Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Tới khi về tới tiệm bánh thì tâm trạng của Ôn Ngôn đã được chỉnh về trạng thái tốt nhất. Nhân viên giao hàng tên An Nhã có chút lo lắng bước tới: "Tiểu Ngôn, có phải tôi làm việc không được nhanh nhẹn không?"

Ôn Ngôn sững người, một giây sau cô mới hiểu được An Nhã đang muốn nói gì: "Không đâu, đúng lúc tôi có chút thời gian nên giúp cô giao đơn này. Cô tiếp tục làm việc đi, tôi phải vào bếp đây."

Ôn Nhã vốn là một cô gái sinh ra và lớn lên tại thành phố này. Hoàn cảnh gia đình khó khăn khiến cô phải từ bỏ Đại Học để đi làm, trong nhà cũng còn duy nhất một ông lão lớn tuổi có chút lú lẫn. Xuất thân cô là người dưới quê nên tính cách cũng rất giản dị, bề ngoài trồng cũng dễ mến. Chỉ có điều do phải lăn lộn ngoài đường xá nhiều năm trời nên làn da cô đã bị đen đi ít nhiều.

Nếu so sánh với nhau thì An Nhã chững chạc hơn Bạch Tiểu Khả. Bạch Tiểu Khả đã thôi học từ lúc Cao Trung, trải đời rất sớm nhưng ngoại trừ chưng diện thì kinh nghiệm cuộc sống lại không có bao nhiêu. Mỗi ngày đi làm cô đều trang điểm đậm, quần áo tuy là loại rẻ tiền nhưng ba mươi ngày là ba mươi bộ khác nhau, móng tay luôn sơn một màu đỏ chót. Những lúc không có đơn đặt ngoài thì toàn là An Nhã phụ giúp Bạch Tiểu Khả làm công việc phục vụ.

Thật ra Trần Mộng Dao đã từng nhiều lần bàn bạc với Ôn Ngôn về việc tìm nhân viên thay thế Bạch Tiểu Khả. Bởi vì tiệm bánh không có nhiều nhân viên nên thù lao luôn cao hơn các cửa tiệm khác, thể nhưng Bạch Tiểu Khả luôn là người lơ là nhất trong công việc. Ôn Ngôn vốn là người xử sự nhẹ nhàng tất nhiên cô cũng đã nhiều lần nói tốt cho Bạch Tiểu Khả rồi.

Trông thấy Ôn Ngôn quay về, Trần Mộng Dao lại lần nữa nhắc tới chuyện đuổi việc Bạch Tiểu Khả: "Tiểu Ngôn cậu tự xem tử đi, cái cô Bạch Tiểu Khả kia đang làm gì kìa! Chỉ cần An Nhã ở đây thì cô ta lại sai vặt người ta, còn bản thân thì ngồi đó chơi điện thoại. Tuổi tác của cô ta chắc cũng không nhỏ hơn chúng ta đâu nhỉ? Lớn như vậy rồi còn không có chút tự giác gì cả. Hộm nay không cần biết cậu nói gì, mình cũng sẽ kêu cô ta biến!"

Ôn Ngôn nhìn ra cửa tiệm, trong tiệm tổng cộng có hai mươi cải bàn và bây giờ có tám bàn đang có khách. Cô nhìn thấy An Nhã đang chăm sóc khách hàng rất tốt, sau đó cô ấy còn đi đến cửa ra vào để chào đón khách hàng mới tới, chỉ cần có khách gọi là cô luôn là người phản ứng nhanh nhẹn nhất. Ôn Ngôn dời mắt tới Bạch Tiểu Khả thì thấy cô nàng đang ngồi cười ngây ngốc dán mắt vào điện thoại, đáng ra là một cô gái xinh xắn nhưng giờ nhìn thế nào cũng không ưa nổi.

"Như vậy đi, cậu dán thông báo tuyển dụng và tạp vụ. Nếu không thì chúng ta phải tự dọn dẹp hết bát dĩa của cả một ngày sẽ mệt lắm đấy. Cậu kiểm cơ hội nào đó nói với Bạch Tiểu Khả là chúng ta sẽ chốt lương mấy ngày nay cho cô ấy." Cuối cùng Ôn Ngôn cũng đưa ra quyết định, cô nên học hỏi Mục Đình Sâm về cách dùng người, không được vừa bắt đầu đã sai ngay từ khâu chọn người.

Trần Mộng Dao nít thở lâu lắm rồi, cô nói: "Công việc đều là người khác làm, không liên quan gì đến cô ta hết cả. Nói thật mình chả muốn tính lương mấy ngày cho cô ta đâu, nhưng lần này xem như là tiễn ôn thần đi xa vậy. Khi nào tiệm vắng một chút mình sẽ nói."

Tới chiều hôm đó, Trần Mộng Dao đem thông báo tuyển người dán lên trước cửa tiệm. Cả hai người Bạch Tiểu Khả và An Nhã đều nhìn thấy, Bạch Tiểu Khả còn cười cười hỏi Trần Mộng Dao: "Cửa hàng làm ăn tốt thật, lại phải tuyển thêm người rồi à? Tôi cũng đã nói một mình tôi làm phục vụ rất cực mà, nên tuyển thêm một người đi. Giờ còn tuyến thêm một tạp vụ thì công việc của hai đứa mình cũng nhẹ nhàng hơn nhiều hån."

Tầm nhìn của Ôn Nhã rơi trên dòng chữ "nhân viên tạp vụ", mức lương này so với những người khác cũng không khác biệt mấy. Trong lòng cô có một số suy nghĩ nhưng nhất thời lại không biết phải nói sao.

Trần Mộng Dao không muốn nhiều lời, cô trực tiếp thông báo: "Bạch Tiểu Khả, tôi cảm thấy... cô hợp với công việc văn phòng hơn, Công việc của cửa tiệm chúng tôi không mấy phù hợp với cô, hay là cô cứ cân nhắc đối việc? Lương của mấy ngày này tôi sẽ trả đủ cho cô."

Gương mặt đang cười tươi của Bạch Tiểu Khả dần dần cứng đờ: "Vậy là ý gì chứ? Chế tôi làm không được tốt? Mỗi ngày tội đều thức dậy lúc tám giờ sáng rồi đi làm tới sau chín giờ tối mới về, tôi bị xoay như cái chong chóng cả ngày rồi còn gì? Cái cửa tiệm rách nát của mấy người lấy tư cách gì đuổi việc tôi?"

Trần Mộng Dao xắn tay áo rồi khoanh tay trước ngực, bắt đầu tính sổ với cô ta: "Cô nói không sai, cô dậy lúc tám giờ nhưng chín giờ mới là thời gian làm việc của chúng tôi. Cô dùng một tiếng đồng hồ để làm đẹp, buổi sáng của tiệm mời cô ăn miễn phi vậy mà cô vẫn tới trễ ba mươi phút? Giờ cô còn dám nói ra câu tám giờ sáng là đi làm? Cô dậy từ lúc tám giờ sáng thì liên quan gì đến cửa tiệm của chúng tôi?"

"Thời gian tan làm đúng thật có hơi trễ một chút nhưng cả ngày cũng chỉ quanh quần trong tiệm thôi, buổi chiều mới là giờ cao điểm. Những khung giờ rảnh rỗi thì chúng tôi vẫn trả đủ lương nên cô đừng nói mình giống chong chóng, vì An Nhā mới là trường hợp bị xoay như chong chóng. Còn cô... cô là dạng dán mắt vào màn hình cười nham nhở ấy! Từ ngày đầu tiên cô bước vào cửa tiệm này cộ chưa từng trực vệ sinh qua một lần. Lương của cả hai đều bằng nhau nhưng việc An Nhã làm còn nhiều hơn gấp đôi của cô. Tôi thà giữ một mình An Nhã cũng không cần hai người như cô ở đây!"

Bạch Tiểu Khả với tính khi kiêu ngạo của người trẻ tuổi, nghe xong những lời này liền trực tiếp tháo tạp dề trên người ném thẳng xuống đất: "Được thôi, đi thì đi, tưởng mình hay lắm sao? Tôi đây cũng không muốn tốn thời gian với mấy người! Đưa tiền cho tôi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui