Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Lê Thuần bĩu môi cười một cái: “Không sao.”

Lam Tương hỏi một câu mà Ôn Ngôn không tiện hỏi: “Tiểu Thuần, có phải cô và Thiếu Khanh đã quen biết từ lâu không?"

Lê Thuần nhanh chóng liếc qua Kính Thiếu Khanh một cái, hơi cúi đầu nói: “Không phải."

Kính Thiếu Khanh cũng nói: "Không phải đâu, con người tôi thì ai cũng mau thân hết. Sau này các cô làm việc chung với nhau nhớ chặm sóc lẫn nhau nhé, những lúc tôi không có ở đây thì làm phiền mọi người chăm sóc cho bạn gái của tôi rồi."

Lam Tương cười cười: "Anh yên tâm, sao tới lượt chúng tôi chăm sóc cho Mộng Dao được. Toàn là cô ấy chăm sóc chúng tôi thôi, cô ấy đối xử với nhân viên chúng tôi rất tốt. Kể từ khi có con thì tôi đã không có việc làm mấy năm trời, hoàn toàn trở nên lạc lõng với xã hội. Lúc đó mỗi ngày tôi còn phải đưa con đến trường mẫu giáo nên không thể kiếm được công việc có khung giờ phù hợp. Giờ tôi được làm việc ở tiệm bánh phải nói là rất may mắn rội, cũng nhờ có những người sếp tốt bụng như Mộng Dao và Tiểu Ngôn đây."

Mọi người trên bàn ăn lại tiếp tục cười nói, chỉ có mình Lê Thuần không mở miệng. Cô ấy cũng không động đũa gì mấy nhưng rượu thì uống rất nhiều. Ôn Ngôn nhìn thấy cô ấy như vậy, trực giác của phụ nữ mách bảo cô ấy rằng sự việc không hề đơn giản như thế.

Giữa lúc Kính Thiếu Khanh đi nhà vệ sinh còn chưa quay lại, Lê Thuần đã đứng lên đi ra ngoài. Trần Mộng Dao đang chơi đùa với con gái của Lam Tương nên hoàn toàn không để ý tới điều này, Ôn Ngôn thở dài một hơi liền đi theo ra ngoài. Lúc cô đến trước cửa nhà vệ sinh, cô mơ hồ nhìn thấy Kinh Thiếu Khanh và Lê Thuần hai người đang trao đổi về vấn đề gì đó

Cô không bước vào ngay mà hơi tới gần để nghe thử họ đang nói gì. Cô cũng có chút cảm giác xấu hổ khi có người đi ngang qua đây, dù sao đây cũng là hành vi lén lút giống trộm.

"Tại sao lúc nãy lại kính rượu với tôi? Cô có biết làm vậy sẽ gây ra rắc rối không?" Đây là giọng của Kinh Thiếu Khanh.

Ôn Ngôn sửng sốt, cô tiếp tục nghe ngóng câu chuyện.

Tâm trạng của Lê Thuần có chút không tốt nói: “Xin lỗi... đã khiến anh phiền lòng, lần sau tôi sẽ chú ý hơn."

Kính Thiếu Khanh dừng lại vài giây: "Thôi bỏ đi, tôi cũng không CÓ ý trách cô. Tôi đã có bạn gái rồi, cô cứ ở lại tiệm bánh của Ôn Ngôn mà làm việc, đừng suy nghĩ bậy bạ nữa."

Lê Thuần cất tiếng hỏi: "Trần Mộng Dao có giống với những người phụ nữ trước đây của anh không? Anh từng có nhiều phụ nữ như vậy, cô ta cũng giống những người phụ nữ kia đúng chứ? Cô ta sẽ chia tay với anh nhanh thôi."

Ôn Ngôn không thấy được biểu cảm trên mặt của Kinh Thiếu Khanh nhưng cô có thể nghe ra giọng nói anh có chút tức giận: “Không, tôi đối với cô ấy là nghiêm túc, chúng tôi sẽ kết hôn. Nếu như tôi chỉ là đùa giỡn thì đã sớm ra tay với cô ấy rồi. Với mối quan hệ giữa tôi và Đình Sâm còn có Ôn Ngôn, CÔ nghĩ tôi có khả năng xem Dao Dao nhưng những người phụ nữ kia sao? Tôi cảnh cáo cô nên biết rõ cái gì nên làm cái gì không nên làm. Tôi và Đình Sâm để cô ở đây là để bảo vệ Ôn Ngôn nên cô đừng vì quan hệ của tôi và Dao Dao mà quên mất nghĩa vụ của cô, nếu không tôi sẽ đổi người."

Ôn Ngôn sững người. Lê Thuần và Đình Sâm có quen biết nhau? Là Mục Đình Sâm phái Lê Thuần tới đây bảo vệ cô? Trách sao chưa nghỉ năm mới được hai ngày thì Lê Thuần đã về tiệm bánh làm việc.

Vậy là có thể khẳng định được rằng Kính Thiếu Khanh và Lê Thuần đã nói dối, hai người họ sớm đã quen biết nhau, thậm chí mối quan hệ không hề đơn giản. Thân phận của Lê Thuần cũng không tầm thường, chắc chắn công việc của cô chính là vệ sĩ chuyên nghiệp. Trong khi cô còn muốn nghe nhiều hơn nữa thì Kinh Thiếu Khanh đột nhiên bước ra. Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đang nhìn Kính Thiếu Khanh của Ôn Ngôn rõ ràng thoáng qua một tia hoảng sợ. Anh hỏi cô: “Ôn Ngôn? Cô muốn dùng nhà vệ sinh sao?"

Trong đầu Ôn Ngôn đã loạn thành một đống, không biết nên vạch trần họ ngay tại đây không. Đúng lúc này Lê Thuần cũng đi ra, Ôn Ngôn quyết định tiếp tục giả vờ gật đầu đi vào nhà vệ sinh.

Kính Thiếu Khanh không chắc chắn cô có nghe thấy hay không, hàng lông mày của anh hơi chau lại: "Cô đi trước đi Lễ Thuần."

Lê Thuần nhìn về hướng Ôn Ngôn một cái rồi bắt đầu đi tới phòng ăn, một lúc sau Kính Thiếu Khanh mới trở về.

Từ lúc đi ra từ nhà vệ sinh cho đến lúc dùng bữa xong. Ôn Ngôn kiểm lại không nhắc tới. Tới khi Kính Thiếu Khanh và Mộng Dao cùng nhau rời đi và những người khác cũng đã tự về nhà thì Ôn Ngôn mới giữ Lê Thuần lại, cô nói: “Đợi đã, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Lê Thuần rất bình tĩnh, cô không chút hoảng hốt: “Cô nghe thấy hết rồi?"

Cô thẳng thắn như vậy làm Ôn Ngôn hơi chột dạ vì đã nghe lén họ: “Đúng. Đúng vậy... tôi đã nghe được hết rồi. Rõ ràng hai người đã biết nhau từ sớm, tại sao phải nói dối?"

Lê Thuần không trực tiếp trả lời cô mà hỏi ngược lại: “Tại sao cô lại không quan tâm việc tôi là vệ sĩ do Mục Đình Sâm phái tới? Chuyện giữa tôi và Kính Thiếu Khanh đối với cô cũng không phải chuyện quan trọng nhất."

Ôn Ngôn hơi ngây người: “Đúng thế, chuyện kia cũng rất quan trọng với tôi nhưng tôi muốn giải quyết vấn đề của Dao Dao trước. Mối quan hệ giữa cô và Kính Thiếu Khanh là gì?"

Lê Thuần xoay người, cô bước đi chậm rãi: "Tôi cũng không biết, cũng không muốn nói. Đây là chuyện của tôi, tôi có quyền không nói ra. Giờ cô đã biết được thân phận của tôi, chắc cô cũng không muốn tôi ở lại. Cô định khi nào thì cho tôi đi?"

Ôn Ngôn suy nghĩ một chút: "Chuyện này tôi sẽ thương lượng với Kinh Thiếu Khanh. Cho dù cô không nói thì tôi cũng sẽ đi hỏi Kính Thiếu Khanh, tôi không cho phép người khác lừa gạt tôi và càng không cho phép ai lừa gạt người bạn thân nhất của tôi. Bây giờ tôi sẽ gọi cho anh ấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui