Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Lâm Táp rất hài long với bức hình này, giống như chụp được một bảo bối gì vậy: “Lúc về mang ảnh đi rửa, em giữ một tấm, anh giữ một tấm, sao trước đây không phát hiện hai người có tướng phu thê như vậy?"

Ôn Ngôn củi đầu có chút khó xử mà cười nhẹ, Mục Đình Sâm cũng cười nhẹ, sủng nịnh đặt tay lên vai cô.

Cảm thấy mệt mỏi, bọn họ mới quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Sau khi họ về khách sạn, Kinh Thiếu Khanh còn chưa về, Lâm Phong tấm tắc: "Xem ta tối nay anh ấy chơi đùa hơi quá rồi."

Trần Mộng Dao không biết là mệt thật hay làm sao, không nói một lời liên quay về phòng của mình, nhìn thấy trên giường còn đồ của Kính Thiếu Khanh, cô liền bực bội mà quăng đô của anh sang một bên, vốn dĩ muốn yên tĩnh ngủ một chút, ai mà biết được vừa nằm xuống lại ngửi thấy mùi của anh.

Cô bất đắc dĩ đi đến phòng của Kinh Thiếu Khanh, từ giờ bắt đầu đổi phòng, cô mới không thèm ngủ ở phòng có mùi của đàn ông!

Trong lúc ngủ mơ mơ hồ hồ, cửa phòng đột nhiên có người mở cửa, cảm thấy có gì khác lạ, cô liền cảnh giác tỉnh dậy bật đèn lên: "Ai?"

Kính Thiếu Khanh đang đóng cửa quay ra nhìn cô:" Cô không phải là... về phòng của mình rồi?"

Cô thở phào, lại nằm xuống: "Ngủ không quen, tiếp tục đổi phòng. Huống hồ anh còn có thể đi đến chỗ của Lisa, hai phòng anh đều có thể tùy tiện chọn, làm sao cứ phải đến giành với tôi?"

Anh do dự một chút, chân lại lùi ra ngoài: "Vậy cô ngủ sớm chút."

Trần Mộng Dao ấm ức, cô cũng không biết tại sao mình lại hoảng loạn nữa.

Ngày thứ hai, đoàn năm người nhiều thêm một người, Lisa.

Đoàn người đi theo Lisa quay quảng cáo đều rút rồi, Lisa ở lại để bồi Kinh Thiếu Khanh.

Thế này sự kết hợp của ba nam ba nữ nhìn bình thường hơn chút, có điều bầu không khí đã thay đổi khi có thêm Lisa. Lisa đối với ai đều rất thành thục quen thuộc, đặc biệt là đàn ông, khi phát hiện Mục Đình Sâm phớt lờ cô ta, cô ta lại càng nhiệt tình bám lấy Lâm Táp và Kính Thiếu Khanh, Kính Thiếu Khanh là thần tài mà cô ta không thể nắm bắt được, điểm này cô ta hiểu rất rõ, rời khỏi chỗ này, cô ta và Kính Thiếu Khanh không còn quan hệ gì cả, nếu như có thể ở bên Lâm Táp cũng không tệ.

Vịnh biển Tam Á mùa hè đặc biệt đông người, Lisa mặc một bộ áo tắm táo bạo hất nước, còn không quên nháy mắt với Kinh Thiếu Khanh và Lâm Táp đang ở dưới ô trên bờ biển. Cả mặt Trần Mộng Dao tỏ vẻ chán ghét: "Tiểu Ngôn, mắt của Lisa gì đó có phải bị bệnh gì không? Cô ta cứ chớp mở chớp mở như thế, không sợ bị hỏng mắt luôn sao?”

Ôn Ngôn che miệng cười nhẹ: "Minh cũng không biết... Dao Dao hình như cậu không thuận mắt cô ấy?"

Trần Mộng Dao ủ rũ: "Mình không quen cô ta, không hiểu tại sao lại kết giao rồi, mình đương nhiên không thỏa mái mà... Cậu nhìn xem cô ta đang mặc thứ gì kìa, còn không bằng không mặc, sợ người khác không thấy bộ ngực lớn của cô ta chắc? Ảnh mắt mắt mấy người đàn ông đó đều nhìn thẳng rồi, khẩu vị của Kính Thiếu Khanh cũng thật là nặng.”

Ôn Ngôn tự thẹn không bằng chỉnh lại vạt áo: “Hình như cô ấy thực sự là lớn hơn chúng ta..."

Trần Mộng Dao: “Cậu có thể đừng nâng khí thế của người khác mà hủy oai phong của mình không? Chúng ta nhỏ nhưng thẳng, cô ta đều cụp xuống rồi! Nhìn lớp trang điểm trên mặt cô ta kìa, nếu không phải do chống nước tốt, sớm đã bị nhòe giống quỷ rồi, tẩy trang đi phải nhìn như ba mươi tuổi!"

Mục Đình Sâm bên cạnh bị những lời nói của Trần Mộng Dao làm cho bật cười, Ôn Ngôn nghe thấy giọng cười bất đắc dĩ của anh, hai má hơi ửng hồng: “Được rồi Dao Dao... đừng tức giận nữa, chỉ chơi vài ngày thôi, nhịn chút là được."

Mục Đình Sâm đi sang một bên: "Các em nói chuyện của các em, anh ở đó nghe nữa, chủ đề nói chuyện của các em không phù hợp với anh."

Trần Mộng Dao bĩu môi: "Sớm nên đi sang một bên rồi, hại Tiểu Ngôn ngại không nói chuyện thỏa mái với tôi."

Ôn Ngôn cười bất lực: "Được rồi cậu, đừng làm ra vẻ như đang ghen thể."

Trần Mộng Dao giật mình: “Ghen? Ghen với ai? Kính Thiếu Khanh? Thôi dẹp đi."

Kính Thiếu Khanh kéo Mục Đình Sâm cùng xuống biển, Mục Đình Sâm nhìn âm thanh phía xa xa: "Nếu cậu thích Trần Mộng Dao thì đừng dây dưa với Lisa nữa, hiện tại cô ấy đã chia tay với Triển Trì, tôi cũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ, cậu không cần phải băn khoăn gì nữa."

Ngữ khí Kính Thiếu Khanh giống hệt Trần Mộng Dao lúc nãy: "Thích cô ấy? Thôi dẹp đi. Tôi mới không băn khoăn cái gì.”

Mục Đình Sâm không nói gì nữa, bơi về phía có ít người hơn.

Kinh Thiếu Khanh nhìn về phía Trần Mộng Dao, đột nhiên bị Lisa vọt lên từ trên mặt nước ôm chặt lấy, cũng bị tạt một mặt toàn nước: “Anh nhìn gì đấy? Tối qua đã qua phòng em rồi, sao lại không qua tìm em? Tối nay có thể rồi đúng không? Em biết rời khỏi chỗ này chúng ta chẳng có chút quan hệ nào nữa, coi như cho em một chút hoài niệm ngắn ngủi được không?"

Anh mặt không biến sắc đẩy cô ta ra: “Ngực của cô ép vào tôi rồi."

Lisa "phù phù" cười thành tiếng: "Anh đừng nói kiểu nghiêm túc thể này nữa được không? Anh không thích sao? Em phải dụng đến dao kéo hai lần mới có được kết quả như này, bớt giả đaon chính đi, anh có bao nhiêu hoang dã, chắng lẽ em còn không biết?"

Anh đột nhiên thay đổi chủ đề trò chuyện: “Cô cảm thấy, thích một người là như thế nào?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui