thẩm Giới, tỷ lệ thích Mục Đình Sâm khẳng định cũng không cao. Cậu cũng không phải là người có đứa bé rồi sẽ chấp nhận người khác.”
Đến bệnh viện, chứng kiến bên ngoài phòng bệnh của Mục Đình Sâm có bón người vệ sĩ, Ôn Ngôn đi lên trước nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy ngủ chưa?” Vóc dáng mấy tên vệ sĩ vô cùng to lớn, vóc người cô lại tương đối nhỏ nhắn xinh xắn, trong lúc nhất thời không ai nghe rõ cô đang nói cái gì, một người vệ sĩ hơi rũ đầu xuống thấp giọng hỏi: “Phu nhân nói gì vậy?”
Cô lại hỏi lại: “Anh ấy đang tỉnh hay ngủ rồi?” Vệ sĩ lúc này mới nghe rõ, xuyên qua trên cửa cửa số nhỏ hướng bên trong nhìn thoáng qua: “Đang ngủ, phu nhân muốn vào thăm chút không?” Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm: “Ừm.” Trần Mộng Dao vấy tay với cô: “Cậu vào thôi, mình cũng không vào, mình chờ cậu bên ngoài.” Cô gật đầu, đẩy cửa ra rón rén đi vào. Trong phòng bệnh chỉ bật một chiếc đèn nhỏ, tia sáng không phải là rất rõ ràng, thế nhưng có thể thấy rõ ràng Mục Đình Sâm lúc này đang nhắm mắt, hô hấp cũng đều đều.
của truyên.one Phát giác trong phòng hơi lạnh, cô cầm lấy điều khiển từ xa điều thử một chút, lúc này mới đi tới gần quan sát tỉ mỉ anh. So với thời điểm ở trong phòng săn sóc đặc biệt, anh nhìn qua tốt hơn nhiều, chí ít vẫn còn có thể thấy anh đang sống…
Tóc mái trước trán đã dài hơn nhiều, ngày thường anh đều chăm chút rất cẩn thận tỉ mỉ, lúc này không có được chỉnh sửa, đã che ngang con mắt anh rồi. Cô không nhịn được giúp anh hất tóc ra, lại đột nhiên có một bàn tay khác nắm cổ tay mình lại.
“Anh… tỉnh rồi sao? Tôi làm ồn đến anh sao?” Tay cô cứng đờ, có chút thất kinh.
Mục Đình Sâm mở mắt ra nhìn cô, sâu trong con ngươi anh không hề có chút nào buồn ngủ cả, căn bản không giống như vừa mới tỉnh ngủ: “Ban ngày ngủ nhiều, tôi căn bản là không có ngủ. Đã trễ thế này cô còn tới đây làm gì? Ai đưa cô tới? Tôi không phải đã nói với Trần Nặc nói không cho cô tới bệnh viện sao?”
Cô cảm giác được bàn tay kia của anh nắm cô vô cùng lạnh lẽo, nhẹ nhàng cựa ra, đưa tay anh bỏ vào trong chăn: “Tôi là đến xem chút, lập tức đi ngay, Dao Dao đưa tôi tới, không liên quan đến Trần Nặc. Điều hòa nhiệt độ trong phòng thích hợp không? Có muốn hay không điều chỉnh cao hơn một chút? Đừng để bị cảm.”
Anh không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn cô. Cô cho là anh tức giận, cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: “Tôi lập tức đi, sẽ không trở lại lại, anh nghỉ ngơi thật tốt.” Nói xong cô xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị anh lần nữa bắt được cổ tay: “Đến cũng đến rồi, ở lại với tôi một chút…” Giọng anh có chút khàn khàn, dường như không còn chút sức lực nào, cũng không có lạnh lùng như trước đây, để cho cô có dũng khí ở lại cùng anh.
Cô không dám ngồi trên giường, sợ ngồi như vậy không may động đến vết thương của anh, cho nên ngồi ở một cái ghế bên cạnh.
Hai người không nói gì, điều này khiến cô càng cảm thấy ngượng ngùng, cô vẫn luôn không thích cảm giác yên lặng mỗi khi ở cùng anh, nó khiến cô có cảm giác bất an.
Một lát sau, anh đột nhiên mở miệng nói: “Nghe bọn Thiếu Khanh nói, tôi xảy ra chuyện không may cô đã khóc.”