Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Trần Mộng Dao then thùng gật đầu: "Là anh ấy ép mình..."

Ôn Ngôn vừa nghe xong liền rùng mình. Bộ dáng ngượng ngùng này mà bảo là bị ép? Tuy nhiên cô cũng không mấy ngạc nhiên, như thể cô đoán trước được điều này: "Được rồi được rồi, hai người thành một cặp cũng không có gì lạ, mau đi ngủ đi."

Trần Mộng Dao căn bản là kích động đến không ngủ được. Trước đây cô còn luôn miệng từ chối nhưng xem ra bây giờ thì chỉ có hai chữ: thích quả!

Ôn Ngôn bị cô làm phiền cả đêm không ngủ được, khi hai người thức dậy vào hôm sau thì nhân viên trong tiệm cũng bận rộn hơn nửa ngày rồi. Lam Tương nhìn thấy bọng mắt gấu trúc của họ còn nói đùa: "Tối qua hai cô làm gì vậy? Đây là lần đầu tiên cả hai đều tới trễ nha, bình thường luôn là người tới sớm nhất... không lẽ tối qua vui vẻ quá trớn?"

Mặt Ôn Ngôn khổ không muốn giải thích mà đi vào bếp, còn Trần Mộng Dao thì vui tới lên trời: "Không có, chỉ là lâu lâu ngủ nướng một lần. Mà cái này có xuất đơn không vậy?"

Tầm mười một giờ mấy, đồn cảnh sát thông báo rằng Ôn Ngôn có thể đến thương lượng giải quyết với Bạch Tiểu Khả, người nhà của cô ta cũng đã đến đó rồi.

Bởi vì tiệm đang rất bận rộn nên Ôn Ngôn chỉ có thể một mình tới đó.

Khi cô tới nơi, Bạch Tiểu Khả cúi thấp đầu như một đứa trẻ làm sai trước mặt bố mẹ cô ta, hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo của trước đây. Ôn Ngôn cũng không nói gì thêm, cô chỉ nói rõ khoảng bồi thường là bao nhiêu và cung cấp hóa đơn lắp đặt của ra vào.

Bố của Bạch Tiểu Khả là một người hiền lành trung thực, còn mẹ của cô ta lại khác. Sau khi bà ta biết được phải bồi thường với giá gốc thì ngay lập tức nhảy dựng: "Có cải của rách nát mà cũng một vạn mấy sao? Lừa đảo à? Cũng chỉ là bôi chút sơn đỏ lên thôi, bôi đi là được rồi! Cô tưởng chúng tôi không biết sao? Tôi muốn biết chi phí vệ sinh, nó không thể nào cao như vậy!"

Ôn Ngôn không tính toán với mẹ của Bạch Tiểu Khả làm gì. Cô nhìn như vậy cũng đủ hiểu Bạch Tiểu Khả như vậy cũng là do mẹ cô ta mà ra, đúng là mẹ nào thì con nây.

Dưới sức ép của bên cảnh sát, bên gia đình Bạch Tiểu Khả vẫn phải bồi thường với giá gốc, Mẹ của Bạch Tiểu Khả vẫn không chịu thua, tới lúc ra về bà ta vẫn luôn miệng chửi bởi: "Không biết đây là thể loại người gì nữa! Tiểu Khả con sau này nhớ đeo kính nhìn người, sau này bớt tiếp xúc với hạng người như vậy biết chưa?"

Ôn Ngôn vờ như không nghe thấy mà bước đi nhanh hơn. Sự việc cũng đã giải quyết xong, cho dù có lời qua lời lại cũng vô nghĩa.

Buổi chiều Lam Tương đem theo con nhỏ đến cửa tiệm bởi vì nhà không có ai trông. Đứa nhỏ chỉ vừa ba tuổi thôi, là một cô bé non nót đáng yêu. Da dẻ cô bé trắng trắng mềm mềm, trên người khoác một chiếc áo khoác màu hồng, cặp mắt to lấp lánh như trời sao cứ chớp chớp cực sinh động.

Mọi người trong cửa tiệm đều thích muốn chết!

Lam Tương là dạng người hiền lành nên đứa trẻ cũng được CÔ dạy dỗ rất tốt. Ôn Ngôn đưa cho cô bé một miếng bánh ngọt nhưng bé chỉ nhận lấy sau khi mẹ cho phép, đứa bé còn ngoan ngoãn nói một tiếng cảm ơn nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui