Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Dinh thự Kính gia.

Trần Mộng Dao và Hạ Lam đã có một cuộc trò chuyện rất vui vẻ, thoạt nhìn cứ ngỡ là hai mẹ con, rất hợp nhau. Con trai Kính Thiếu Khanh chẳng khác gì người thừa. Anh đang nhàm chán chơi với con chó xù của Hạ Lam ở bên cạnh. Người đàn ông cao lớn mặc vest ôm một chú cún bông trên tay. Giống như một sự tương phản tuyệt đối, ngay cả Trần Mộng Dao cũng không nhịn được mà để mắt đến anh thường xuyên.

Đột nhiên, Hạ Lam nghĩ tới điều gì đó: “Dao Dao, cháu đến nhà dì lần thứ hai rồi phải không? Tối nay đừng về nữa, khuya lắm rồi, ở lại với dì đi. Thiếu Khanh đã lâu lắm rồi không sống ở đây, đúng lúc cả hai đứa ở lại với dì luôn nhé.” Nụ cười trên mặt Trần Mộng Dao dần đanh lại: “Không… không tốt lắm đâu ạ? Dì ơi, mẹ cháu sẽ mắng cháu, bà ấy nhát định không cho cháu qua đêm bên ngoài, nhà bạn trai cháu cũng vậy, gia đình cháu

giáo dục nghiêm khắc lắm ạ.” Hạ Lam có chút mất hứng: “Vậy à… gia đình giáo dục nghiêm khắc là một chuyện tốt, nhưng dì thực sự muốn cháu ở lại đây. Hay như vậy đi, cháu gọi cho mẹ cháu, dì sẽ gọi bà ấy nói chuyện. Là sơ suất của dì lẽ ra dì phải gặp mẹ cháu từ sớm, sớm muộn gì cũng là người một nhà, dì nên chủ động một chút.” Gọi cho Giang Linh? Trần Mộng Dao lo lắng đến mức đổ hết mồ hôi trong lòng bàn tay, nếu Giang Linh biết cô đang ở dinh thự Kính gia, bà sẽ chủ động gửi cô đến tận nhà mắt, cô sẽ không bao giờ để Giang Linh biết cô đang giả làm bạn gái Kính Thiếu Gia: “Dì à, đừng ạ, mẹ cháu đi ngủ sớm lắm, giờ này là đã ngủ từ lâu, cũng đã hơn mười hai giờ đêm rồi. Mỗi ngày bà ấy đều kêu sẽ đi ngủ sớm để giữ gìn nhan sắc, khi bà ấy ngủ, điện thoại di động của bà ấy thường tắt.” Khi cô nói điều này, cô cảm thấy rất có lỗi, lúc này Giang Linh có lẽ vẫn đang chơi mạt Chược bên ngoài.

Hạ Lam nghe vậy lập tức nói: “Vậy thì ngày mai dì sẽ gặp mẹ cháu, nhân tiện dì sẽ giải thích cho bà ấy hiểu là Thiếu Khanh nhà dì rất tốt, mẹ cháu nhất định cũng

sẽ thích, bà ấy sẽ đồng ý với chuyện của hai đứa, nhất định sẽ không tức giận. Quyết định vậy đi, cháu ngủ phòng Thiếu Khanh nhé, dì đã cho người tới dọn xong rồi, dì cũng muốn ngủ. Chúc hai đứa ngủ ngon.” Nói xong, bà ngáp một cái, dắt con chó khỏi Kính Thiếu Khanh.

Trần Mộng Dao sợ ngây hết cả người, chờ Hạ Lam bước đi xa rồi, cô thì thầm: “Kính Thiếu Khanh, anh bị câm rồi sao?”

Kính Thiếu Khanh dang tay: “Hai người đang nói chuyện, làm sao tôi biết hai người nói gì? Không phải cô vẫn đang từ chối đó sao? Tôi không cần xen vào, hiện tại đã thế này rồi, nếu không cô lại đi tìm mẹ tôi mà nói chuyện đi?”

Thái độ của anh khiến cô xù lông lên, cô vồ lấy anh mà cào cấu: “Anh cố ý phải không? Vậy tối nay làm sao đây?”

Anh bảo vệ khuôn mặt của mình thật chặt, bị cô chọc cho cười phá lên: “Giường trong phòng tôi khá to, thật sự cũng Chưa ngủ bao giờ, hay là quy định cũ đi, chỉ

ngủ, không làm gì cả được chứ? Đừng cào vào mặt tôi, mặt mày mà hốc hác là cô phải chịu trách nhiệm đấy…

Cô đỏ mặt, tránh xa ra khỏi anh: “Không được, đề tôi ngủ trên giường, anh ngủ dưới sàn đi, tôi chỉ nói tôi diễn trước mặt mẹ anh, chứ không nói là muốn ngủ chung… tôi phải kiếm thêm tiền. Không, thêm tiền tôi cũng không làm thế đâu.” Cô bị đưa vào bóng tối vì trước đây cô đã đồng ý với yêu cầu vô lý của anh, dẫn tới việc anh từ hôn, cô sẽ không bao giờ đồng ý với loại chuyện này nữa.

Kính Thiều Khanh không ép buộc cô: “Được được, muộn rồi, đi ngủ thôi, tôi tìm một bộ đồ cho cô. Ở trong phòng có phòng tắm.” Đến bây giờ, cô chỉ có thể thỏa hiệp. Trần Mộng Dao tranh thủ thời gian Kính Thiều Khanh đi tìm quần áo cho cô mà đi loanh quanh trong phòng anh. Người đàn ông này dường như không có sở thích gì đặc biệt.

Căn phòng sạch sẽ và gọn gàng nên có vẻ hơi trống trải, trên bàn đầu giường là những bức ảnh hồi cấp hai, trông trẻ hơn bây giờ rất nhiều, nụ cười trên mặt  cũng là thuần khiết nhất.

Loanh quanh mãi mà Kính Thiều Khanh vẫn

Chưa quay lại, cô phải đi tắm trước, tắm rửa được nửa đường, cửa phòng tắm bị gõ, cô lấy khăn tắm quấn người, cửa phòng tắm mở ra một tiếng, Kính Thiều Khanh đưa bộ đồ ngủ vào, trong lòng bàn tay đột nhiên nóng lên, đây là đồ ngủ sao? Tại sao lại là váy treo bằng lụa? Còn là màu đen, viền ren…



Chưa bao giò mặc quần áo to gan như vậy, đặc biệt là hở cổ chữ V, cô đột nhiên nghỉ ngờ, bộ quần áo này không thể là của mẹ Kính Thiếu Khanh, vậy thì là của ai? Phụ nữ trẻ khác đã từng ở đây sao? Nhưng Hạ Lam đã nói rõ ràng cô là người đầu tiên được Kính Thiếu Khanh đưa về…

Sinh nghi, sau khi tắm xong, cô mặc chiếc váy lửng lơ kia, còn quấn khăn tắm lên người: “Chiếc váy này của ai? Anh bảo tôi ăn mặc như thế này ngủ chung phòng với anh à?”

Kính Thiếu Khanh liếc nhìn cô, nhưng không thể hiện ý nghĩa về tầm vóc của cô: “Mẹ tôi.”

Cô đánh chết cũng không tin: “Bớt nói xạo, cái này có thể là của mẹ anh sao? Mẹ anh bao nhiêu tuổi mà mặc đồ ren? Đùa tôi à?”

Anh “phốc phốc” cười: “Tôi không thường sống ở đây, mẹ tôi cũng không đắn đo lắm về việc bà ấy muốn mặc gì, ngoài ra bà ấy còn nói quần áo do một người chị em đưa cho,

Chưa mặc bao giờ. Tôi ngủ trên sàn còn cô ngủ trên giường. Dù cô không mặc, tôi cũng không thể nhìn thấy gì đâu. Được rồi, tôi sẽ đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui