Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Trần Mộng Dao lập tức ngậm miệng lại, thuận tiện nháy mắt với Lam Tương, Lam Tương hiểu ý, vùi đầu làm việc.

Buổi tối trở về nhà, Ôn Ngôn cầm mảnh giấy đó nhìn rất lâu, Trần Mộng Dao vừa ăn đồ ăn do Kính Thiếu Khanh dặn dò người khác mang đến vừa than phiền: “Ai ya, cậu dùng thì dùng, không dùng thì không dùng, cậu đừng có mà nhìn chằm chằm vào tò giấy đó nữa, nhìn đến điên dại rồi.”

Ôn Ngôn cát tờ giấy đi: “Ăn của cậu đi, mình thấy Kính Thiếu Khanh là đang nuôi heo, nuôi chú heo béo tốt như cậu, nếu cứ tiếp tục như vậy, ngày nào cũng ăn đêm, sớm muộn gì cậu cũng sẽ béo lên thôi, tròn như quả bóng vậy đó!”

Trần Mộng Dao rất bình tĩnh: “Sợ gì chứ? Cả đời này của mình chưa bao giờ muốn tìm một đối tượng vừa mắt để kết hôn, sống cuộc sống của mình, muốn như thế nào là như thế đó, cuộc đời ngắn ngủi lắm, tận hưởng niềm vui sướng, không nên đối xử tệ bạc với cái miệng và dạ dày của mình, chết rồi thì có còn ăn được thứ gì nữa đâu.”

Những lời này không giống như những gì mà Trần Mộng Dao có thể nó ra, đều là con gái, từ trước đến nay Trần Mộng Dao cũng rất sợ béo, cũng rất ghét bị người khác chê béo, Ôn Ngôn chàn chừ một lúc rồi hỏi: “Dao Dao, cậu nói thật xem, sau khi bị bắt cóc, có xảy ra chuyện gì không? Mình hiểu cậu, kể từ đó, cậu thay đổi rất nhiều.”

Sự thoải mái trên mặt Trần Mộng Dao dần dần biến mất, ngón tay theo bản năng nắm chặt đôi đũa trong tay: “Không… Không có, chỉ là chịu một chút đau đón trong tay Khương Nghiên Nghiên mà thôi, không có chuyện gì khác nữa, tại sao cậu lại nhắc đến chuyện đó chứ?”

Lúc đó sau khi Kính Thiếu Khanh tìm thấy Trần Mộng Dao, Ôn Ngôn rất vui, hơn nữa trong thời gian dài cô không được nghỉ ngơi, trạng thái không tốt, không có kiểm tra kĩ vết thương trên người Trần Mộng Dao từ đâu mà có, bây giờ nghĩ kĩ lại thì cô thấy có chút không đúng lắn, nếu vết thương đó là do Khương Nghiên Nghiên sai người đánh Trần Mộng Dao thì đó phải là một vùng đỏ bầm sưng phù tương đối lớn, nhưng lúc đó có những vết đỏ trên cổ Trần Mộng Dao, không giống như: bị đánh, mà lại giống như là…

Loại chuyện này quả thực là rất khó nói, Trần Mộng Dao không muốn nói ra, Ôn Ngôn cũng có thể hiểu được, nhưng nếu như xảy ra loại chuyện đó, không nên để sự việc trôi qua mà không nói một lời nào như vậy, nhất định phải có một lời giải thích hợp tình hợp lý: “Dao Dao, mình biết cậu không muốn nhắc đến nó nữa, mọi chuyện cũng xảy ra lâu như vậy rồi, lẽ nào cậu chưa bao giờ muốn đòi lại công đạo sao? Đây là sự trong sạch, là danh dự của một cô gái.”

Trần Mộng Dao ngẳắng đầu nhìn cô, dùng giọng điệu như đang nói đùa: “Cậu nghĩ cái gì vậy? Có phải có hơi ác không?”

Ôn Ngôn cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Không phải… mình chỉ là muốn biết Triển Trì có làm gì cậu hay không… Dù sao thì anh ta cũng nhốt cậu hai ngày.”

Trần Mộng Dao lắc đầu: “Không phải là anh ta, anh ta không có.”

Đúng vậy, Triển Trì không có, là Khương Nghiên Nghiên sai khiến người khác làm, cô đã từng nghĩ đến việc báo cảnh sát, nhưng lại quá lo lắng, hơn nữa không giám định được thương tích, hơn nữa lúc này điểm yếu của cô đang nằm trong tay Triển Trì, cô cũng chỉ có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.

Bây giò nếu lại khơi gợi chuyện cũ, muốn điều tra đến cùng, vậy thì cô chỉ có thể tự mình làm khổ mình. Ngoài ra, cô không muốn Ôn Ngôn biết những gì cô đã phải chịu đựng thay cậu ấy. Coi như là dùng quá khứ không máy tốt đẹp và sự tra tấn đề đổi lấy hiện tại tốt đẹp và yên bình đi, nghĩ thoáng chút, bao giờ cũng tốt hơn.

Ôn Ngôn nghe ra hàm ý trong lời nói của Trần Mộng Dao, Triển Trì không có, không phải là anh ta, vậy lẽ nào còn ai khác sao? Cô nghĩ đến

Khương Nghiên Nghiên: “Không phải là anh ta? Lẽ nào Khương Nghiên Nghiên…” Cô vẫn luôn cho rằng Khương Nghiên Nghiên dù có quá đáng đến đâu đi chăng nữa, cùng lắm thì chỉ dùng bạo lực trả thù là xong…

Trần Mộng Dao biết Ôn Ngôn rất thông minh, sợ rằng bị vạch trần lời nói dối, không dám trực tiếp nhìn vào ánh mắt Ôn Ngôn: “Mình nói rồi mà cậu đừng có nghĩ linh tinh nữa, lẽ nào trên người mình bắt buộc phải có vết gì đó mới là bình thường sao? Được rồi được rồi, nếu cậu không ăn nữa thì đi ngủ sớm đi.”

Ôn Ngôn tự nhủ với mình rằng phải bình tâm lại, từ trước đến nay chưa bao giờ Trần Mộng Dao có biểu hiện quá yếu đuối, bất kì ai gặp phải loại chuyện này đều sẽ suy sụp, hi vọng thật sự không xảy ra chuyện gì: “Được rồi, vậy mình đi ngủ trước đây, cậu cũng mau chóng ăn xong rồi qua đây ngủ đi.”

Trần Mộng Dao vừa vùi đầu vào ăn vừa đáp lại, nước mát lặng lẽ rơi xuống bát, cô chỉ là gắng gượng mình, cũng không phải là không để ý đến, cho đến bây giờ, cô vẫn không dám nhớ đến cơn ác mộng đó.

Ngày hôm sau, hai người đến cửa tiệm sớm như thường lệ, không ngờ rằng trên cửa tiệm lại bị người khác dùng sơn đỏ phun dòng chữ chửi thê, nét chữ đã khô, chỉ sợ là tối hôm qua sau khi đóng cửa bị người khác phun, lớp sơn đỏ bám chắc vào cửa kính, muốn lau sạch không phải là chuyện dễ, chỉ có thể từ từ cạy ra.

Trần Mộng Dao trợn tròn mắt: “Tình huống là như thế nào? Ai mà lại thất đức như vậy? Chúng ta chưa từng đắc tội với ai mà nhỉ? Nếu để mình biết kẻ thất đức đó là ai, mình sẽ phun sơn lên mặt hắn tai”

Lý trí Ôn Ngôn phân tích một chút, hiện tại không phải là tìm ai phun sơn đỏ, mà là phải xóa chữ trên cửa trước khi dòng người đi lại tăng lên, nếu không bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ có ảnh hưởng. Cũng may hôm nay cô muốn đến cửa tiệm sớm hơn để chuẩn bị công việc, cho nên đến khá là sớm, bây giờ trên đường mới chỉ lác đác có mây người, vẫn còn thời gian!

“Mau, tìm dụng cụ đi! Phải xóa bỏ những thứ này trước khi dòng người đông lên, về phần ai làm, trở về chúng ta điều tra sau là được!”

Trần Mộng Dao vừa chửi kháy vừa đi tìm dụng cụ đến, xẻng nhỏ và khăn lau còn có các loại nước tây rửa đều phải dùng đến, thế nhưng hiệu quả không lớn, cách hữu hiệu nhất là dùng xẻng nhỏ cạy từng chút một, đặc biệt cần sự kiên nhẫn, diện tích bao phủ chữ viết rất lớn, phải từ từ cạy ra chứ không phải một sớm một chiều là xong được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui