Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Cô không có cách nào khác, đành phải lấy điện thoại di động ra gọi cho Mục Đình Sâm, chờ máy hồi lâu mà không có người nghe, vào lúc cô muốn ngắt máy, đột nhiên có người nhận, giọng nói khàn khàn mông lung của Mục Đình Sâm từ trong điện thoại di động truyền ra: “Alo?2” Cô theo tự nhiên tùy tiện hỏi: “Vì sao tối hôm qua không về? Anh ở chỗ nào vậy?” Bên đầu kia điện thoại yên lặng một lúc, lát sau anh mới trả lời: “Đang ở chỗ Thiếu Khanh, tôi lập tức đến công ty.” Cô không nói gì, dùng ánh mắt hỏi má Lưu đang đứng một bên là có phải có thể gác máy, má Lưu lấy tay ra dấu, khiến cô tiền thêm một bước xác nhận Mục Đình Sâm rốt cuộc có phải ở chỗ Kính Thiếu Khanh hay không, hay là ở cùng người phụ nữ lêu lỏng nào đó.

Cô cảm thấy chán nản, lại muốn nhanh xong việc để yên lặng dùng bữa, chỉ có thể nghe theo má Lưu: “Quay một video cho tôi xem.”

Điện thoại bị cúp rất nhanh, thế nhưng video cũng gửi tới, ngắn gọn mười giây đồng hồ, nội dung là Kính Thiếu Khanh ở trong một căn phòng của biệt thự Bạch Thủy Loan, anh không có nói dối, xác thực tối hôm qua ở chỗ Kính Thiếu Khanh.

Má Lưu giơ ngón tay cái hướng về cô: “Đúng vậy, chính là như vậy, là phụ nữ, phải quản nghiêm người đàn ông của mình như vậy.” Ôn Ngôn cảm thấy có chút kỳ lạ, cô đây là bị buộc “kiểm tra”, không ngờ là Mục Đình Sâm biết phối hợp như vậy, khiến cho việc này thực chân thật.

Lúc sau càng làm cho cô không nói nên lời là, Mục Đình Sâm khi đến công ty, lại gửi video cho cô, giống như báo cáo hành tung, anh cho rằng đây là yêu cầu của cô đối với anh sao? Khuôn mặt anh không xuất hiện ở trong video, thế nhưng có thể thấy mũi giày của anh.

Chẳng biết tại sao cô nổi ý định đùa dai, “hà khắc” yêu

cầu anh: Chỉ lộ cái mũi giày, ai biết có phải là anh hay để cho người khác đóng thế video? Suy nghĩ của cô là muốn nhìn anh có thể thuận theo đến mức nào, không ngờ là anh trực tiếp gọi video qua.

Cô vừa căng thẳng, tay run một cái, điện thoại trực tiếp rơi trên mặt đất. Lấy lại bình tĩnh, cô nhặt điện thoại lên, bắm nút nghe, đổi cameras, Mục Đình Sâm không nhìn thấy cô, cameras là quay ghé sa lon phía đối diện.

Mục Đình Sâm lại rất thành thật, cameras điện thoại để đối diện mặt của anh, anh không chỉ người thật nhìn đẹp, cũng rất đẳng cấp, cho dù điện thoại để tùy Ýý, gương mặt anh cũng không có góc chết.

“Em là đang kiểm tra sao?” Anh một bên xem tài liệu kinh doanh trên bàn làm việc một bên đùa giỡn hỏi cô.

“Đúng vậy… má Lưu bảo tôi kiểm tra.” Cô ném củ khoai nóng bỏng tay cho má Lưu.

Bọn họ vẫn là lần đầu tiên trò chuyện bằng video, khó tránh khỏi có chút xáu hồ, không biết trò chuyện cái gì, cô chỉ có thể tìm đề tài câu chuyện: “Bên kia Triển Trì… anh định làm gì?” Anh liền nhíu chân mày lại: “Nên làm như thế nào liền làm như thế đó, tôi sẽ cho cậu ta biết những thứ không thể nhìn thấy ánh sáng mãi mãi cũng không thấy được ánh sáng, một người phụ nữ hám lợi sinh ra con hoang, không xứng đấu với tôi.” Cô sợ lại chạm đến ranh giới cuối cùng của anh: “Được, anh tự xem mà làm, anh tiếp tục công việc đỉi! Tôi cúp máy đây.” Kết thúc video, cô thở hắt một hơi dài, đồng thời cũng có chút phiền não, có nên nói cho Trần Mộng Dao biết những việc làm của Triển Trì hay không? Những tổn thương Triển Trì đã tạo cho cậu áy, không tính là gì, trong lúc đó cô cùng Mục Đình Sâm cũng không có hiểu lầm gì đáng nói, thế nhưng Trần Mộng Dao không giống như vậy, Trần Mộng Dao vẫn còn vì hành vi Triển Trì mà chịu đựng dẳn vặt, vốn là cuộc sống

Trần Mộng Dao có thể rất tốt đẹp.

Cô do dự một chút, nhắn tin cho Trần Mộng Dao: Dao Dao, có rãnh không? Buỏi trưa cậu tìm đến mình một chuyền, mình có việc nói với cậu.

Trần Mộng Dao trả lời nói giờ nghỉ buỏi trưa qua đây, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu đã quyết định muốn nói ra, liền không nên do dự nữa, sớm một chút cho Trần Mộng Dao biết bộ mặt thật của Triển Trì cũng tốt, trăm tính ngàn tính cũng không có tính tới, Triển Trì lại là em trai Mục Đình Sâm, đúng là sự trêu đùa của tạo hóa.

Trần Mộng Dao khôi phục lại suy nghĩ, mới vừa thả lại điện thoại trong túi, một chiếc xe đột nhiên dừng bên cạnh người nàng. Cửa số xe từ từ hạ xuống, Triển Trì ló đầu ra: “Anh đưa em đi.” Cô không vui nói: “Chúng ta quen lắm sao? Triển tiên sinh, nếu chia tay, liền gọn gàng chút, không cần làm ra loại hành động khiến người ta cảm thấy kỳ lạ này được không? Không cần nói cho tôi, sáng sớm anh đặc biệt đến vì đưa đón tôi.”

Triển Trì không phủ nhận chút nào: “Không sai, anh chính là đặt biệt đến đưa em đi làm, về sau anh đều đưa em đi làm. Anh biết bây giờ em vẫn không chịu tha thứ cho anh, anh cũng không hi vọng bây giờ em có thể quay lại với anh, nhưng đó là mục tiêu của anh, anh muốn làm, cũng nhất định sẽ làm được.” Dáng dấp anh ta vẫn tự tin như trước đây vậy, cô có chút kinh ngạc, cho dù là trước đây, anh ta cũng Chưa từng nói qua với cô những lời như vậy, đây là muốn chủ động theo đuổi cô một lần nữa? Đoạn tình cảm trước đây, là do cô chủ động, cùng nỗ lực, cuối cùng cũng đến cái ngày anh ta chủ động vì cô, không ngờ lại là sau khi chia tay.

Nhưng là, cô đã từng bị xem là bệ đỡ, sẽ không dễ dàng tha thứ: “Anh không làm được, tôi sẽ không quay lại với anh. Hiện tại đối với anh mà nói tôi đã không còn giá trị gì, bây giờ anh muốn cái gì có cái đó, còn muốn bệ đỡ là tôi đây làm cái gì?” Triển Trì muốn thanh minh, trong mắt lộ ra vẻ bi

thương: “Anh không coi em là bệ đỡ, em quên anh đã từng kể những tên khốn kiếp kia nói gì sao? Cho anh thời gian năm phút, anh nói rõ với em.” Trần Mộng Dao do dự một chút, lên xe: “Chỉ năm phút thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui