Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Trong khu thương mại, Ôn Ngôn ở khu vực Mẹ và bé mua chút đồ dùng cá nhân và quán áo, mỗi một bộ quần áo đều hết sức đáng yêu, bởi vì má Lưu nói có khả năng con cô sẽ là bé gái, cô theo bản năng đưa ánh mắt đến khu vực bán toàn quần áo màu hồng, càng xem càng thấy đáng yêu cái nào cũng muốn mua hết, hận không thể mua tắt cả về.

Trần Mộng Dao đưa tay sờ bụng cô một cái: “Ha ha, con cậu còn chưa có ra đời đâu, cả người cậu đã đều hiện lên vẻ mặt huy hoàng của một bà mẹ rồi, không ngờ là cậu nhanh như vậy đã sắp thành mẹ rồi, thời gian trôi qua thật nhanh. Theo mình thấy, cậu cũng không cần vất vả tự mình đến đây mua những thứ đồ này, Mục Đình Sâm kia ngày nào đó xuất viện, bảo anh ấy cùng đi với cậu, anh ta cũng không thể cứ chỉ nằm trên giường, lợi cho anh ta quá rồi.”

Lời này cả kinh khiến Ôn Ngôn đỏ mặt, một tay bịt lại miệng Trần Mộng Dao: “Đáng ghét, cậu đừng nói linh tinh. Cậu cảm thấy người như Mục Đình Sâm sẽ biết đến những nơi như thế này chọn quần áo sao? Mình nghĩ cũng không dám nghĩ đến.”

Trong đầu Trần Mộng Dao tưởng tượng đến dáng dấp Mục Đình Sâm trước mắt mang đây tình phụ tử đứng đây chọn quần áo, đột nhiên cảm thấy lạnh người: “Cũng đúng, chúng mình cứ tiện mua chút đồ! Sau đó đi dọa xung quanh chút, bình nước nóng nhà mình hỏng rồi, mình phải về sớm một chút để sửa, nếu không… mẹ mình lại cằn nhằn mắt.” Hai người từ khu Mẹ và bé đi đến khu trang sức, đây là khu bán đồ trang sức nhà họ Mục trong khu trung tâm thương mại, mặc dù vẫn đầy những tin tức tiêu cực, khách hàng vẫn là nối liền không dứt, dù sao thương hiệu lâu đời, cũng không phải một sớm một chiều chút sóng gió là có thể ảnh hưởng đến kinh doanh của họ.

Trần Mộng Dao nhìn chằm chằm một sợi dây chuyền không động đậy, sợi dây chuyền này với chất liệu bạc kim, ở giữa đính một viên đá thạch lam, hình dạng giọt lệ, kiểu dáng trông rất đơn giản, thế nhưng rất sáng nhãn, phối màu cũng rất đẹp mắt, cô nhịn không được nói với nhân viên quây: “Phiền lấy sợi dây chuyền này cho tôi xem chút.”

Cô nhân viên mặc quần áo cửa hàng trang điểm tinh tế liếc mắt nhìn cô và Ôn Ngôn, đáy mắt ít nhiều có chút khinh thường: “Sợi giây chuyền kia hơi đắt, không phải có thể tùy ý có thể xem, càng không thẻ thử, nếu cô nhất định sẽ mua, hiện tại tôi sẽ lấy ra cho cô xem.”

Ôn Ngôn cúi đầu liếc nhìn quần áo trên người mình, một chiếc váy bầu màu trắng đơn giản, không phải quần áo hàng hiệu gì, dưới chân cũng chỉ là đôi giày đế bằng bình thường, toàn bộ người trên dưới trị giá chưa đến hai nghìn tệ, Trần Mộng Dao ăn mặc lại càng mộc mạc hơn, cho nên bọn họ đây là bị chê bai sao?

Trần Mộng Dao mở to hai mắt nhìn, có chút tức giận: “Có ý gì chứ? Hừ? Là thấy chúng tôi không mua nồi sao? Tôi muốn nhìn một chút rồi mới xác định có mua hay không chứ? Cô xem, người xung quanh đều có thể thử, sao tôi lại không thể chứ? Chiếc vòng cổ hơn triệu cô cũng không cho người khác thử, tôi xem chiếc dây chuyền vài vạn cô mới cho xem sao? Cô là đang coi thường người khác sao?”

Cô bán hàng liếc mắt, ngay cả lễ phép căn bản đều bỏ qua: “Mời vị khách hàng này ăn nói chú ý chút, mua không nổi cũng không cần nhìn lung tung, nếu như liếc mắt nhìn cũng mắt phí, lúc này chỉ sợ cô sớm phá sản rồi. Đi ra ngoài quẹo trái tiến lên chút có cửa hàng hai tệ đến đó mà xem.”

Ôn Ngôn nhíu mày, đang muốn mở miệng, đột nhiên, một giọng nữ vang lên: “Sợi dây chuyền này tôi muốn rồi, giúp tôi gói lại.” Trần Mộng Dao cùng Ôn Ngôn đồng thời nghiêng đầu nhìn lại, là một người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ, trên tay cầm theo chiếc túi, dưới chân đi giày cao gót, mái tóc cuộn sóng uyển chuyền, trên mặt trang điểm tinh xảo nhìn thế nào cũng không thể che giấu được sự cao sang, so với màu đỏ khoác trên thân chỉ có sang chảnh hơn, khác một trời một vực.

Cô bán hàng lập tức nở nụ cười lấy sợi dây chuyền ra, người này cũng không quên hướng Trần Mộng Dao cùng Ôn Ngôn cười, trong nụ cười kia bao nhiêu bao hàm ý thành tựu cùng sự khiêu khích.

Ôn Ngôn nhíu nhíu mày, đoạt lại sợi dây chuyền trong tay người bán hàng: “Thật ngại quá, sợi dây chuyền này chúng tôi xem trước, tôi muốn rồi.” Sắc mặt người phụ nữ váy đỏ biến sắc: “Các cô không phải mua không nồi sao? Hà tất ở chỗ này lãng phí thời gian? Đừng để cho mắt mặt, tôi không có thời gian, cảm tạ. ”

Người nhân viên bán hàng thấy vậy muốn đoạt lại sợi dây, Trần Mộng Dao vội vàng nói: “Cô thử động vào Tiểu Ngôn chúng tôi xem, cô ấy là phụ nữ có thai, quan trọng nhất là, bán hay không bán sợi dây chuyền này, bán cho người nào, cô nói xeml” Cô nhân viên trừng mắt lạnh lùng nhìn châm chọc nói: “Cô nói thử xem sao? Khẩu khí thật không nhỏ! Tiếp tục làm loạn tôi gọi an ninh đến đó.” Một thân hình mạnh mẽ rắn rỏi lướt qua hàng người tiến đến: “Sao còn chưa mua, có chuyện gì sao?” Trần Mộng Dao con ngươi chợt co rụt lại, vô ý thức không dám nhìn người vừa tới, còn chưa lấy, ở trường hợp này, cô mới không chịu nhường bước.

Triển Trì mặc tây trang màu đen, trên cổ tay mang đồng hồ hàng hiệu giá trị không hề nhỏ, từ đầu đến chân đều lộ ra vẻ quyền quý, hoàn toàn khác biệt với bộ dạng lãnh đạm trước kia, làm cho người ta có cảm giác đầu tiên chính là một doanh nhân trẻ tuổi thành đạt, không thì cũng là một cậu ấm nhà giàu. Anh ta thấy Trần Mộng Dao cùng Ôn Ngôn, ánh mắt dừng lại chốc lát, lại dời đến dây chuyền trong tay Ôn Ngôn.

Người phụ nữ váy đỏ ủy khuất lên án nói: “Tôi cùng họ cùng nhìn trúng một sợi dây chuyền, thấy các cô ấy chậm chạp không quyết định, tôi bảo cô nhân viên này gói lại, ai biết các cô ấy lại giương nanh, Trì tổng… ” Không chờ cô ta nói hết lời, Triển Trì mặt không thay đổi mở miệng: “Giúp tôi gói lại sợi dây chuyền này.” Dừng hai giây, anh ta nhìn về phía Trần Mộng Dao: “Đưa cho vị tiểu thư kia.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui